- Ừ, Tiểu Triệu, xem ra một năm không gặp mà lại có không ít cách nhìn mới đó.
Bùi Hoài Viễn mỉm cười gật đầu:
- Các cậu đều là quan phụ mẫu đến từ những huyện không phát đạt, gánh vác trọng trách phát triển địa phương. Lần này tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh nhanh chóng tổ chức lớp bồi dưỡng chuyên đề phát triển chủ yếu là suy xét đến sự mất cân bằng trong phát triển kinh tế của tỉnh An Nguyên chúng ta, chênh lệch giữa cấp 1 và cấp 3, 4 là quá lớn. Trên thực tế ngoại trừ cơ sở thiết bị thì rất nhiều địa phương cấp 3, 4 chúng ta có điều kiện thậm chí còn vượt trội hẳn nơi cấp 1, nhất là tài nguyên thiên nhiên, sức lao động lại càng hơn, nhưng vì sao lại không phát triển được, hơn nữa khoảng cách càng lúc càng lớn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu làm cho tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh phải suy xét.
Lời của Bùi Hoài Viễn tuy hết sức uyển chuyển nhưng ba chủ tịch huyện ở đây đều nghe ra được hàm nghĩa ẩn giấu bên trong, xem ra cách nhìn của tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh ủy không phải là điều kiện khách quan mà là tư tưởng chủ quan của quan chức địa phương tồn tại khoảng cách với địa phương phát đạt. Đây mới là nguyên nhân mãi không thoát khỏi vị trí thứ 3, thứ 4.
Sau khi Bùi Hoài Viễn rời đi, Đường Toàn Định và Lưu Như Hoài đều nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Hoài Viễn rồi than thở:
- Quốc Đống, vị giáo sư Bùi này xem ra khá kiêu ngạo, cho dù chúng ta là học sinh mà cũng chưa từng gặp một giáo sư nào có giọng điệu như vậy, có cảm giác chúng ta giống như là thuộc hạ của hắn vậy.
- Ha ha, Đường ca, Lưu ca, vị giáo sư này là một học giả kinh tế nổi danh trong nước, có thể sáng vai với Ngô Lệ, là chuyên gia hưởng thụ tiền trợ cấp đặc biệt của quốc vụ viện, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng hết sức tôn trọng cái nhìn của người này.
Triệu Quốc Đống cười cười:
- Trong mắt lão thì nhóm bí thư chỉ là một đám học sinh tiểu học.
- Quốc Đống, hóa ra cậu quen lão à?
Lưu Như Hoài nghe thấy lãnh đạo tỉnh cũng phải tôn trọng thì có phần mẫn cảm.
- Khi tôi đến đại học An Nguyên học thì đã có duyên gặp được giáo sư Bùi.
Triệu Quốc Đống nói khá hời hợt.
- Quốc Đống, cậu lại còn học chuyên sâu cơ à?
Đường Toàn Định mỉm cười:
- Đúng là tấm gương điển hình "Sống đến già thì học đến già, học hoài chẳng hết".
- Đường ca, thời này nếu không có một tấm bằng đại học thì có ngày bị đào thải mà cũng không biết mà.
Triệu Quốc Đống mỉm cười:
- Cho dù là trà trộn vào cho có thì cũng phải bổ sung thêm vào.
Cứ chiều thứ sau là nhóm Quế Toàn Hữu lại tới An Đô, cùng đi còn có Vương Nhị Khải, Trần Lôi, Du Minh Phú và Mễ Phong Hằng.
Vốn Triệu Quốc Đống đã sắp xếp xong xuôi từ sớm nhưng người trong huyện tới hỏi thăm nên hắn cũng đành hủy bỏ kế hoạch, dù gì cũng là gặp nhóm hàng ngũ luôn hi vọng vào mình.
Nhưng sự có mặt của Mễ Phong Hằng lại khiến Triệu Quốc Đống có chút quái lạ, tên này cũng không còn ít tuổi nếu không nói là ít tiềm năng, vậy mà hắn lại đi cùng với bọn Quế Toàn Hữu thì đúng là khá bất ngờ.
Chẳng qua lão Mễ cũng coi là một người trung thực, tuy rằng hơi lớn tuổi một chút nhưng Hà Khẩu là một khu lớn nhất huyện Hoa Lâm, quản lý 5 xã, thị trấn với hơn 10 vạn người, tài nguyên thiên nhiên cũng khá phong phú, là một nơi mà Triệu Quốc Đống rất xem trọng, giờ nếu Mễ Phong Hằng đã chủ động bày ra ý tốt thì Triệu Quốc Đống đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
Trong tiệc rượu thì không tránh được bàn tới những chuyện trong huyện, tuy rằng gần như cứ cách một hai ngày là Triệu Quốc Đống lại nhận được tin tức mới nhất từ Mã Bổn Quý hoặc Quế Toàn Hữu nhưng dù sao cũng là qua điện thoại nên nhiều cái cũng không có thuận tiện, đương nhiên là không thể bằng mặt đối mặt được.
- Nghe nói Uông Minh Hi hiện tại cứ cắn chặt bí thư Trâu và chủ tịch Miêu, giờ trong huyện cũng khá ồn ào huyên náo, đủ cái loại tin đồn cứ ùn ùn xuất hiện. Trên đại hội cán bộ bí thư La đã tức giận tới hai lần, yêu cầu cán bộ trong huyện không được tin vào những lời đồn vô căn cứ này.
Vương Nhị Khải vẫn cái tính nôn nóng, vốn trước đây rất oán hận Trâu Trì Trường nên giờ không tránh được đem chuyện này ra làm trò cười.
- Lão Vương, sau này đừng nói lại chuyện này, bí thư La nói đúng, cán bộ nên là người đi đầu không nghe lời đồn đại, càng không thể đi tuyên truyền lời đồn đó. Bí thư Trâu đã đi rồi, chuyện quá khứ thì cứ để nói trôi đi, chẳng lẽ anh không có sai lầm gì sao, huyện ủy mắc nợ anh bao nhiêu hả?
Triệu Quốc Đống trầm mặt xuống, Vương Nhị Khải liền ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa, hai người Trần Lôi và Mễ Phong Hằng nghe thấy đều cảm thấy kỳ quái. Vương Nhị Khải và Trâu Trì Trường không hợp nhau thì toàn huyện này đều biết mà Vương Nhị Khải cũng nổi tiếng xa gần với tính ương ngạnh, ngay cả khi Trâu Trì Trường đương chức cũng không dễ dàng đụng chạm với đối phương. Nghe nói lần đấu đá duy nhất của hai người là trên cuộc thảo luận nhóm chuẩn bị đại hội Đảng, chỉ có điều những người liên quan đều nói không rõ ràng nên cũng không biết là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cũng bởi vậy có thể thấy được tính bướng bỉnh của Vương Nhị Khải. Giờ thấy trước mặt Triệu Quốc Đống mà Vương Nhị Khải lại có thể hết sức khéo léo nên tự nhiên khiến Trần Lôi và Mễ Phong Hằng càng thêm kính trọng Triệu Quốc Đống.
- Chủ tịch Triệu, hội nghị thường vụ đã xác định chọn phương án Trung Tuyến rồi, xem ra việc kiến thiết cầu Quế Khê sẽ nhanh chóng được bắt đầu, chỉ có điều thành phố phê duyệt không cấp tiền nên việc này khá khó khăn.
Quế Toàn Hữu vội vàng chuyển đề tài.
- Ừ, tôi cũng đã trao đổi ý kiến với chủ nhiệm Mã và phó chủ nhiệm Tiếu bên Ủy ban kế hoạch kinh tế, bọn họ đều nói hiện giờ tài chính khó khăn, không thể gánh vác thêm được, thị trưởng Mạch và phó thị trưởng Kim đều có ý này, xem ra thành phố đã hạ quyết tâm không muốn xuất tiền rồi.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:
- Đợi sau khi trở về tôi sẽ cùng bí thư La lên thị ủy báo cáo chuyện này, dù sao cũng phải có ý kiến mới được, không thể có chuyện các huyện khác xây sửa cầu đường thì được duyệt cấp tiền mà đến lượt huyện Hoa Lâm chúng ta thì lại không có đồng nào, cái kiểu bên nặng bên nhẹ như vậy không thể biện minh được.
- Chủ tịch Triệu, bọn họ đều là báo tin xấu còn tin của tôi là tin tốt.
Mễ Phong Hằng cười tủm tỉm nói:
- Tập đoàn Trần Thị ở bên Triều Châu Quảng Đông có ý muốn đầu tư xây dựng nhà máy tại Hà Khẩu chúng ta, chủ yếu là lợi dụng kiwi và cây lê mọc hoang ở vài xã trấn ở Hà Khẩu để sản xuất nước ép kiwi và lê ép. Bọn họ đã khảo sát hoàn cảnh địa lý ở Hà Khẩu chúng ta và cảm thấy mấy xã, trấn ở đây rất thích hợp gieo trồng kiwi và lê, họ cũng tính hợp tác với các xã, trấn để cải tạo giống kiwi, mở rộng diện tích gieo trồng hòng hợp tác lâu dài.
- Ồ? Đã quyết định chưa?
Triệu Quốc Đống cũng biết việc này, nhiều xí nghiệp từ Quảng Đông và Phúc Kiến tới khảo sát đều là do hắn đưa tới, nhưng chỉ là ngại quy mô quá nhỏ, mấy bên đàm phán với nhau đều chẳng làm người ta hài lòng, mãi cho đến trước khi Triệu Quốc Đống tới trường Đảng học thì chuyện này vẫn còn đang trong quá trình tiếp xúc, không ngờ sau khi mình đi thì lại có tiến triển.
- Ừ, về cơ bản thì đã định rồi, ông chủ Trần vẫn hi vọng được gặp lại ngài, hắn nói rằng ngài là vị chủ tịch huyện thành tâm nhất, chuyên nghiệp nhất mà hắn được gặp khi tới An Nguyên chúng ta, có một lãnh đạo hết lòng muốn phát triển kinh tế quê nhà thì hắn yên tâm lập xí nghiệp ở Hoa Lâm chúng ta.
Lời này của Mễ Phong Hằng là nói thật, mặc dù đối phương quyết định sau khi Triệu Quốc Đống đi nhưng công tác khảo sát tiền kỳ gần như đều do một mình Triệu Quốc Đống an bài cùng đi cùng hỏi, từ đất đai, điện lực, đường xá rồi đến sự phối hợp giữa các xã, trấn, Triệu Quốc Đống đều lấy kinh nghiệm của bản thân ra làm dẫn chứng. Điều này khiến đối phương rất cảm động nhưng do vấn đề quy mô nên vẫn chưa quyết định được, mãi cho đến khi Triệu Quốc Đống rời đi thì người chủ trì bên đối phương mới từ Quảng Đông bay tới và cuối cùng quyết định.
- Tôi nghe nói chủ nhiệm Mã bên Ủy ban kế hoạch kinh tế hết sức nhiệt tình với ông chủ Trần này, sau khi bên chúng ta ký kết hạng mục này liền dẫn ông chủ Trần đi một vòng chung quanh, hi vọng ông ta có thể tăng quy mô đầu tư.
Quế Toàn Hữu nói xen vào.
- Hả?
Triệu Quốc Đống lập tức cảnh giác:
- Tên Mã Liên Bình này muốn làm gì? Hắn muốn cạy góc tường nhà chúng ta làm gì?
- Không rõ lắm, nhưng tôi biết chủ nhiệm Mã dẫn ông chủ Trần đi một vòng quanh khu Khai phát Ninh Lăng, hơn nữa buổi tối còn tới Ninh Uyển thiết yến khoản đãi ông chủ Trần.
Quế Toàn Hữu cũng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, nếu nói ra thì từ thời đại này đến anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, tuy rằng đều là ở Ninh Lăng nhưng khu Khai phát là do bên thành phố quản lý trực tiếp, nếu xí nghiệp này đặt ở khu Khai phát thì đám ban ngành ở thành phố lại được mặt mũi.
- Chuyện này không thể xem thường được, lão Quế, sau khi trở về hãy nói ngay với lão Hoàng, lập tức liên hệ với ông chủ Trần, nhất thiết phải giữ hắn ở lại Hoa Lâm chúng ta, khi cần tôi sẽ trở về gặp mặt và nói chuyện với ông chủ Trần! Hạng mục này nói lớn cũng không lớn, nhưng lại có thể giải quyết được đầu ra tài nguyên hoa quả từ mấy xã, trấn từ Hà Khẩu tới Mã Thủ. Những cây kiwi mọc hoang này nếu không được cải tạo thì hương vị và giá bán sẽ không bằng với loại kiwi tốt bên Thiểm Tây được, nhưng nếu dùng để chế tác thành nước ép thì không thể tốt hơn, chúng ta có thể vừa phát triển vừa cải tạo, bên Hà Khẩu cũng có thể giải quyết không ít sức lao động. Hơn nữa giống lê trồng tại nơi hoang vu hẻo lánh này cũng chỉ thông qua phương thức gia công ép thành nước trái cây thì mới có thể thực tế đi ra ngoài.
- Đúng vậy, chủ tịch Triệu, chúng tôi nghe nói kiwi và lê mọc hoang đều có thể bán được với giá tốt, dân chúng vui mừng ra mặt và đều trông cậy tới mùa thu hoạch có thể bán được nhiều tiền. Quả kiwi kia không thể để không được, chỉ hơi va chạm một cái là một hai ngày hỏng luôn, nếu có thể giao tới nhà máy thì cũng là một cách tăng thu nhập trực tiếp rồi.
Mễ Phong Hằng cũng có phần nôn nóng:
- Bên thành phố sao có thể làm như vậy? Đây không phải quá đáng quá sao?
- Lão Mễ cũng đừng quá lo lắng, hoa quả phẩm gia công cũng phải chọn địa phương, khu Khai phát Ninh Lăng cũng chẳng có gì, ông chủ người ta cũng phải nghĩ kỹ. Huống chi huyện chúng ta lại nhiệt tình, hắn muốn gì thì chúng ta đều giải quyết, sức lao động cũng có thể giải quyết, tiền lương còn thấp hơn không ít so với bên khu Khai phát kia, mà hắn lại không cần giải quyết vấn đề cư trú của nhà máy, những ưu thế, điều kiện này thì bên khu Khai phát không có khả năng bằng được.
Quế Toàn Hữu khuyên giải.
- Ừ, quốc lộ Bồng Hoa đã tiến vào giai đoạn sau cùng, một khi đường từ Hà Khẩu đến Bồng Sơn làm xong thì cũng có thể lợi dụng vùng kiwi và lê hoang ở giáp ranh Bồng Sơn với chúng ta, mấy xã, trấn ở lân cận cũng có không ít thứ này.
Vương Nhị Khải bổ sung.
Triệu Quốc Đống thật sự vẫn không yên lòng, việc này thay đổi bất thường, không thể chắc chắn lãnh đạo thành phố không ra mặt thu xếp, đến lúc đó ông chủ tư nhân này cảm thấy bên thành phố là cây đại thụ rồi sẽ thay đổi chủ ý. Huống chi khu Khai phát nếu có thể cấp nhiều điều kiện ưu đãi, vấn đề vận chuyển cũng không phải không thể khắc phục, đặt trụ sở công ty tại thành phố, còn lập phân xưởng gia công ở Hà Khẩu là xong, nhưng khoản thuế thì lại bị trôi mất.