Lộng Triều

Ra khỏi văn phòng Trâu Trì Trường, Triệu Quốc Đống thấy bụng sôi lên. Buổi trưa lúc trên đường hắn và Du Minh Phú chỉ ăn một chút, tối nay phải hưởng thụ mới được.

Triệu Quốc Đống rất thích ăn đồ ăn của nhà khách. Hai cô gái kia nấu khá ngon.

- Hai cô đã ăn chưa?
Triệu Quốc Đống biết Mã Bản Quý quản lý nhân viên nhà khách rất nghiêm, nhất là hai nữ nhân viên phục vụ hắn càng yêu cầu cao. Hắn chưa ăn, hai cô không ăn.
- Lấy bát lại đây cùng ăn. Đồ ăn đủ cho ba chúng ta ăn.

Tiêu Mẫu Đan cùng Thường Quế Phân vội vàng lắc đầu nói:
- Chủ tịch Triệu, bọn em sao dám cùng ăn với ngài? Sếp Mã thấy không lột da bọn em mới lại.

- Mã Bản Quý lợi hại vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười nói. Mã Bản Quý trước mặt lãnh đạo khác, trước mặt nhân viên nhà khách lại khác.

Tiêu Mẫu Đan và Thường Quế Phân hơi tái mặt, nếu chuyện này để Mã Bản Quý nghe thấy thì hai cô chỉ có thể về nhà.

Thấy hai cô sợ như vậy, Triệu Quốc Đống nói:
- Tôi nói hai cô sao sợ Mã Bản Quý như vậy? Cùng lắm thì chính là thôi việc, chẳng lẽ hắn ăn được hai cô sao?

- Chủ tịch Triệu, ngài là cán bộ quốc gia, bọn em sao có thể so sánh với ngài? Chị Quế Phân và em đến đây làm đâu có dễ. Có bao chị em trong xã hâm mộ muốn chết. Ngài cho rằng tìm việc ở huyện là dễ sao?
Tiêu Mẫu Đan to gan hơn Thường Quế Phân nên chu miệng nói:
- Hơn nữa làm ở đây không mệt, không xa nhà mấy. Tối không trực là có thể về, mỗi tuần có một ngày nghỉ giống cán bộ huyện. Ai không muốn chứ?


- Chẳng lẽ nói các cô nghĩ nhà khách là đường ra ư? Sao không thử ra ngoài?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói. Đây là điều hắn không rõ. Ninh Lăng kinh tế chậm phát triển, không có nhà máy mấy, lao động dư thừa nhiều. Nhưng các công ty tư nhân ở An Đô, Kiến Dương … lại phát triển, cần lao động.

- Ra ngoài?
Hai cô cùng lắc đầu nói:
- Bên ngoài rất phức tạp, nhiều người xấu. Bọn em không có trình độ văn hóa, ra ngoài có thể làm gì? Nếu không có việc này thì bọn em cũng không biết làm gì, không có ai giúp chẳng may bị bán đi Nội Mông, Sơn Tây thì sao?

- Đúng thế, chỗ em có một cô gái được công an cứu về, bị bán sang Nội Mông, bị hành hạ thảm. Nghe cô ấy nói nước bên đó cũng không sạch, mấy tháng không được tắm một lần, ở trong nhà đất, mùa đông lạnh run, mùa hè rất nóng, tiếng nói khác nhau, thói quen sống khác nhau. Cô ấy ba năm sinh ba đứa con. Cô ấy trước đó ra ngoài xin việc thì bị người lừa bán.

Triệu Quốc Đống từ hệ thống công an đi ra nên biết mấy năm trước là thời kỳ đỉnh cao của buôn bán phụ nữ. Nhưng mấy năm nay công an không ngừng phá các đường dây, hơn nữa Tv, báo hay tuyên truyền khiến nhân viên ra ngoài tìm việc cảnh giác hơn.

Chẳng qua mấy vùng ven biển phát triển lại có hiện tượng gái mại dâm tăng mạnh. Hai cô gái này không hiểu sự đời đi ra thì rất dễ thành đối tượng của đám người đó.

Tiêu Mẫu Đan thở dài một tiếng:
- Em xa nhất chỉ đến Ninh Lăng một lần, ngay cả tỉnh thành cũng chưa tới.

- Em còn chưa tới Ninh Lăng.
Thường Quế Phân nói:
- Chủ tịch Triệu, nghe nói tỉnh thành có nhà cao mấy chục tầng. Cao như vậy thì người ở đó có bị choáng không?

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Có choáng hay không thì tôi không biết. Ngày nào đó các cô đi xem là biết mà. Được rồi, lát rồi nói. Các cô mau lấy bát tới đây ăn cùng tôi. Lão Mã có ý kiến thì để tôi nói, lãng phí không tốt.

Thấy Triệu Quốc Đống nói mãi, hai cô do dự một chút rồi cười cười cũng cầm bát, ngồi một bên mà ăn.

Triệu Quốc Đống thực ra thích không khí này, vừa ăn vừa nói chuyện cũng vui vẻ.

- Xã các cô có nhiều thanh niên ra ngoài làm thuê không?

- Nam nhiều hơn một chút, nữ thì rất ít. Ra ngoài không an toàn mà.

- Vậy cứ ở nhà sao?
Triệu Quốc Đống hỏi.

- Nam ra ngoài làm thuê ngắn hạn, nếu không ở nhà mà thôi. Ở nông thôn nhiều quán trà, năm xu là uống được cả ngày, không sẽ đánh bài. Bây giờ không ít người thua tiền nên đến tối là ăn trộm.

Tiêu Mẫu Đan tức giận nói:
- Gà, vịt nhà em nuôi cũng bị trộm hai lần.

Triệu Quốc Đống cũng biết đây là hiện tượng bình thường. Sau khi nhà máy ở các xã, thị trấn chậm phát triển, công ty tư nhân lại không muốn tiến vào đây khiến nông dân không có việc làm lúc hết màu, hơn nữa trò giải trí ở nông thôn ít, khiến dân chúng chỉ có thể đánh bạc. Mà như vậy sẽ tạo thành hiện tượng không tốt đối với an ninh trật tự.

Cho nên muốn giải quyết như vậy thì chỉ có cách là phát triển công nghiệp mà thôi.

Như vậy lao động nhàn rỗi sẽ có việc làm. Việc hy vọng vào người lao động tới các khu phát triển làm thuê không chữa được tận gốc vấn đề, cuối cùng mang tới nhiều hậu quả khó có thể giải quyết. Ví dụ như dân cư ở thành phố quá nhiều, nông thôn chỉ còn lại trẻ em, người già, khó có thể phát triển.

Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ thì thấy có tiếng bước chân vang lên. Hai cô gái tái mặt chưa kịp đứng dậy thì Mã Bản Quý đã lao vào, lớn tiếng nói:
- Hai cô to gan nhỉ, sao dám ăn cùng Chủ tịch Triệu?

Tiêu Mẫu Đan và Thường Quế Phân vội vàng đứng lên. Triệu Quốc Đống xua tay ngăn Mã Bản Quý lại:
- Được rồi, anh đừng mắng làm gì. Tôi bảo hai cô đó ngồi xuống cùng ăn. Anh cảm thấy tôi và hai cô ấy ăn cùng có vấn đề gì sao?

Mã Bản Quý bị Triệu Quốc Đống nói như vậy thì á khẩu. Yd có chút xấu hổ nói:
- Chủ tịch Triệu, như vậy sẽ mất quy củ. Các cô ấy là nhân viên phục vụ, sao có thể ăn cơm với ngài?

- Quy củ do con người đặt ra. Tôi không phải hôm nào cũng ăn cùng, hôm nay có việc nên về muộn, hai cô này cũng chưa ăn nên tôi bảo ăn cùng. Sao, có phải như vậy cũng cần xin ý kiến anh?

Mã Bản Quý vui vẻ nói:
- Chủ tịch Triệu bận lên tỉnh làm việc nên nhất định rất mệt. Bí thư Trâu cùng Chủ tịch La khẳng định muốn bàn bạc với ngài. Hai cô ấy chờ một chút cũng được mà.

- Được rồi, anh đừng có khen tôi. Tôi không làm được việc lớn, đều là công việc được phân công mà thôi. Lão Mã, anh biết tôi và Bí thư Trâu cùng Chủ tịch La nói chuyện sao?
Triệu Quốc Đống đúng là phục tin tức của Mã Bản Quý này. Chỉ chốc lát đã biết mình tới chỗ La Đại Hải cùng Trâu Trì Trường.


- Ha ha, ở Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm này có việc gì giấu được tôi.
Nhìn hai cô gái, Mã Bản Quý thấy Triệu Quốc Đống không tỏ vẻ nên không tiện đuổi.
- Chủ tịch Triệu, ngài lên tỉnh vài ngày mà lấy được một chiếc xe về đã khiến cả Huyện ủy, Ủy ban phải xôn xao.

- Chuyện này có gì đáng để bàn tán đâu, xe không phải đưa sang cho Đại hội đại biểu nhân dân rồi sao?
Triệu Quốc Đống nói.

- Ha ha, ngài không biết Trưởng phòng Tôn bên phòng Nông nghiệp sang Ủy ban làm căng mãi mới đi, trên đường còn hùng hổ nói mông lãnh đạo nên lớn sao?
Mã Bản Quý cười hì hì nói:
- Nghe nói chủ tịch Liêu cũng rất khó chịu, nói xe vốn là của Ủy ban huyện, dù là cho Đại hội đại biểu nhân dân thì xe của bọn họ cũng phải trả cho Ủy ban huyện.

- Được rồi, đừng nói mấy việc này, tôi không thích nghe. Anh dù sao cũng là lãnh đạo, nói chuyện chú ý chứ.
Triệu Quốc Đống ngăn đối phương lại rồi nói với hai cô gái:
- Hai cô dọn đi, tôi no rồi.

Hai cô gái đi ra, Triệu Quốc Đống mới nghiêm túc nói:
- Lão Mã, sau này nói chuyện chú ý trường hợp. Hai cô kia mặc dù không truyền loạn nhưng chuyện của lãnh đạo càng ít người biết càng tốt.

- Chủ tịch Triệu, mấy hôm nay Hoa Lâm rất náo nhiệt. Phòng Nông nghiệp, Phòng Giao thông, văn phòng Ủy ban đều bắt đầu nhảy dựng lên. Nghe nói ngài mang mấy hạng mục lớn từ tỉnh về nên không ngừng chạy tới Ủy ban chờ ngài về.

Mã Bản Quý đúng là nhiều chuyện. Triệu Quốc Đống rất khó hiểu sao tên này lại làm quản lý nhà khách Huyện ủy lâu như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận