Triệu Quốc Đống đúng là muốn cảm ơn cuộc điện của Đồng Mạn. Chỉ là hắn không có nhiều tâm tư mà nói chuyện với Đồng Mạn, chỉ ừ ừ vài câu rồi dập máy. Lúc này hắn mới phát hiện Cù Vận Bạch đang lặng lẽ ngồi cạnh hắn.
- Cù tỷ, em thất thần bao lâu rồi?
- Ừ, nửa tiếng rồi.
Cù Vận Bạch gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống nằm xuống bãi cỏ:
- Em và Cù tỷ đã quen gần năm rồi. Em vẫn còn nhớ khi đó chị mặc quần áo gì, đúng là tranh sắc với Trưởng ban Vưu.
- Từ lúc đó đã chú ý đến người ta sao?
Cù Vận Bạch trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Vậy thì không, chỉ là cảm thấy một người phụ nữ hơn em vài tuổi, không ngờ còn dám nhận việc khó khăn ở Khu Khai Phát, em đúng là khá phục. Em mới đầu khi vào Khu Khai Phát cũng lo lắng mà.
Triệu Quốc Đống như chìm đắm vào quá khứ.
- Cù tỷ, còn nhớ lần chúng ta gặp ở công ty cơ khí Lợi Đạt không? Thấy Cù tỷ lo lắng như vậy, em cũng thật sự lo lắng, chuyện này sao lại xảy ra với Cù tỷ, chẳng may...
Triệu Quốc Đống thoáng cái đã bị Cù Vận Bạch bịt miệng lại:
- Quốc Đống, em cố ý hả?
Triệu Quốc Đống cười cười đẩy tay Cù Vận Bạch ra rồi chớp mắt nói:
- Em chẳng qua chỉ muốn Cù tỷ có ấn tượng về em mà thôi. Chẳng qua sức chịu của Cù tỷ đúng là có hạn. May là Wc gần đó nếu không?
Cù Vận Bạch đỏ bừng mặt không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể đấm mạnh vào lưng Triệu Quốc Đống:
- Im, im.
- Được rồi, không nói nữa. Em chỉ muốn nhớ lại những kỷ niệm với Cù tỷ mà.
Triệu Quốc Đống tránh tay Cù Vận Bạch. Lúc này Cù Vận Bạch như một cô gái rơi vào lưới tình.
- Hừ, hình tượng của chị chẳng lẽ chỉ như vậy sao? Đầu em sao chỉ có mấy việc này chứ hả?
Cù Vận Bạch hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.
- Cù tỷ, vậy oan cho em. Ký ức sao em có thể khống chế, nó tự chọn mà, ấn tượng về việc thú vị thì nó tự chui vào đầu mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cũng giống như lúc cùng chiến đấu ở Hội chợ thương mại vậy, em cũng rất nhớ.
Cù Vận Bạch dựa vào vai Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Quốc Đống, đời người lúc thăng lúc trầm, nếu không như vậy sao gọi là cuộc sống? Cuộc sống như vậy mới đặc sắc mà.
- Đúng thế, Cù tỷ nếu là không có mưa gió thì em sao có thể lưu lại dấu ấn trong tim Cù tỷ.
- Có sao?
- Không có ư? Vậy em bây giờ sẽ lưu lại trong tim chị.
Triệu Quốc Đống ôm chặt Cù Vận Bạch, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
- Được rồi, lưu rồi mà Quốc Đống.
Cù Vận Bạch vội vàng tránh ánh mắt nóng bỏng của đối phương. Cô không còn là cô bé 17, 18 tuổi, đúng là có tình cảm nhưng cô biết nếu lao thân vào đó thì chính là thiêu thân lao vào lửa. Cũng may cô không hy vọng xa vời.
Triệu Quốc Đống rời đi rất đột ngột và lặng lẽ. Phó Trưởng phòng Nhân sự Sở Giao thông tự mình tới phòng Nhân sự Giang Khẩu để điều chuyển. Đến đột nhiên như vậy làm Triệu Quốc Đống không hề chuẩn bị về tư tưởng. Triệu Quốc Đống vốn nghĩ phải một hai tháng nữa mới có hành động. Không ngờ Thái Chánh Dương lại làm nhanh như vậy.
- Bí thư Triệu, không bây giờ phải gọi là Trưởng phòng Triệu hay Chủ nhiệm Triệu nhỉ?
Vưu Huệ Hương cười hì hì bắt tay Triệu Quốc Đống và ra hiệu hắn ngồi xuống.
- Trưởng ban Vưu đừng khách khí như vậy. Chị gọi tôi Tiểu Triệu hoặc là Quốc Đống cũng được. Chẳng qua Trưởng ban Vưu lớn hơn tôi hai tuổi, tôi thấy gọi tôi là Vưu tỷ thì thân thiết hơn.
Vưu Huệ Hương cười nói:
- Vậy tôi gọi cậu là Quốc Đống. Tôi nghe chị tôi nói Bí thư Hùng rất coi trọng cậu. Tôi đã nói cậu đến Lĩnh Đông chỉ là rèn luyện mà thôi, trong huyện sớm muộn cũng giao trọng trách nhưng không ngờ sở lại coi trọng. Chúc mừng, sau này Vưu tỷ lên tỉnh làm việc thì cậu đừng có mà tránh mặt đó.
- Vưu tỷ, chị nói như vậy có phải tát mặt tôi không? Tôi dám sao? Chỉ sợ Vưu tỷ không chịu cho mặt mũi mà thôi.
Triệu Quốc Đống thầm nghĩ Vưu Huệ Hương có lẽ thông qua Vưu Liên Hương mà biết một chút việc về mình, cho nên mới kiên trì đưa hắn tới Lĩnh Đông. Chẳng qua như vậy cũng hiếm có, nhất là Vưu Huệ Hương còn vì thế mà tranh chấp với Quách Chiêm Xuân, người bình thường không có khí phách như vậy.
- Ha ha, cứ nói như vậy đi, hôm nào tôi lên thành phố thì nhất định gọi cậu.
Vưu Huệ Hương cười nói.
- Không vấn đề gì, hôm nào Bí thư Hùng về tôi mời cả hai chị, chúng ta gặp mặt. Mong Vưu tỷ cho chút mặt mũi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Được, Quốc Đống, tôi có điện thoại của cậu, đến lúc đó nhất định cậu phải gọi cho tôi.
Vưu Huệ Hương khá vui vẻ. Nghe chị cô nói Hùng Chính Lâm rất có thể sang năm sẽ về. Không phải tiếp nhận chức của Kha Khắc mà điều lên làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy. Nghe nói một vị thường vụ trong Ủy ban kỷ luật Trung ương rất coi trọng Hùng Chính Lâm. Mà Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Hùng Chính Lâm. Gần như Hùng Chính Lâm về An Đô lần nào đều gặp Triệu Quốc Đống, ngay cả Vưu Liên Hương cũng không biết sao Hùng Chính Lâm lại có quan hệ mật thiết với người như vậy.
- Được, tôi đúng là không muốn rời khỏi Giang Khẩu, công tác ba năm đã phải rời đi rồi.
- Quốc Đống, cậu có thể đi ra là tốt, cũng coi như Giang Khẩu chúng ta có nhân tài. Sở Giao thông là rất quan trọng, tôi vừa rồi nghe nói cậu đến Phòng cao tốc nhận chức, ngày sau có chuyện có lợi cho Giang Khẩu thì không được quên nói giúp đó.
Quách Chiêm Xuân không ở đây, tiếp đón người của Sở Giao thông chỉ có Vưu Huệ Hương. Vương Đức Hòa và Phó chủ tịch huyện phụ trách giao thông – Lương Kiến Hoằng chỉ gặp một chút Trưởng phòng Mã rồi rời đi.
- Cốc cốc.
Thái Chánh Dương đang ngồi xem văn bản và viết gì đó lên đấy.
- Giám đốc, Tiểu Triệu tới.
Mã Việt Trân nhìn Thái Chánh Dương rồi cẩn thận nói.
- Ồ, về rồi à? Ngồi đi.
Thái Chánh Dương viết một chút vào văn bản rồi lại tiếp tục văn bản khác. Đến khi hai người Triệu Quốc Đống ngồi khoảng 2, 3 phút thì Thái Chánh Dương mới dừng lại.
- Sao? Không có gì phiền phức chứ lão Mã?
Thái Chánh Dương bưng chén trà lên uống một ngụm rồi nói.
- Vâng, thuận lợi, Huyện Giang Khẩu cũng ủng hộ. Nghe nói đồng chí Triệu Quốc Đống điều lên sở thì bọn họ cũng không nỡ. Phó bí thư và Phó chủ tịch huyện bọn họ đều tới gặp mặt.
Mã Việt Trân vội vàng đứng lên. Mã Việt Trân đúng là không hiểu được tính cách vị giám đốc sở này. Mặc dù trước đó Thái Chánh Dương làm Phó thị trưởng An Đô phụ trách giao thông, nhưng thời gian phụ trách không lâu, hơn nữa Mã Việt Trân lại ở Phòng Nhân sự nên chưa tiếp xúc bao giờ. Cho nên Mã Việt Trân càng thêm cẩn thận, nhất là bây giờ đang điều chỉnh cán bộ trung tầng.
- Lão Mã khách khí làm gì, ngồi đi.
Thái Chánh Dương gật đầu nói:
- Như vậy đi, anh về nói với lão Hầu mau chóng làm xong thủ tục cho Quốc Đống.
- Vâng, tôi lập tức truyền đạt lại ý của giám đốc với Trưởng phòng Hầu.
- Ừ, anh đi đi.
Thái Chánh Dương gật đầu nói.
Mã Việt Trân vội vàng đứng lên:
- Giám đốc làm việc, tôi đi trước.
Sau khi cửa đóng lại, Triệu Quốc Đống mới ưỡn ưỡn người mà nói:
- Thái ca, ở trong nơi như vậy mà anh không thấy phiền sao?
- Chú nghĩ anh thích như vậy sao?
Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Sở Giao thông vừa xảy ra chuyện, lòng người hoảng sợ. Anh nếu tạo không khí vui vẻ không phải tự chuốc việc vào người sao? Hơn nữa ở sở thì anh cũng không có mấy người mà.
- Cốc cốc.
Lại có tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Cửa được đẩy ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi tiến vào. Thấy Triệu Quốc Đống và Thái Chánh Dương ngồi trên ghế, y hơi ngẩn ra.
- Phó Thiên, lại đây làm quen một chút. Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, đây là Phó Thiên mà tôi đã nói với cậu.
Triệu Quốc Đống vội vàng đứng lên bắt tay đối phương mà nói:
- Thiên ca, đã sớm nghe Thái ca nói về Thiên ca, cây bút tài hoa nhất Huyện ủy Hoa Dương.
- Ha ha, Quốc Đống, tên của cậu tôi đã sớm nghe tới, sớm muốn gặp. Tôi cậy lớn gọi cậu là Quốc Đống đi.
Phó Thiên cười nói:
- Cậu vừa đến à?
- Ừ, tôi vừa tới. Sáng xong thủ tục liền lên ngay. Ngày mai về còn thu thập một chút.
Triệu Quốc Đống biết người này vốn là thường vụ huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy Hoa Dương. Bây giờ Phó Thiên được điều lên làm Phó chánh văn phòng Sở Giao thông, phụ trách công tác văn phòng.
- Phó Thiên, cậu nói với Cổ Ân Hải cùng Tần Tự Bân để bọn họ tối nay đến chỗ cũ gặp. Ừ, gọi cả Tuyết Phong và Tiểu Bàng nữa.
Thái Chánh Dương quay về bàn làm việc mà nói.
- Vâng.
Phó Thiên vỗ vai Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Quốc Đống, nghe nói cậu uống giỏi, tối nay chúng ta không say không về.