Lộng Triều

- Đồng chí Trần Lôi quen thuộc tình hình Hoa Lâm, tôi thấy anh ta thích hợp công tác ở Hoa Lâm. Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân tôi. Ý kiến của Bí thư Nghiêm thì huyện tôi sẽ chú trọng thảo luận. Sau khi về tôi sẽ báo cáo với Bí thư La một chút, nói ý kiến của Bí thư Nghiêm ra. Cuối cùng sợ rằng phải thông qua trong Hội nghị thường ủy.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Quốc Đống, để đồng chí Trần Lôi lên thành phố cũng thuận lợi cho sự phát triển sau này. Tôi đề nghị Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm nên chú ý nghiên cứu vấn đề này.

- Được, Bí thư Nghiêm, ý kiến của ngài tôi nhất định sẽ truyền đạt lại.
Triệu Quốc Đống lập tức đáp ứng rồi bưng chén rượu lên:
- Bí thư Nghiêm, tôi mời ngài một chén. Cảm ơn ngài đã quan tâm tới tôi trong thời gian này.

Có lẽ chuyện đã nói ra và được vứt sang bên, Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống liền nói chuyện về việc Lưu Triệu Quốc lên chức.

Thị ủy An Đô đã chính thức báo cáo việc đề cử Lưu Triệu Quốc làm Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Cục Công an, Chính pháp lên Tỉnh ủy, có lẽ Tỉnh ủy rất nhanh sẽ phê duyệt.

Thành công phá vụ án ở Thanh Dương quan khiến Lưu Triệu Quốc nổi tiếng. Sở công an cũng khen thưởng Cục công an thành phố. Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đều hài lòng với biểu hiện trong thời gian này của cảnh sát An Đô. Ở tình hình này việc Lưu Triệu Quốc lên chức là tất nhiên.

- Lão Nghiêm, cậu Quốc Đống này có vẻ cũng được.

Vợ Nghiêm Lập Dân trong cả bữa ăn không nói gì, lúc lên xe mới cười nói:
- Trẻ tuổi như vậy mà đã chín chắn, trầm ổn.

Nghiêm Lập Dân khá tín nhiệm với cái nhìn của vợ nên nói:
- Ừ, cậu ta mới 25 tuổi đã là cấp chính huyện, đây là duy nhất ở tỉnh An Nguyên chúng ta.

- Không phải là duy nhất mà trước đây cũng chưa từng có.
Người phụ nữ cười nói:
- Yêu cầu của anh, cậu ta không nói có đáp ứng hay không. Xem ra ở vấn đề này anh muốn phục cậu ta cũng không dễ.

- Ừ, cậu ta có quan hệ mật thiết với Lưu Triệu Quốc. Cũng đúng, cậu ta từ hệ thống công an ra mà. Chẳng qua làm sao lại đi nhanh và xa như vậy lại làm người ta rất khó hiểu. Hình như có quan hệ với trợ lý chủ tịch tỉnh kiêm giám đốc Sở Giao thông – Thái Chánh Dương.
Nghiêm Lập Dân cười nói:
- Chẳng qua ở Ninh Lăng này thì cậu ta còn non lắm.

- Lập Dân, đừng coi nhẹ cậu ta. Tục ngữ không phải nói có chí không do số tuổi, không chí dù trăm năm cũng còn thiếu. Càng trẻ càng không đơn giản. Anh cảm thấy có thể lên chức Chủ tịch huyện thì có thể do một trợ lý chủ tịch tỉnh gây ảnh hưởng được sao? Đâu đơn giản như vậy?
Người phụ nữ nghịch chiếc ví trong tay mà nói:

- Cậu ta cũng lễ phép, cũng hiểu lấy lòng phụ nữ. Thứ này cũng một ngàn, An Đô không bán, hơn phân nửa là mang từ Hongkong hoặc nước ngoài về.

- Ồ, đắt như vậy sao?
Nghiêm Lập Dân không ngờ Triệu Quốc Đống lại tặng ví đắt cho vợ mình như vậy. Vợ y cái gì cũng tốt, chỉ là thích trang phục, nghiên cứu mấy thứ đồ dùng vặt này. Chỉ riêng cái ví đã mấy ngàn, Triệu Quốc Đống mới lên thì không dám nhận tiền loạn, xem ra tên này đúng là có tiềm lực.

- Hừ, anh nghĩ là ví bình thường sao? Em nhìn không nhầm đâu, thứ này ở thị trường trong nước còn không có, đã lên tạp chí thời trang đó. Em lúc sang Hongkong đã thấy nhưng đắt quá không dám mua.
Người phụ nữ cười nói:
- Cậu này đúng là biết nhìn, ít nhất có duyên với phụ nữ.

Nghiêm Lập Dân lắc đầu nói:
- Cậu ta giấu quá sâu, xem ra chức trưởng phòng công an Huyện Hoa Lâm không dễ cầm.

Trong phòng hội nghị Ủy ban huyện đầy thuốc. Ngoài Triệu Quốc Đống và Miêu Nguyệt Hoa ra, mấy người còn lại đều đốt thuốc. Trên bàn đủ loại thương hiệu thuốc, giá cũng khác nhau.

- Lão Tân, anh không thể nhịn hút một chút sao?
Miêu Nguyệt Hoa thở hổn hển nói:

- Phụ nữ bọn tôi chính là người có hại nhất vì thuốc. Các anh nhìn mình đi, không học Chủ tịch Triệu một chút.
- Ha ha, chị Miêu, chị miễn phí hút thuốc còn nói gì? Thuốc chúng tôi phải bỏ tiền ra mua, chị không mất một đồng đã được hưởng còn trách nữa.
Tân Tồn Hoán cười hì hì nói:
- Về phần học Chủ tịch Triệu thì đó là học phương diện khác. Lão Vi, anh nói có đúng không?

- Đúng, chị Miêu, tôi thấy chị nên học hút thuốc đi. Bây giờ có nhiều loại thuốc dành cho phụ nữ mà, đây là xu thế nói rõ việc phụ nữ chống trời dần thành sự thật. Ngay cả hút thuốc cũng bình đẳng.
Vi Biểu cười ha hả nói.

Tào Uyên vội vàng cầm một tập tài liệu đi lên, y không ngừng nói:
- Để mọi người đợi lâu. Chủ tịch Triệu bảo tôi tìm tài liệu nên chậm một chút.

- Ừ, họp đi, lão Tào, anh chuẩn bị tài liệu, anh nói trước.
Triệu Quốc Đống xua tay phẩy khói. Thấy Triệu Quốc Đống có động tác này, mấy vị Phó chủ tịch kia vội vàng hút vài điếu rồi dụi thuốc vào gạt tàn, rút bút và mở sổ ra chuẩn bị ghi chép.

Miêu Nguyệt Hoa chú ý đến động tác này và thở dài một tiếng. Triệu Quốc Đống này đúng là có bản lĩnh. Cuối năm qua cửa khó khăn nhất, tạo được uy tín với cán bộ trong huyện, ngay cả mấy Phó chủ tịch cũng bị kéo vào.

- Mồng một tháng tám, hội nghị công tác nông nghiệp của Trung ương đã kết thúc. Hội nghị kéo dài ba ngày, lãnh đạo quốc gia cũng đến, có thể nói đây là hội nghị công tác nông nghiệp lớn nhất từ trước đến giờ. Hội nghị nhấn mạnh việc phát triển kinh tế nông nghiệp cần trọng điểm giải quyết tám vấn đề lớn. Mồng một, tháng 12, Quốc vụ viện đã đưa ra nhiệm vụ và chính sách về nông thôn đối trong thời kỳ 9 năm và năm nay.


Triệu Quốc Đống lớn tiếng nói:
- Khi hội nghị diễn ra, tôi vẫn chú ý tới. Trung ương tổ chức hội nghị công tác nông nghiệp lớn như vậy, hơn nữa có quy cách rất cao, đây là dấu hiệu chính sách của Trung ương bắt đầu nghiêng về nông thôn, đã bắt đầu coi công tác nông thôn là vấn đề rất quan trọng đối với công việc của quốc gia. Hơn nữa Quốc vụ viện còn đưa ra một loạt chính sách, tôi vẫn luôn suy nghĩ, suy nghĩ việc thay đổi của chính sách Trung ương sẽ ảnh hưởng như thế nào tới Hoa Lâm chúng ta.

- Tôi đoán trên tỉnh đang nghiên cứu việc áp dụng chính sách này, sau đó đến Thị xã rồi đến huyện chúng ta thì có lẽ phải một tháng nữa. Tôi thấy không nên đợi. Tôi đã báo cáo với Bí thư La, Bí thư La cũng đồng ý, cho rằng chúng ta nên thực hiện trước. Ai đi trước sẽ chiếm được thời cơ. Cho nên tôi đề nghị các vị nên chú ý nghiên cứu chính sách của Trung ương, làm như thế nào áp dụng vào mảng công việc mà mình phụ trách.

Triệu Quốc Đống thấy mọi người đã chú ý liền gật đầu nói:
- Sau đây mời lão Tào truyền đạt tinh thần hội nghị về công tác nông thôn của Trung ương với mọi người. Bởi vì trên tỉnh chưa có chỉ thị tinh thần, chúng ta chỉ có thể học mấy điều từ chỉ thị của Trung ương, sau đó căn cứ tình hình thực tế của huyện mà áp dụng.

Tào Uyên chỉnh kính mắt rồi nói:
- Hoa Lâm là huyện lớn, hội nghị tinh thần về công tác nông thôn của Trung ương trọng điểm xác định công tác nông thôn và công tác nông nghiệp năm 96. Hội nghị đưa ra một ít yêu cầu có thể nói rất có ý nghĩa với Hoa Lâm chúng ta. Hội nghị đưa ra tám nghị quyết sau …

Tào Uyên giới thiệu xong về quyết định của hội nghị, mọi người đều suy nghĩ tại sao Triệu Quốc Đống lại muốn nghiên cứu vấn đề này, thậm chí còn nghiên cứu trước khi tỉnh có chính sách. Triệu Quốc Đống nói rõ thực hiện trước thì sẽ chiếm thời cơ trước, điều này làm mọi người vốn quen làm khi có chính sách không quen.

Triệu Quốc Đống biết tác phong làm việc của mọi người, chẳng qua hắn không định cho mọi người thời gian làm quen. Thời buổi này nếu muốn nổi bật thì phải đi đầu. Muốn đi đầu thì phải tìm hiểu được tình hình, chiếm thời cơ.

- Mọi người cứ cân nhắc một chút. Mặc dù tỉnh, thành phố chưa có chỉ thị tinh thần nhưng tôi cho rằng sẽ có khác nhau, sẽ nhằm vào tình hình cụ thể các nơi mà đẩy mạnh.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh mà nói:
- Trong tám vấn đề lớn mà Trung ương đưa ra thì tôi cảm thấy kết hợp thực tế của Hoa Lâm thì điều thứ 4, 7 có ý nghĩa rất quan trọng đối với Hoa Lâm chúng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận