Lộng Triều

Mãi đến khi hai người Liễu Từ rời đi, phòng khách chỉ còn Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương, Triệu Quốc Đống mới cười cười nhìn Vưu Liên Hương, rót thêm nước vào chén cho cô.
- Vưu tỷ, sao tôi thấy chị chuyên môn dẫn hai người đó đến đây vậy? Sao, hai người bọn họ không thể ở lại Đường Giang nữa sao?

Vưu Liên Hương nhướng mày hờn giận nói:
- Quốc Đống, cậu nói gì vậy hả? Cậu coi tôi là người như thế nào?

Triệu Quốc Đống khẽ nở nụ cười:
- Ừ, tôi chính là không coi chị là người ngoài mới nói vậy. Liễu Tử Kiến xem ra khá ủng hộ công việc của chị nhưng Từ Kinh Vĩ hình như không quá vừa ý. Bí thư huyện ủy lên thị xã dù như thế nào cũng phải kiếm được chức phó thị trưởng chứ? Sao lại thành trợ lý thị trưởng vậy? Đây không phải là chơi xấu người sao? Nếu là tôi thì tôi thà tiếp tục làm Bí thư huyện ủy, Bạch Mã coi như huyện lớn nhất nhìn Đường Giang mà.

- Muốn nói ra cũng là do chị đây. Trước đó đã nói xong với Kim Đại Giang, để lão Từ làm phó thị trưởng chỉ là…
Vưu Liên Hương thở dài một tiếng như đang suy nghĩ gì đó.
- Chỉ là lúc ấy Kim Đại Giang có ý muốn điều một người tới thay lão Từ, tôi liền đồng ý để lão Từ lên làm trưởng ban thư ký trước, không ngờ tình hình đột nhiên có thay đổi. Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy phái một người khác tới làm phó thị trưởng Đường Giang, tôi không kịp ứng phó nên mới vậy. Sau đó tôi mới biết hai người Kim Đại Giang cùng Vi Sùng Thái giở trò. Đẩy lão Từ ra thực ra bọn họ sớm biết sẽ có một nhóm cán bộ từ tỉnh sẽ tới các nơi nhận chức.

Triệu Quốc Đống nhíu mày trầm ngâm một chút:
- Chẳng lẽ trước đó chị không dò xét chút nào sao? Hình như loại chuyện này trước đó đều có lời đồn mà.

- Ôi, ai nói không có. Lúc ấy tôi cảm thấy mình có quan hệ khá tốt với Kim Đại Giang, y còn cam đoan sẽ để lão Từ lên làm phó thị trưởng. Tôi nghĩ Bí thư thị ủy đảm bảo như vậy, tôi cũng hỏi người trên Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy mà không nghe thấy tiếng gì khác nên lại thành kẻ ác.

Vưu Liên Hương nhớ tới chuyện này mà không khỏi tức giận. Mặc dù Từ Kinh Vĩ chưa từng nói, vẫn cố gắng làm tốt công việc, vẫn ủng hộ công việc của mình nhưng Vưu Liên Hương vẫn không được thoải mái, vẫn cảm thấy mình có lỗi với Từ Kinh Vĩ.

Triệu Quốc Đống cũng thấy thú vị, người khôn khéo như Vưu Liên Hương mà cũng trúng bẫy của người. Thật không ngờ loại người như Kim Đại Giang cũng biết dùng chiêu thức, không ngờ còn có thể đùa giỡn được Vưu Liên Hương trong lòng bàn tay, hơn nữa làm cho Vưu Liên Hương khổ không nói thành lời.

Thấy nụ cười trên mặt Triệu Quốc Đống, Vưu Liên Hương tức.
- Quốc Đống, chuyện này cậu nếu giúp Vưu tỷ, tôi nhớ phòng ơn cậu cả đời. Tôi nhợ nhất là làm chậm tiền đồ của lão Từ, y tuổi không còn nhỏ, nếu như phải ở vị trí trưởng ban thư ký vài năm không chừng ngày sau muốn tiến thêm bước nữa là rất khó khăn. Vị trí trưởng ban thư ký ủy ban thị xã thực ra không thích hợp với tính cách của lão Từ. Cậu giúp lão Từ một chút, về sau cậu có gì phân phó thì tôi dù nhảy vào biển lửa cũng không hề do dự.

- Ha ha, xem ra Vưu tỷ sợ Từ Kinh Vĩ bị thiệt nhưng nợ ân tình tôi cũng không sao cả. Chỉ riêng điểm này tôi phải giúp Vưu tỷ rồi.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút:
- Chẳng qua Vưu tỷ, hình như đợt điều chỉnh nhân sự ở An Nguyên mới kết thúc mà. Bây giờ lại muốn động nữa thì sợ là không thích hợp, không dễ làm. Chị hỏi Từ Kinh Vĩ xem có muốn lên bộ làm việc không? Nếu có thì tôi sẽ nghĩ biện pháp.

- Lên bộ làm?
Vưu Liên Hương có chút do dự:
- Làm chức vụ gì?

- Sao, còn lo tôi ngược đãi y ư?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Y bây giờ là cấp chính huyện, kiêm chức trợ lý thị trưởng coi nh miễn cưỡng là cấp phó giám đốc. Lên bộ tôi để y làm một phó cục trưởng. Từ Kinh Vĩ này vừa có tính xông xáo, vừa có kinh nghiệm công tác, lên bộ rèn leuyenj một chút không chừng còn có thể phát huy lớn.

Vưu Liên Hương nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy liền yên tâm.
- Ừ, tôi thay mặt lão Từ cảm ơn cậu. Nếu có cơ hội để y lên bộ rèn luyện để nâng cao kiến thức cũng là việc tốt.

- Vưu tỷ, làm nhân viên của chị đúng là tốt, gặp lãnh đạo như chị thì có ai không khăng khăng bán mạng cho chị?
Triệu Quốc Đống cười cười trêu chọc.
- Bảo sao Liễu Tử Kiến và Từ Kinh Vĩ lại trung với chị như vậy. Chắc vì thế mà Kim Đại Giang không vừa mắt với bọn họ.

- Hừ tính cảm giữa người với người được tạo lên từ công việc. Hai người bọn họ trước đây tôi không quen biết, cũng từ xa lạ đến quen thuộc, tới ăn ý. Bây giờ có thể cùng làm việc chung là duyên phận, hợp sức làm việc cũng là vì tạo hoàn cảnh công việc tốt đẹp mà thôi. Tôi làm thị trưởng Đường Giang gần ba năm cảm thấy trong mấy phó thị trưởng cũng có vài người ăn ý. Bên Thị ủy thì coi như cũng quan hệ được. Tôi hy vọng hết khóa này sẽ khiến dân chúng Đường Giang nói tôi tốt, nói tôi lầm thị trưởng đã làm được chút chuyện, vậy là đủ, vấn đề khác tôi không hy vọng xa vời.
Vưu Liên Hương khẽ thở dài một tiếng rồi nói tiếp.
- Để đạt được yêu cầu này thì phải dậy từ sáng tinh mơ, tối mịt về ngủ cũng thấy rất mệt mỏi, không dễ dàng gì.
….
- Thị trưởng Vưu xem ra có quan hệ rất tốt với chủ nhiệm Triệu.
Từ Kinh Vĩ đưa cho Liễu Tử Kiến điếu thuốc, hai người đứng ở trước xe hút thuốc, đầu thuốc đỏ rực trong màn đêm.

- Ừ, quan hệ nhiềunăm. Hình như lúc Thị trưởng Vưu làm trưởng ban thư ký Ninh Lăng thì chủ nhiệm Triệu kia vẫn còn là một chủ tịch huyện. Đời người đúng là khác nhau quá lớn, bây giờ mới bao năm chứ? Thị trưởng Vưu coi như là thị trưởng trẻ tuổi nhưng so sánh với vị kia? Hắc hắc, 36 tuổi đã là cán bộ cấp phó bộ trưởng, còn làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Anh nói có thể so sánh sao? Vị chủ nhiệm Triệu này có thể nói là nhân tài kiệt xuất, cả An Nguyên chúng ta cũng chưa từng có ai như vậy cả.
Liễu Tử Kiến cười nói.

Quan hệ giữa Liễu Tử Kiến, Từ Kinh Vĩ khá tốt. Lúc Liễu Tử Kiến làm bí thư thị ủy Bạch Mã, Từ Kinh Vĩ làm phó chủ tịch huyện, còn chưa thành thường vụ huyện ủy. Liễu Tử Kiến lên làm trưởng ban Triệu Thị ủy, Từ Kinh Vĩ làm thường vụ huyện ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ, sau đó lên làm phó chủ tịch thường trực, chủ tịch huyện. Khi Liễu Tử Kiến làm Phó thị trưởng thường trực, Từ Kinh Vĩ cũng lên làm Bí thư huyện ủy.

Chẳng qua sự thuận lợi trong con đường làm quan của cả hai đã dừng lại. Bí thư thị ủy Kim Đại Giang không quá thích hai người, Vưu Liên Hương tới làm thị trưởng thì hai người dựa vào Vưu Liên Hương. Quan hệ giữa ba người càng lúc càng mật thiết, nhất là sau khi Từ Kinh Vĩ làm trưởng ban thư ký ủy ban thị xã thì quan hệ càng thân hơn. Đương nhiên cũng là do công việc bên ủy ban thị xã ăn ý. Hai người Liễu Tử Kiến, Từ Kinh Vĩ coi như đóng dấu Vưu hệ.

Kim Đại Giang vì thế càng không thích hai người hơn, hai người Liễu Tử Kiến cũng biết rõ việc này. Hai người bọn họ lại không có lựa chọn khác, ai bảo Kim Đại Giang từ trước đến giờ không thích bọn họ. Chỉ là căn cơ của Vưu Liên Hương còn hơi kém, bây giờ còn chưa thấy dấu hiệu lên làm Bí thư thị ủy. đây là điều mà Liễu Tử Kiến, Từ Kinh Vĩ thất vọng.

Tối nay Vưu Liên Hương đột nhiên gọi hai người lên An Đô gặp Triệu Quốc Đống làm cho bọn họ bất ngờ. Theo bọn họ thấy Triệu Quốc Đống mặc dù bước rất nhanh nhưng bọn họ vẫn thấy đối phương cách mình quá xa.

Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có quyền cao chức trọng nhưng không ảnh hưởng mấy đến cục diện chính trị An Nguyên. Liễu Tử Kiến và Từ Kinh Vĩ cũng biết Triệu Quốc Đống hình như có quan hệ mật thiết với trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, nhưng sau khi Lăng Chính Dược làm bí thư tỉnh ủy, sức ảnh hưởng của Hàn Độ đã giảm nhiều. Điểm này nhiều người trong tỉnh thấy rõ.

- Anh nói thị trưởng đột nhiên gọi hai chúng ta đi cùng là có ý gì?
Từ Kinh Vĩ phá vỡ yên lặng.

- Tôi cũng rất khó hiểu, thị trưởng lên gặp lão lãnh đạo, chúng ta tính gì. Triệu Quốc Đống dù là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nhưng chúng ta cũng không thể dựa vào được mà. Nếu có hạng mục rơi xuống chỉ sợ cũng phải do chính thị trưởng chạy mới được.
Liễu Tử Kiến lắc đầu như nhớ đến gì đó nên nở nụ cười:
- Hay là thị trưởng cảm thấy muốn giúp anh nên tìm Triệu Quốc Đống để điều chỉnh vị trí giúp anh?

- Điều này sao có thể chứ?
Từ Kinh Vĩ lạnh nhạt nói:
- Vòng điều chỉnh lần này đã xong, dù Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với trưởng ban Hàn nhưng tình hình bây giờ khác. Lúc Bí thư Ứng còn ở An Nguyên thì còn đỡ, bây giờ sợ rằng trưởng ban Hàn không có quyền lực như lúc trước.

Liễu Tử Kiến im lặng không nói.

Ứng Đông Lưu đi, Lăng Chính Dược tới làm bí thư tỉnh ủy và không quá hòa hợp với Hàn Độ, từ đợt điều chỉnh nhân sự lần này cũng mơ hồ thấy được bổ nhiệm nhân sự chủ yếu làm theo ý đồ của Lăng Chính Dược. Miêu Chấn Trung và Hàn Độ cũng không thể ảnh hưởng đến. Mấy người có danh tiếng lớn ở tỉnh nhưng đều không thể lên chức, ví dụ như Chung Dược Quân và Trang Quyền.

Còn Long Ứng Hoa hơn năm trước bị đẩy đi bây giờ lại về lầm phó chủ tịch tỉnh, qua đó có thể thấy sức ảnh hưởng của Lăng Chính Dược lớn như thế nào. Đàm Lập Phong nghe nói để lên làm thị trưởng An Đô cũng là qua cửa Lăng Chính Dược. Cục diện của An Nguyên đã có đợt điều chỉnh lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận