Lộng Triều

- Sao, có vấn đề gì à?
Tương Uẩn Hoa rất nhạy cảm phát hiện vẻ do dự của Triệu Quốc Đống.

- Bí thư Tương, tôi xem một chút.
Triệu Quốc Đống đi tới gần mà nhìn. Tương Uẩn Hoa cũng bật đèn lên.

Bình Thanh Hoa này khá được nhưng có phải là đời Khang Hi hay không thì phải kiểm tra. Triệu Quốc Đống cẩn thận cầm lên nhìn, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Tương Uẩn Hoa kiên nhẫn ngồi bên, hai người cứ thế ngồi chục phút. Triệu Quốc Đống nhìn từng chỗ, rồi lại đưa xuống dưới đèn mà nhìn cho rõ.

- Sao, Tiểu Triệu, cậu thấy đây là đồ giả?
Tương Uẩn Hoa không nhịn được nói.

- Bí thư Tương, thứ này ngài có từ đâu?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Đã mấy năm rồi, một người bạn tặng, khi đó thứ này cũng không đáng giá tiền, tôi cũng có nó nên mới thích đồ cổ.
Vẻ mặt Tương Uẩn Hoa trở nên có chút khó coi. Nếu là đồ giả thì quá mất mặt, hơn nữa còn để đó nhiều năm nhỡ đâu có người cũng thấy thì sao?

- Bí thư Tương, thứ này gọi đầy đủ là Bình Thanh Hoa Quấn Chi Liên Ngọc Hồ, cũng là hình thức truyền thống nhất của đồ gốm Trung Quốc, phong cách cũng là đời Khang Hi, nhưng không phải Thanh Hoa Khang Hi.
- Không phải Thanh Hoa Khang Hi? Vậy là đồ dởm ư?
Tương Uẩn Hoa nói.

- Vậy không phải, Bí thư Tương, ở triều đại Khang Hi thì Thanh Hoa là phát triển nhất. Thanh Hoa ở thời kỳ này có bề mặt nhẵn, kết cấu cứng rắn, phía trước nó có màu xanh nhạt trong màu trắng, phía sau toàn màu trắng. Nguyên nhân là vì Thanh Hoa thời kỳ này đã đạt đỉnh cao cho nên sau đời Khang Hi thì rất nhiều loại đồ phảng chế. Mấy thứ này mặc dù cũng là Thanh Hoa Khang Hi nhưng không phải tinh phẩm. Chiếc bình này của ngài là tinh phẩm Thanh Hoa thời Quang Tự sau Thanh Hoa Khang Hi, giá trị cũng rất đắt.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Tương Uẩn Hoa yên tâm, thì ra không phải đồ giả, cũng là Thanh Hoa phong cách Khang Hi, chẳng qua chỉ là niên đại gần hơn mà thôi, nhưng cũng là tinh phẩm.

- Ha ha, Tiểu Triệu, rất được. Tôi để đây gần mười năm mà không ai có thể nói ra như vậy, hiểu một chút đều nói là Thanh Hoa Khang Hi, giá trị rất đắt. Tôi cũng không quá tin, cũng may hôm nay cậu đã bình phẩm giúp tôi.
Tương Uẩn Hoa nói:
- Cậu làm sao đoán được nó là Thanh Hoa thời Quang Tự.

- Bí thư Tương, Thanh Hoa thời Khang Hi là dùng than để đốt, Thanh Hoa thời Quang Tự lại khác, thứ này chỉ về màu sắc càng thêm sinh động. Nếu ngài có hứng thú chỉ tìm hiểu một chút là hiểu ngay.

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Phố cổ Quỳ Hoa – An Đô có đủ mặt hàng. Nếu Bí thư Tương có hứng thú và thời gian thì đi dạo một chút, không chừng sẽ được mấy món tốt.

- Ha ha, mắt tôi kém, đi cũng chỉ phí công.
Tương Uẩn Hoa cười nói.

- Không sao, nếu Bí thư Tương thích thì gọi tôi đi cùng. Tôi mặc dù không quá hiểu nhưng đi theo Bí thư Tương cũng được. Triệu Quốc Đống nói rất khiêm tốn nhưng Tương Uẩn Hoa biết đối phương nếu dám nói như vậy thì nhất định sẽ nắm chắc. Bảo sao lão Liễu nói Triệu Quốc Đống này không đơn giản, chuyện không nắm chắc sẽ không nói.

- Vậy được, hôm nào chúng ta tới phố Quỳ Hoa đi một chút. Tôi sớm nghe nói quy mô ở đây khá lớn, nhưng mỗi lần chỉ đi ngang qua mà thôi.
Tương Uẩn Hoa nói.

- Được, Bí thư Tương chỉ cần gọi một tiếng, tôi lập tức sẽ tới.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ừ, Tiểu Triệu, tỉnh điều ba người các cậu tới làm phong phú bộ máy Ninh Lăng, cũng là muốn mượn sự năng động của thanh niên mà tăng tính tích cực trong công việc, hơn nữa công tác trên tỉnh thì ánh mắt sẽ khác, sẽ giúp nhiều cho Ninh Lăng nghèo khó này. Nhưng mỗi nơi có tình hình thực tế khác nhau, cán bộ bản địa đã công tác ở đây mấy chục năm, bọn họ quen thuộc tình hình, hiểu rõ vấn đề địa phương. Cho nên sau khi các cậu tới phải hòa thuận với cán bộ địa phương, mau chóng mở cục diện. Nếu có vấn đề gì thì kịp thời trao đổi với lãnh đạo huyện, có vấn đề gì cũng có thể gọi cho tôi.

Tương Uẩn Hoa chuyển sang đề tài công việc, Triệu Quốc Đống liền ngồi ngay ngắn lại.

- Cảm ơn Bí thư Tương quan tâm, tôi nhất định sẽ theo yêu cầu ngài nhanh chóng đoàn kết với bộ máy, cố gắng triển khai công việc.
Triệu Quốc Đống biết nói tới đây là xong liền đứng lên đi.

- Ồ? Tiểu Triệu, đây là thứ gì?
Tương Uẩn Hoa có chút tò mò chỉ túi dưới chân Triệu Quốc Đống mà nói:
- Cầm về đi.

- Bí thư Tương, đây là Liễu ca nhờ tôi đưa ngài, cũng là tôi một lần lên Bắc Kinh mua được, không đáng giá tiền. Chỉ là Bí thư Tương thích nghiên cứu vấn đề này thì cũng có thể tìm hiểu.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bí thư Tương yên tâm, ngài hiểu Liễu ca mà, chẳng lẽ nói tôi dám làm chuyện vi phạm pháp luật sao?

Tương Uẩn Hoa suy nghĩ thấy cũng đúng, y hiểu rõ Liễu Đạo Nguyên là người như thế nào. Có thể được Liễu Đạo Nguyên coi trọng thì sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

Đến khi Triệu Quốc Đống rời đi, Tương Uẩn Hoa mới mở hộp ra, một chiếc ống bút bằng đồng tinh sảo lộ ra. Mắt Tương Uẩn Hoa sáng lên, y cầm ống bút mà nhìn, bên dưới đáy có viết chữ “Niên đại Càn Long”

Ống bút này vừa tinh sảo, vừa có vẻ cổ xưa, nhất là những hình ảnh trên đó khiến người ta thấy được sóng gió hiện lên, thật làm người ta thoải mái. Điều này làm Tương Uẩn Hoa rất thích thú.

- Lão Tương, cậu ta mới được điều từ tỉnh tới kiêm nhiệm hả?
Người phụ nữ mở cửa phòng trong đi ra thấy Tương Uẩn Hoa cầm ống bút không muốn bỏ tay nên nói:
- Mấy thứ này mà ông cũng nhận sao? Những người này tìm tới cửa chẳng lẽ còn có chuyện gì tốt sao?

- Bà nói gì vậy hả. Đó là do Lão Liễu giới thiệu. Tôi vốn nghĩ là cháu của Lão Liễu, không ngờ lại là bạn vong niên với Lão Liễu.
Tương Uẩn Hoa không để ý tới vợ. Y biết vợ làm bên Tòa án nên rất nghiêm khắc với việc này.

- Bạn vong niên của Liễu Đạo Nguyên? Vậy sao y không sang Tân Châu?
Bà vợ có chút khó hiểu nói.

- Lần này Tỉnh ủy trực tiếp bỏ năm thành phố phát triển ra ngoài, không liệt vào phạm vi cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, hơn nữa còn phái cán bộ của các sở kinh tế tới khu vực nghèo.
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Không ngờ Lão Liễu cũng nói sở thích này của tôi cho Triệu Quốc Đống. Người này không ngờ có thể tìm được ống bút đời Càn Long mang tới lấy lòng tôi.

- Thứ này rất đắt sao?
Bà vợ cành giác nói.

- Đáng tiền không nói, chẳng qua muốn tìm được không dễ, phải mất công.
Tương Uẩn Hoa nói:
- Cậu ta cũng có ánh mắt, vừa vào liền biết bình Thanh Hoa của tôi không phải đời Khang Hi. Tôi chỉ là muốn thử kiểm tra cậu ta một chút, cũng được. Tôi sa sầm mặt mà cậu ta vẫn nói thật.

- Ừ, nếu cậu ta cũng được, Lão Liễu còn nói với ông thì ông cũng giúp một chút.

- Việc này đâu đến lượt bà quan tâm, tôi tự biết suy xét.
Tương Uẩn Hoa có chút khó chịu nói. Y ghét nhất người nhà xen vào công việc của mình.

- Tôi không nói nhiều mà. Lão Liễu đối xử khá tốt với ông, ông không lên được chỉ là do ông. Bình thường người ta cũng không nhờ gì đến mình, hơn nữa ông thấy cậu ta cũng được là đủ rồi. Chẳng lẽ cậu còn nghĩ rằng một thanh niên có thể thay đổi bộ mặt một huyện sao?

- Được rồi, tôi biết rồi, đang vui lại bị bà nói làm cho mất hết.
Tương Uẩn Hoa ra vẻ tức giận nói.
- Nghe nói Phó chủ tịch Huyện Hoa Lâm thật sự bao một cô bé ở bên ngoài?
Bà vợ tò mò nói:
- Chuyện này hình như truyền khắp Ninh Lăng rồi thì phải.

- Chuyện tốt không ra khỏi nhà, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Tương Uẩn Hoa bực mình nói:
- Điền Ngọc sao lại ngu như vậy chứ. Chuyện này mà y cũng có thể làm ra, bây giờ là thời buổi nào mà còn có suy nghĩ con cái nối dõi tông đường. Cái này không nói, y còn dám tìm một cô gái trẻ tuổi ở ngay Huyện Hoa Lâm để sinh con cho y. Người này có phải muốn thách thức chính sách quốc gia không?

- Làm ảnh hưởng con gái nhà người ta không nói, còn hứa với người khác cho vào làm nhân viên chính thức của nhà khách Huyện ủy, muốn người ta theo mình cả đời một cách không công khai. Anh nói người như vậy nghĩ như thế nào? Huyện Hoa Lâm bé như vậy, y còn tưởng rằng mình có thể giấu sao?
Bà vợ tức giận nói.

- Sao bà biết rõ như vậy?
Tương Uẩn Hoa có chút ngạc nhiên mà nói.

- Trong cơ quan có ai không biết? Mấy người bên Ủy ban kỷ luật sao giữ kín miệng được, đây cũng không phải vụ án bí mật mà.
Bà vợ nói.

- Bà đừng nói nữa, cô bé đó còn nói giúp Điền Ngọc, nói là cô ấy dụ dỗ Điền Ngọc. Con đã sinh rồi, còn nói gì mà dụ dỗ, không ngờ Điền Ngọc này ngu ngốc dám để cô gái này vào nhà khách Huyện ủy, vậy có phải muốn chết không?
Tương Uẩn Hoa có chút khó tin nhưng chuyện này không hiếm thấy, ít nhất đã xuất hiện vài lần ở Thị ủy Ninh Lăng.

- Vậy Thị ủy định xử lý Điền Ngọc như thế nào?

- Còn xử lý như thế nào? Không thể xử tử hình mà? Kỷ luật đảng, coi như y về hưu.
Tương Uẩn Hoa lắc đầu nói.
- Y sớm bị đình chỉ công tác, Ủy ban kỷ luật đã điều tra, có lẽ ngày mai Thị ủy sẽ ra quyết định xử lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui