Lộng Triều

Triệu Quốc Đống còn chưa tới cửa Chính quyền xã thì đã nghe thấy tiếng khàn khàn đang gào lên:
- Ăn cơm có thể không trả tiền sao? Đúng là còn không bằng Quốc Dân Đảng. Lý Vĩnh Thiện, Tào Vận Toàn, bọn mày trốn đi là được sao? Bọn mày sợ gặp dân chúng sao? Cán bộ thôn đã ký tên, xã dựa vào cái gì mà không nhận? Ăn không trả nổi thì nói một câu, ông coi như cho chó ăn.

- Nghĩ Chính quyền xã sợ anh ư?
Triệu Quốc Đống tách đám người ra mà đi vào trong.

Trịnh Nhị Lại đang mắng cho thích thì không ngờ còn có người đứng ra. Triệu Quốc Đống cao một mét tám, hơn nữa mặc đồng phục cảnh sát nên có khí thế rất mạnh. Dân chúng xem xung quanh liền chỉ chỉ trỏ trỏ, tất nhiên là không nhận ra Triệu Quốc Đống.

- Anh làm cái gì vậy hả? Tôi không tìm anh.
Trịnh Nhị Lại bị Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm nên có chút sợ. Y cố lấy bình tĩnh mà nói:
- Gọi Lý Vĩnh Thiện và Tào Vận Toàn ra đây, tôi không phạm pháp, cảnh sát không làm gì được tôi.

- Anh ở dây tụ tập quần chúng vây trụ sở Chính quyền xã, tôi lập tức có thể nhốt anh vào đồn 15 ngày, cho anh biết cơm tù là như thế nào. Anh có tin không?

Triệu Quốc Đống rất khinh thường nhìn chằm chằm đối phương, đưa tay chỉ chỉ vào bộ ngực đầy mỡ của Trịnh Nhị Lại:
- Người như anh mà là Trấn Quan Tây ư. Ông chỉ cần một tay là đánh ngã anh gãy răng. Tám triệu quân Tưởng Giới Thạch còn bị đánh tan, chẳng lẽ một kẻ nhảy xuống giường cũng khó như anh còn khó sao? Kém cỏi.

Dân chúng xung quanh bị câu nói đùa của Triệu Quốc Đống làm cười phá lên. Trịnh Nhị Lại thẹn quá hóa giận đến độ mắt đỏ bừng. Nếu không lấy lại mối nhục này thì y đừng mong làm ăn gì ở xã Đại Quan Khẩu này.

Trịnh Nhị Lại quay ngoắt người lại và đưa tay ra muốn ôm lấy Triệu Quốc Đống và ném Triệu Quốc Đống đi. Chỉ cần Triệu Quốc Đống ngã xuống mặt đất, như vậy đối phương sẽ mất mặt thì sao còn dám gây phiền phức cho y.

Trịnh Nhị Lại lao lên thì Triệu Quốc Đống biết đối phương có ý gì. Hắn ra vẻ không kịp phản ứng, nghe thấy hai tay của đối phương giữ được mình, hắn không hề sợ hãi bước chân sang bên như mọc rễ dưới đất. Trịnh Nhị Lại dùng hết sức lực, hít sâu mấy hơi mà không thể làm Triệu Quốc Đống động đậy.

Lúc này Triệu Quốc Đống mới nhẹ nhàng vung chân trái lên đá vào chân sau của Trịnh Nhị Lại, hai tay nhanh như chớp đẩy tới, người cũng lui về sau một chút.

Trịnh Nhị Lại chỉ thấy một lực lượng rất lớn vọt tới và mất trọng tâm. Y lui liên tiếp vài bước, ngã xuống mặt đất rồi lăn ra ngoài như một chiếc hồ lô.

Hiện trường liền vang lên tiếng cười ha hả. Trịnh Nhị Lại bình thường luôn kiêu căng và ức hiếp người, nên dân chúng cũng có không ít người tức y. Bây giờ thấy Trịnh Nhị Lại như vậy thì rất vui vẻ.

- Ông liều mạng với mày.
Trịnh Nhị Lại bò dậy, mắt đỏ bừng rồi thuận tay cầm lấy viên gạch mà gào lên. Triệu Quốc Đống nghiêng người tránh được, thừa thế vung chân ra ngoài. Trịnh Nhị Lại không khống chế được mình rồi cả người bay lên và ngã xuống một lúc lâu không thể đứng lên. Y chỉ không ngừng kêu đau.

Dân chúng xung quanh lại cười to, một số người còn ôm bụng cười.

- Trịnh Nhị Lại, lên đi, bình thường không phải rất tinh tướng sao? Vậy sao lại nằm trên mặt đất như vậy?

- Chỉ biết chạy loạn dọa người thôi. Gặp phải cảnh sát chính thức thì như kẻ bất lực.

- Ha ha, ông có biết vị cảnh sát này mới tới Đồn công an Giang Miếu không. Đây là hảo hán mới từ Đội cảnh sát hình sự xuống đó, quá giỏi.

- Thằng Trịnh Nhị Lại này coi như gặp nạn rồi, không biết có thể bỏ tù hắn không nhỉ?

- Khó mà nói, phải xem tâm trạng của vị cảnh sát kia như thế nào.

- Tốt nhất là nhốt Trịnh Nhị Lại vào, để cho hắn nếm mùi cơm tù. Như vậy chúng ta cũng được yên ổn vài ngày.

- Nói nhỏ chút đi, Trịnh Nhị Lại nghe thấy lại gây sự đó.

- Ha ha, nó như vậy thì còn làm gì được nữa? Tôi dám nói ngày mai trên đường sẽ không ai nhận ra nó.

Nghe dân chúng không ngừng bàn tán, Trịnh Nhị Lại ngã trên mặt đất mà khóc không ra nước mắt. Hắn không biết mình nên làm như thế nào mà gặp người.

Nhưng hắn lại nghe thấy tên cảnh sát kia nói:
- Nhị Lại chết tiệt, ở nơi đông người mà dám cầm gạch đánh cảnh sát, tâm trạng ông hôm nay tốt nếu không thì sẽ đưa anh vào tù một thời gian. Nhân lúc ông chưa đổi ý thì cút ngay. Làm cho tôi thấy anh ra vẻ ta đây ở đây một lần nữa thì gặp anh một lần, xử lý anh một lần. Có tin là tôi cởi hết quần áo của anh để mọi người xem trò hay không?

Trịnh Nhị Lại đúng là chật vật đứng dậy rồi xám xịt bỏ chạy. Triệu Quốc Đống biết đợt pháo đầu tiên của mình đã vang lên.

Đến trưa mọi người ăn ở nhà ăn Chính quyền xã. Mặc dù là nhà ăn Chính quyền xã nhưng bữa rượu này được thế đãi với tiêu chuẩn cao. Không chỉ có La Trường Vinh liên tiếp mời rượu Triệu Quốc Đống, Bí thư đảng ủy xã Lý Vĩnh Thiện và chủ tịch xã Tào Vận Toàn cũng tự mình đến mời Triệu Quốc Đống một chén. Bọn họ đều khen biểu hiện hôm nay của Triệu Quốc Đống. Phó bí thư Đảng ủy xã còn tự mình ngồi tiếp Triệu Quốc Đống. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút giật mình.

Đến chiều khi về Đồn công an, Hồ Minh Quý và Đàm Khải vẫn còn hơi men. Tuy Triệu Quốc Đống uống được nhưng hắn lại không thích uống rượu. Sau khi uống vài chén, hắn liền lấy lý do mình còn muốn tìm hiểu tình hình xã mà từ chối. Điều này lại làm lãnh đạo xã có ấn tượng là hắn hết lòng vì công việc.

- Triệu ca, hôm nay đi theo anh được nở mày nở mặt. Tôi đến Đồn công an nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ được oai đến thế. Bí thư Lý và chủ tịch xã Tào tự mình đến mời rượu thì ngoài sếp Khâu ra, sợ rằng ngay cả sếp Lưu cũng không được tiếp đón như vậy.
Hồ Minh Quý mặt hơi đỏ vì rượu. Có lẽ y khá hưng phấn nên mới nói như vậy.

- Sao Bí thư Long kia lại khách khí như vậy nhỉ?
Xe máy chạy rất nhanh tạo thành gió thổi bay tóc Triệu Quốc Đống về sau, rất giống như phim Săn bắt cướp. Triệu Quốc Đống vừa lái xe vừa hỏi.

- Ha ha, Trịnh Nhị Lại kia làm cho Bí thư Long phiền muốn chết. Trịnh Nhị Lại suốt ngày quấn lấy Bí thư Long đòi bên kiểm tra đưa ra kết luận là tiền cơm có phải do Chính quyền xã trả. Hai năm trước cán bộ xã xuống thôn làm việc và ăn cơm, ai có thể nhớ được chứ? Trịnh Nhị Lại lợi dụng anh rể còn đương chức mà kiếm tiền thì ai chẳng biết. Bí thư Long đúng là bị Trịnh Nhị Lại ép đến độ sắp điên lên.
Hồ Minh Quý cười nói:
- Triệu ca giúp Bí thư Long giải quyết phiền phức lớn như vậy thì sao có thể không cảm ơn.

- Đúng thế, Triệu ca, hôm nay bọn tôi đều nhờ phúc của anh.
Đàm Khải giơ giơ bao Asima lên mà nói:
- Đội cảnh sát hình sự đến xã Đại Quan Khẩu phá án cũng không được tiếp đón như vậy đâu.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ mình chỉ làm như vậy đã được Đảng ủy và Chính quyền xã có ấn tượng tốt. Xem ra Trịnh Nhị Lại này đúng là quá làm phiền Chính quyền xã.

- Vốn xã cũng không muốn tính toán nhưng Trịnh Nhị Lại suốt ngày đến làm phiền thôn, tiền thuế đất, thuế nông nghiệp đều không nộp. Người dân của thôn đều có ý kiến. Chẳng qua nếu trả tiền thì chính quyền xã Đại Quan Khẩu lại sợ một tên lưu manh. Cứ như vậy Trịnh Nhị Lại không ngừng đến gây rối làm uy tín của xã mất không ít. Không ít người châm chọc nói đường đường là Chính quyền xã mà không xử lý được một tên lưu manh.

Hồ Minh Quý uống rượu nên nói chuyện cũng nhiều hơn.

- Hừ trên đời này không gì đáng sợ, chỉ sợ hai chữ nghiêm túc. Chỉ cần nghiêm túc đi làm thì không có gì không giải quyết được.
Triệu Quốc Đống khẽ hừ một tiếng và tăng ga vượt qua một xe hàng.
- Một con chó mà nghĩ rằng mình là trời. Chỉ cần muốn xử lý nó thì không khác gì bóp chết con sâu.

- Nói là như vậy nhưng ai lại muốn dễ dàng làm mất lòng người khác. Đều là người trong thôn trong xã, Trịnh Nhị Lại lại mặt dày nên nếu suốt ngày đến nhà anh làm phiền, anh có bực không? Cũng là do mọi người có suy nghĩ thêm một chuyện không bằng ít một chuyện. Điều đó mới khiến chuyện này kéo dài.
Hồ Minh Quý cười nói:
- Vẫn là Triệu ca lợi hại, chỉ một lát là đuổi được Trịnh Nhị Lại đi. Chẳng qua anh cũng mạnh thật. Ba bốn người bình thường có lẽ không đánh ngã được Trịnh Nhị Lại.

- Trịnh Nhị Lại này coi như xong, ngày mai chuyện của hắn sẽ truyền khắp xã Đại Quan Khẩu. Người như vậy nếu bị mất mặt thì còn ai sợ hắn.
Đàm Khải cũng cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui