Lộng Triều

Cô gái kia lắc đầu và cảm thấy có vẻ không đúng mấy. Trước đại hội phỏng vấn ai cũng cần chú ý. Nói khó nghe một chút đó là hướng của dư luận, cô có thể phỏng vấn các đại biểu, có thể phỏng vấn dân chúng bình thường, cô thậm chí có thể phỏng vấn Bí thư huyện ủy hoặc Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân nhưng không thể tùy tiện phỏng vấn Phó chủ tịch thường trực. Nhất là còn có Quyền Chủ tịch huyện, điều này sẽ làm người ta phải suy nghĩ.

- Tiểu Hạm, sếp bảo em đi phỏng vấn Chủ tịch Triệu sao?
Cô gái suy nghĩ một chút rồi nói.

- Sếp không nói rõ chỉ là nói dựa theo ý kiến của Bí thư Phương mà làm. Em nghĩ Bí thư Phương nói không phải là sau khi Chủ tịch Triệu đến Hoa Lâm đã làm không ít việc sao, hơn nữa còn chưa chính thức xuất hiện trên màn hình cho nên em phải làm chuyên mục.
Ngụy Hạm vẫn không nhận ra lời nhắc của đối phương.

- Sếp không phân công em, em đi phỏng vấn Chủ tịch Triệu là không được. Bỏ đi, em dù sao đã phỏng vấn nhưng chuyên mục đừng đưa lên.
Cô gái nói.

- Vậy sao được? Em đã thề với họ Triệu là tối nay sẽ đưa lên mà. Không được, Chủ tịch Triệu mà hỏi thì sao?
Ngụy Hạm lắc đầu nói.

- Ừ, cũng đúng, em đi hỏi sếp xem như thế nào thì tốt nhất.
Cô gái đảo đảo mắt rồi nói tiếp:

- Sếp nói có thể chiếu thì em đưa lên, sếp nói không được hoặc là bảo em chờ một chút thì chị nghĩ Chủ tịch Triệu cũng không chú ý việc này.

- Không, Chủ tịch Triệu nói tối không có việc gì thì chỉ xem thời sự Hoa Lâm, Ninh Lăng và An Nguyên, còn nói từng thấy chị trên Tv nhưng chưa thấy ngoài đời. Còn hỏi em và chị có phải được xưng là hoa khôi của đài truyền hình Hoa Lâm không?

Ngụy Hạm hơi nóng mặt một chút. Triệu Quốc Đống phản kích như vậy làm cô có chút xấu hổ. Cũng may cô gặp nhiều người nên lời nói đó không có tác dụng mấy với cô. Chẳng qua nó do vị Chủ tịch Triệu nói thì ý nghĩa lại khác. Nghe nói Chủ tịch Triệu chưa lấy vợ, thậm chí còn chưa có bạn gái.

Cô gái ngẩn ra rồi nói:
- Xem ra Chủ tịch Triệu rất có duyên với em. Ngay cả lời này cũng có thể hỏi thì có phải có ý theo đuổi em không? Đó là rể quý đó.

- Lâm tỷ, em thấy hắn hỏi chị nhiều hơn đó.
Ngụy Hạm có chút xấu hổ mà nói. Chẳng qua Triệu Quốc Đống hỏi rất xảo quyệt, chẳng những hỏi cô còn kéo cả Trình Nhược Lâm vào, làm cho cô nói sự khác nhau của cô và Trình Nhược Lâm, nói đây là mỹ nữ đấu nhau. Điều này làm Ngụy Hạm không biết nói gì đáp lại.

- Hỏi chị? Hỏi chị làm gì? Chị không biết hắn mà, làm vô gian đạo rồi.
Cô gái lắc đầu nói:
- Được rồi, em nên sửa lại bản thảo, nhớ nhất định phải xin ý kiến của sếp biết không?
- Có cần như vậy không chị? Không phải chỉ là một tin tức thôi sao? Nếu vị Chủ tịch Mai kia ghen thì em sẽ làm một chuyên đề cho y.

Ngụy Hạm nói.

Cô gái nhíu mày và thở dài một tiếng. Cô chỉ là Mc, không thể quyết định được gì. Chương trình gì nên đưa là do người khác quyết định mà.

Không ai ngờ được tin tức buổi tối về Phó chủ tịch thường trực Triệu Quốc Đống được đưa lên đã tạo ra cơn sóng lớn như vậy. Nhất là chỉ còn có mười ngày nữa là tới Đại hội, chuyên mục đột nhiên đưa lên như thế làm có người cảm thấy đây là ca ngợi công đức, lúc này càng không bình thường

- Sao lại như thế nào?
Mai Anh Hoa mặt tái mét đi đi lại lại trong văn phòng.

Y đã mơ hồ nghe mấy lời đồn không tốt mấy. Lúc đầu y không quá chú ý, y là cán bộ từ ngoài vào, Phương Trì Quốc không thể lên chức thì cán bộ bản địa có ý kiến là rất bình thường.

Mình do Thị ủy chỉ định làm Chủ tịch huyện, thông qua Đại hội Đại hội đại biểu nhân dân là sẽ thành Chủ tịch huyện danh chính ngôn thuận. Có thể nói cả Huyện Hoa Lâm ngoài La Đại Hải ra thì y đứng thứ hai. Mà La Đại Hải thì ai cũng biết ngồi đó hơn năm là tới tuổi, lúc ấy mình tiếp nhận là ổn Nhưng Mai Anh Hoa không ngờ ngay khi mình đắc ý thì lại có một cơn gió độc truyền tới.

Y vẫn nghĩ rằng Phương Trì Quốc đứng giữa giở trò, hơn nữa đúng là có vài lần Phương Trì Quốc phát biểu mà. Nhưng y không ngờ ngay cả Triệu Quốc Đống cũng bắt đầu làm phản y.


Bài phỏng vấn kia chính là khiêu khích một cách rõ ràng.

Nhất là nhìn Mc kia không ngừng giới thiệu cống hiến mà Triệu Quốc Đống làm cho sự phát triển của Hoa Lâm trong một năm qua, Mai Anh Hoa cảm thấy ả này nói rất chói tai, rất ngứa mắt. Ngay cả mặt, ánh mắt đều rất dâm đãng. Còn nói ả này là đẹp nhất Hoa Lâm, chẳng lẽ sớm quan hệ với Triệu Quốc Đống?

Y rất muốn cầm máy gọi cho Trưởng đài truyền hình huyện hỏi xem y có phải bị ai nhắc mà làm không? Nhưng lý trí nói cho y biết như vậy chỉ phản tác dụng mà thôi. Phòng Thông tin hoàn toàn có thể nói giao cho đài truyền hình, đài truyền hình cũng tìm được đủ lý do. Chẳng qua cục tức này y không thể chấp nhận.

Sau đó Mai Anh Hoa có một cảm giác không tốt. Y cảm thấy thời gian này hình như mình bị xa lánh, nhất là ở các xã, thị trấn. La Đại Hải muốn y xuống xã, thị trấn nhiều vào. Y cũng biết đây là điều cần thiết. Y không quen các đại biểu thì sao bọn họ bầu cho y? Dù là trình tự thì y cũng phải xuống nhiều lần. Nhưng sau mấy lần Mai Anh Hoa cảm thấy cán bộ cơ sở bài xích mình. Mà y lại phát hiện Triệu Quốc Đống có thể quan hệ rất tốt với bọn họ, có nhiều đề tài chung.

Tuyển cử có vấn đề gì không? Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Mai Anh Hoa. Đây là bầu Chủ tịch huyện mà, đã được quyết định, y chưa nghe nói đã bao giờ có vấn đề gì. Nhưng đủ cảm giác không tốt khiến Mai Anh Hoa run lên. Không có tiền lệ không phải không thể xảy ra mà.

Không được, phải tìm La Đại Hải.

Mai Anh Hoa sau khi tới Hoa Lâm gần như không sang báo cáo công việc với La Đại Hải. Theo y biết La Đại Hải không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào kinh nghiệm mà thoát khỏi nông thôn. Dù từ ánh mắt, khí độ, đầu óc phát triển đều thiếu. Lúc trước ngồi trên vị trí Chủ tịch huyện cũng bị chèn ép rất mạnh, không thể đứng nổi. Mà bây giờ làm Bí thư huyện ủy chỉ là cho đủ năm công tác mà thôi.

Nhưng bây giờ y không thể không tìm La Đại Hải. La Đại Hải là Bí thư huyện ủy nên phải chịu trách nhiệm của Đại hội.

La Đại Hải sa sầm mặt lại, Mai Anh Hoa này rất ít khi cung kính với y như vậy.


La Đại Hải cũng biết người này là kẻ phản bạn. Bên phía Tào Tập cũng không được chào đón nhưng Mai Anh Hoa làm khá tốt, mấy công ty kia tiến vào là thành tích lớn nhất của y, vì thế y mới có thể tới Hoa Lâm.

Thật lòng mà nói La Đại Hải không thèm để ý tới Mai Anh Hoa. Nhưng vấn đề Mai Anh Hoa phản ánh rất nghiêm trọng. La Đại Hải không thể không chú ý. Nếu xảy ra chuyện thì y phải có trách nhiệm, hơn nữa không biết bao người mất chức.

- Lão Mai, tin anh phản ánh đã được xác nhận chưa?
La Đại Hải nghiêm túc nói:
- Anh nói nhiều như vậy thì rốt cuộc là Phương Trì Quốc hay Triệu Quốc Đống đứng sau gây chuyện? Tôi là nói anh nghi ngờ ai?

- Bí thư La, anh cũng biết chuyện này sao có thể xác minh? Tôi đến chưa lâu, không quen cán bộ ở đây, cũng chỉ là nghe thấy tin mà thôi. Lão Phương có ý kiến với tôi, điều này tôi có thể hiểu. Chẳng qua đây là quyết định của Thị ủy, tôi nghĩ cán bộ Đảng viên phải phục tùng quyết định của tổ chức. Về phần Triệu Quốc Đống, tôi không tiện đánh giá đồng chí này. Nhưng y lại thích làm lớn, ví dụ như bài phỏng vấn tối qua. Bí thư La, bây giờ sắp Đại hội mà nhận phỏng vấn như vậy thì có ý gì?

La Đại Hải mặc dù cảm thấy Mai Anh Hoa phóng đại cuộc phỏng vấn kia, Triệu Quốc Đống không thích nhận phỏng vấn thì ai ở Hoa Lâm này cũng biết. Hai quốc lộ được khởi công, đài truyền hình muốn phỏng vấn cũng không được.

Sau khi Mai Anh Hoa tới Hoa Lâm liền thích thể hiện, hơn nữa ham quyền, La Đại Hải mặc dù nhìn cũng thoáng nhưng ở Huyện ủy cũng có ý kiến với Mai Anh Hoa. La Đại Hải cũng nghe được cán bộ bên dưới than vãn, nói là có ý kiến việc Mai Anh Hoa tới làm Quyền Chủ tịch huyện. Chẳng qua La Đại Hải cũng có thể hiểu và thấy không quan trọng, không ảnh hưởng tới tuyển cử. Nhưng Mai Anh Hoa tới nhắc thì La Đại Hải không thể không chú ý.

Phương Trì Quốc là cán bộ công tác ở Hoa Lâm nhiều năm, quan hệ rộng, Triệu Quốc Đống tới Hoa Lâm tuy ngắn nhưng đã làm không ít chuyện cho dân chúng Hoa Lâm. Ngay cả dân chúng ở nông thôn đều biết cán bộ kiêm nhiệm từ tỉnh xuống rất có bản lĩnh.

Hai người này đều có sức kêu gọi lớn, nếu hợp sức thì sẽ xảy ra chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận