Lộng Triều

Sau khi kết thúc đợt tập huấn, Triệu Quốc Đống cũng không lập tức về Ninh Lăng. Hắn nhận được thông báo của Vưu Liên Hương nói 9h sáng thứ hai hắn đến Thị ủy báo danh. Bí thư Kỳ sẽ nói chuyện với bốn lãnh đạo huyện tham gia đợt tập huấn này.

Như vậy cũng tốt, hắn có hai ngày nghỉ ngơi. Mai Thái Chánh Dương sẽ bay về, Triệu Quốc Đống cũng muốn nói chuyện với Thái Chánh Dương một chút. Thái Chánh Dương vừa đi đã là ba tháng, trong đó chỉ có hai lần về rồi vii rời đi. Triệu Quốc Đống ăn cơm với đối phương một lần nhưng như chiến tranh. Thái Chánh Dương ăn xong liền lập tức lên máy bay, trên cơ bản không có bao thời gian ngồi nói chuyện. Mà Liễu Đạo Nguyên lần này cũng về.

Lần này Triệu Quốc Đống mời khách ở Hồ Thanh Ngõa – Huyện Giang Khẩu. Hắn cũng bảo Đức Sơn lái chiếc xe kia của y tới, Hứa Minh Viễn cũng trả lại xe cho hắn. Xe như vậy có thể chạy tới khoảng cách hồ còn hai, ba Km, sau đó mọi người đeo ba lô đi tiếp cũng nhàn hơn.

Ba chiếc xe khó khăn chạy trên đường núi. Đường khá mấp mô và hẹp, cũng may xe việt dã có động lực mạnh nên bù đắp được.

- Nhìn kìa, đằng trước là Hồ Thanh Ngõa. Ở đây đã có thể cảm nhận được hơi nước tươi mát đập vào mặt rồi.
Triệu Quốc Đống kêu lên một tiếng. Lâu như vậy hắn không được thả lỏng. Mặc dù cô gái bên cạnh hắn không hy vọng xuất hiện nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn.

- Ừ, ở đây cũng được. Thật không ngờ Giang Khẩu còn có nơi như vậy. Anh ở An Đô nhưng chưa bao giờ đến nơi như thế này.
Thái Chánh Dương có vẻ cũng thích cảm giác về tỉnh An Nguyên.

- Thái ca, nơi này là một mảnh đất quý giá chưa được khai thác. Mấy chục Km vuông mặt nước và đất đai, cây ven hồ khá rậm rạp, chim chóc có ở khắp nơi. Đây là một bảo vật mà thiên nhiên ban cho An Đô. Chỉ tiếc nó bị chặn bởi vấn đề giao thông.

Triệu Quốc Đống cẩn thận lên ga cho xe vượt qua một hố đất.

Chiếc xe sau lưng do Hùng Chính Lâm lái. Y còn lạ xe, mấy lần mới có thể vượt qua được hố đất kia. Theo sát sau lưng là chiếc xe của Lưu Triệu Quốc. Lưu Triệu Quốc đi xe băng đồng của Cục công an thành phố. Kỹ thuật của Lưu Triệu Quốc tốt hơn Hùng Chính Lâm, vì thế vượt qua hố đất cũng dễ dàng.

- Cũng chỉ có thể đi tới đây. Ở đây còn cách hồ một, hai Km, chúng ta phải đi bộ sang đó.
Triệu Quốc Đống đợt học đã cùng Cù Vận Bạch quay lại đây nên không xa lạ với nơi này. Chẳng qua lần này là một đám người tới, nó khác với hai người nên cũng cần chọn địa điểm thích hợp.

- Được, anh cũng muốn đi bộ cảm nhận một chút. Nếu không lên Bắc Kinh không có cơ hội này.
Thái Chánh Dương có chút hưng phấn mà nói:
- Quốc Đống, dừng ở đây đi.

Ba chiếc xe dừng ở lề đường. Mọi người xuống xe, Triệu Quốc Đống đương nhiên thành chủ lực chính, hắn vác nhiều thứ nhất. Một chiếc ba lô gần như bao hết mọi thứ.

- Đi thôi, còn một, hai Km là tới hồ. Nếu muốn câu cá thì có thể đến bên kia câu cá, cách mặt nước không đến hai mét, vừa lúc có thể buông cần. Em đã nói chuyện với xã nên không có vấn đề gì, thoải mái hưởng thụ.
Triệu Quốc Đống đi trước dẫn đường:
- Đi qua cánh rừng kia là khu đất ẩm, bây giờ chính là lúc loài chim sinh sôi, có đủ loại chim quý của quốc gia.

- Quốc Đống, bọn anh đúng là không bằng chú. Nhìn cơ thể rắn chắc của chú xem, so sánh với mấy ông lão bọn anh thì đúng là làm người ta hâm mộ.
Thái Chánh Dương một bên cười cười một bên nhìn Lam Đại đi sau lưng Triệu Quốc Đống:
- Tiểu Lam, em có dáng người cũng được, tập múa à?

- Thái ca, em từ bé đã học ba lê, sau đó người cao nên không được tập nữa.
Lam Đại có chút xấu hổ mà nói.

Triệu Quốc Đống quay đầu lại nhìn Lam Đại. Cô bé này bây giờ có quan hệ tốt với vợ Lưu Triệu Quốc, gần như mỗi tháng đều đi siêu thị cùng vợ Lưu Triệu Quốc. Lưu Triệu Quốc có hai người con. Con lớn là cô gái, tốt nghiệp xong ở lại Thượng Hải, con trai út mới thi vào Học viện tài chính Đông bắc, bây giờ cũng ở ngoài. Lam Đại liền thành người tâm sự của vợ Lưu Triệu Quốc/

- Ồ, tập ba lê lại không cần người cao sao?
Vợ Thái Chánh Dương có chút kinh ngạc nói.

- Vâng, tập ba lê chính quy có yêu cầu nghiêm ngặt, tay dài phải dài hơn thân người, cổ nhỏ một chút, đầu và mặt không được quá lớn, chân phải dài hơn người ít nhất 12cm, nếu như bắp chân có thể dài hơn đùi là tốt nhất, đương nhiên điểm này là không dễ.

Lam Đại nhỏ giọng giới thiệu qua một chút làm mấy người phụ nữ há hốc mồm không thể tin. Mà mấy người đàn ông cũng chuyển dần sang Hồ Thanh Ngõa.

- Làn hơi nước nhàn nhạt này đúng là làm người ta thoải mái. Quốc Đống, sao chú biết được nơi này? Đúng, chú hình như làm Phó bí thư ở đây hai tháng mà.
Hùng Chính Lâm đột nhiên hiểu ra:
- Nơi tiên cảnh như thế này mà chú bỏ được lên Sở Giao thông làm gì chứ? Cuộc sống thần tiên mà không hưởng thụ. Con người thường theo đuổi mấy thứ hư vô, không biết điều tốt đẹp nhất ở ngay cạnh mình.

- Hùng ca, anh nếu không thấy đây là tiên cảnh thì chuyển trung tâm nghỉ dưỡng của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đến đây. Xã mấy năm nay không có hạng mục nào, anh nếu có thể đến thì đảm bảo bọn họ coi như thần tiên.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Anh có thể mỗi ngày ở đây ngủ ngon, sau đó kê cao gối ngủ, hít thở không khí trong lành, đảm bảo là thần tiên chính thức.

- Đúng đó, để lão Hùng ở đây ba tháng thì đảm bảo y thà ngủ ở dưới gầm tàu An Đô cũng không muốn ở đây.
Liễu Đạo Nguyên cười nói:
- Xa thơm gần thối, từ trước đến giờ vẫn thế. Lần đầu tôi đến hồ Thương Lãng cũng thấy nó rất đẹp, thấy ở đó sẽ như thần tiên. Nhưng ở Tân Châu mấy năm lại thấy nó rất bình thường.

- Ừ, đàn ông chắc là vì nguyên nhân này nên mới ham đồ mới phải không? Dù là tiên nữ nếu suốt ngày cạnh mình, vậy mình sẽ thấy cô ta bình thường.
Triệu Quốc Đống nhìn mấy người phụ nữ bị bỏ xa xa rồi nhỏ giọng nói.

- Chú đó.
Mấy người kia đều cười hì hì đầy quỷ dị, một bên lắc đầu, một bên hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

- Tuổi trẻ đúng là tốt. Lão Liễu, lão Hùng, Triệu Quốc, chúng ta trước đây có được tự do như vậy không? Lúc ấy ngoài học tập tư tưởng chính trị chính là tập quân sự, ngoài hai cái này thì không còn gì khác. Đâu có giống bây giờ cơ chứ?
Thái Chánh Dương nhìn Triệu Quốc Đống đi đằng trước rồi than thở.

Liễu Đạo Nguyên, Hùng Chính Lâm và Lưu Triệu Quốc đều như nhớ về trước đây. Các chiến hữu đều là hành quân trong gió cát, hành quân ban đêm, tập chiến thuật, một loạt hình ảnh hiện ra. Hơn 20 năm trôi qua, ngày xưa rất khỏe mạnh, nhiệt huyết bây giờ đã giảm đi nhiều.

- Mẹ kiếp, Quốc Đống này không phải là dụ dỗ chúng ta phải suy nghĩ đó chứ? Nhìn nó bây giờ đi, cũng có thể thấy được phong thái chúng ta hồi đó mà, phải không?

Hùng Chính Lâm thở dài một tiếng mà nói.

Lúc đầu Lưu Triệu Quốc đưa Triệu Quốc Đống vào vòng tròn này chỉ là do Lưu Triệu Quốc coi trọng đồng hương, nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống từng bước tiến vào. Mặc dù vẫn là nhân vật nhỏ bé nhưng lại làm vòng tròn này sống động hơn. Vòng tròn đã không đơn giản là vòng tròn. Mọi người đi đến bước này cũng có vòng tròn riêng của mình, nhưng Triệu Quốc Đống tham gia khiến vòng tròn vốn cứng nhắc trở nên dễ dàng hơn, đây lại là hy vọng của mấy người.

Triệu Quốc Đống luôn có thể mang tới sự mới mẻ cho vòng tròn. Dù là Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên, Hùng Chính Lâm hay Lưu Triệu Quốc ít nhiều đều hiểu được vài điều khi nói chuyện với Triệu Quốc Đống. Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng là như vậy, hắn có thể học tập được nhiều kinh nghiệm của mấy ông anh này.


- Đời người như mộng, mộng như đời.
Liễu Đạo Nguyên khẽ thở dài một tiếng mà nói:
- Liên đội chúng ta ngày xưa có bao người, thuộc tỉnh An Nguyên có bao người? 20 hay 30? Bây giờ có thể tụ tập chỉ có mấy người chúng ta.

Lưu Triệu Quốc cũng thở dài nói:
- Đúng thế, hoàn cảnh thay đổi khiến tư tưởng con người khác nhau, ai có thể nói tư tưởng lúc đó và bây giờ giống nhau. Tôi mới về không bao lâu mà suy nghĩ đã khác, không phải chúng ta thay đổi, mà là xã hội thay đổi chúng ta.

Thái Chánh Dương khẽ lắc đầu nói:
- Chúng ta có thể tiến vào dòng chảy của thời đại cải cách này là may mắn. Ít nhất chúng ta có thể làm điều mình muốn, lại có cơ hội phấn đấu mà.

Liễu Đạo Nguyên và Hùng Chính Lâm nghe Thái Chánh Dương nói như vậy liền ngẩn ra và nói:
- Chánh Dương đúng là nhìn thoáng hơn, nói rất đúng. Trong thời đại biến đổi quá nhanh này thì phải cố gắng thực hiện được mục tiêu của mình mới không uổng đời này.

Triệu Quốc Đống không nói vào, ở tình huống này hắn cũng không có tư cách xen vào. Điều con người gặp khác nhau, tính cách khác nhau, đường đi khác nhau. Bốn vị đồng đội xưa đi đến vị trí này mà vẫn có thể duy trì được tâm trạng như thế này là rất đáng quý.

Trên thực tế Lưu Triệu Quốc khi muốn giành chức Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Cục Công an An Đô làm Triệu Quốc Đống nhìn ra vài điều. Chẳng qua hắn chưa đứng tới độ cao đó nên không thể hiểu hết.

Thái Chánh Dương có lẽ cũng muốn giúp Lưu Triệu Quốc, nhưng nếu Thái Chánh Dương tùy tiện ra mặt sẽ phản tác dụng. Lúc đó Thái Chánh Dương còn chưa chính thức tiến vào vòng tròn trung tâm của Ninh Pháp. Mà quan hệ giữa Lưu Triệu Quốc và Dương Thiên Minh cũng không thể giấu được Ninh Pháp. Thái Chánh Dương mà nói ra thì càng không ổn. Biện pháp duy nhất là chờ thời cơ thích hợp.

Ninh Pháp là nhân vật rất mạnh. Y đến tỉnh An Nguyên làm Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô là dấu hiệu cho thấy Lãnh đạo trung ương quyết tâm cải cách như thế nào. Bây giờ điều tổng giám đốc đến tỉnh khác làm Bí thư tỉnh ủy, trên thực tế chính là cuộc giao tranh giữa phái cải cách với liên minh của phái ôn hòa và bảo thủ. Hoàn Trung vào tay phái ôn hòa, làm trao đổi nên phái cải cách nắm giữ tỉnh An Nguyên. Điều này có nghĩa tỉnh An Nguyên sẽ đẩy mạnh cải cách nhanh hơn nữa.

Quý Thành Công và Dương Thiên Minh hợp sức áp chế Tô Giác Hoa ở tỉnh An Nguyên, nhưng Ninh Pháp lại lên chức trước Đai hội Đảng lần 15, điều này làm người ta có chút ngạc nhiên. Có lẽ Lãnh đạo trung ương cảm thấy tốc độ cải cách ở khu vực Trung tây còn chậm, cảm thấy cần có điểm sáng.

Ninh Pháp mặc dù mạnh nhưng không lỗ mãng, thủ đoạn chính trị rất cao. Chiêu cho Lưu Triệu Quốc lên chức là rất chính xác. Y vừa có thể hòa giải quan hệ với Dương Thiên Minh, đồng thời cũng đoạt lấy một vé trong Thường vụ thị ủy trước khi người của phái ôn hòa là Trương Nghiễm Lan đến làm Bí thư Thị ủy An Đô.

Triệu Quốc Đống cho đến bây giờ không tin Lưu Triệu Quốc chỉ làm một hai hành động là được Ninh Pháp đưa tới vị trí Thường vụ thị ủy kia. Nhiều lắm chỉ làm cho Ninh Pháp có ấn tượng tốt mà thôi. Mà chính thức để Lưu Triệu Quốc ngồi trên đó chính là do tính phức tạp trên tỉnh.

Triệu Quốc Đống trước đó vốn không rõ, đến khi Thái Chánh Dương rời khỏi An Đô đến Bộ Thương mại nhận chức thì coi như hắn mới biết.

Lãnh đạo quốc gia không biến hoá nhiều trong phương hướng cải cách, nhưng đây là sự vật mới, rất nhiều thứ chỉ có thể tìm tòi. Trong nhiều chính sách kinh tế vẫn còn có ý kiến khác nhau, mà bên dưới sẽ càng thêm phức tạp, qua đó hình thành một vài khe rãnh.

- Chánh Dương, lên Bắc Kinh thì thấy thế nào?
Liễu Đạo Nguyên thích yên tĩnh, câu cá là loại hình y thích.

- Cũng được, chẳng qua quá bận, lịch hàng ngày kín đặc. Về An Đô đúng là tốt hơn.
Thái Chánh Dương ưỡn ưỡn người mà nói.
- Không biết sống như vậy là hạnh phúc hay đau khổ?

- Đau cũng có cái vui của nó.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói một câu.

Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên ngẩn ra rồi lắc đầu nói:
- Quốc Đống, chú tốt xấu cũng là Chủ tịch huyện, không được nói chuyện tùy tiện như vậy biết không?

- Hai ông anh, lời này đúng mà, thường đau sẽ mang tới khoái cảm, không có đau đớn sao cảm thấy sung sướng?
Triệu Quốc Đống phản bác.

- Hừ, anh thấy chú còn chưa biết bài học hả, sao, lần này lên đảng học không làm chú tỉnh táo sao?
Thái Chánh Dương tức giận mắng:
- Làm việc phải mạnh dạn, làm người nhã nhặn. Anh thấy chú toàn làm ngược.

- Em biết sai là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói:
- Lần này coi như là bài học đối với em, bất cứ lúc nào cũng không được coi thường đối thủ.
- Hừ, chú hiểu là tốt rồi. Con đường này có vô số cạm bẫy, hơi không chú ý là trả giá đắt. Cũng may lần này chú mặc đủ áo giáp, nếu không sẽ làm chú xong đời.
Thái Chánh Dương hừ một tiếng.

- Chánh Dương, tôi thấy năm nay quốc gia sẽ có hành động lớn. Sao, có phương hướng gì mới lộ ra không?
Liễu Đạo Nguyên một bên chỉnh cần câu, một bên nói.

- Tháng năm, Tổng bí thư đã tham gia hội nghị về cải cách công ty ở bốn tỉnh Hỗ, Tô, Chiết, Lỗ, đề xuất đẩy mạnh cải cách công ty nhà nước, thành lập chế độ công ty hiện đại, khích lệ thăm dò, cho phép thử nghiệm. Chẳng qua chính sách cụ thể thì Lãnh đạo trung ương vẫn đang trao đổi. Trong Trung ương bắt đầu từ năm trước có cái nhìn muốn tạo một nhóm công ty có thể tiến vào hàng ngũ 500 công ty mạnh nhất thế giới. Trung ương, chính quyền địa phương và hệ thống tài chính mạnh mẽ ủng hộ, đó sẽ là các công ty gánh vác hình ảnh của Trung Quốc.

- 500 công ty mạnh nhất?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói. Từ giọng của Thái Chánh Dương có thể thấy là không tán đồng quan điểm này. Đám người Ninh Pháp, Thái Chánh Dương chủ trương tiến vào nền kinh tế thị trường, cổ vũ công ty nhà nước cải cách, đẩy mạnh kinh tế tư nhân, chỉ như vậy mới có thể xây dựng nền kinh tế thị trường Xã hội chủ nghĩa, không đồng ý chính phủ giúp đỡ các công ty nhà nước. Theo bọn họ thấy công ty nhà nước thiếu sức cạnh tranh, khó có thể sống trong nền kinh tế thị trường là do bị chính quyền trói buộc nhiều.

- Cấp trên có nói rõ ở ngành nào không? Hay là tiến hành tạo thế mạnh ở ngành nào không?
Liễu Đạo Nguyên nói.

- Bây giờ Trung ương còn chưa thống nhất. Một bên chủ trương tiến hành rời khỏi mấy ngành có tính cạnh tranh. Nhưng bên kia lại tỏ vẻ phải mạnh mẽ ủng hộ mấy công ty nhà nước đứng đầu trong vài ngành, khiến bọn họ thành khổng lồ trong ngành sản xuất như Trường Hồng, Hoa Bắc, Giang Nam… muốn có chính sách hỗ trợ.
Thái Chánh Dương trầm giọng nói.

- Thái ca, có phải là bị hình thức tập đoàn của Nhật Hàn ảnh hưởng không? Cho nên mới có người hy vọng làm như vậy, tiến vào 500 công ty đứng đầu?
Triệu Quốc Đống vội vàng lắc đầu nói:
- Thái ca, đừng tưởng rằng tập đoàn của Nhật Hàn bây giờ rất phát triển làm người ta hoa mắt. Nhưng bọn họ là tập đoàn do chính phủ giúp đỡ mạnh nên cũng có nhiều nguy hiểm, nhất là bọn họ theo cơ cấu đa nguyên hóa không đồng nhất, nhưng lại được tài chính ủng hộ mạnh, điều này rất nguy hiểm.

- Ồ.
Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên có chút giật mình nói:
- Sao chú thấy như vậy?

- Thực ra tập đoàn của Nhật Hàn cũng tương tự công ty nhà nước Trung Quốc. Chẳng qua bọn họ dùng chế độ công ty hiện đại trong khi vẫn bị chính phủ ảnh hưởng lớn. Cách này có thể tập trung tài nguyên đẩy mạnh phát triển, nhưng khuyết điểm là văn hóa công ty không xâm nhập sâu được. Tập đoàn của Nhật Hàn cũng không thích hợp với Trung Quốc chúng ta. Hình thức tập đoàn thích hợp với việc tập trung vào một ngành chính, các ngành khá là phụ trợ.


Thái Chánh Dương ngồi đó suy nghĩ, Liễu Đạo Nguyên cũng không để ý đến cá đã cắn câu. Hai người đều phải nghĩ về điều Triệu Quốc Đống nói.

- Bây giờ việc cải cách các công ty nhà nước đang gặp khó khăn lớn. Phó Thủ tướng tiến hành khảo sát việc cải cách các công ty vừa và nhỏ ở Sơn Đông cùng An Nguyên. Kinh nghiệm của Chư Thành và An Đô đã được đưa lên Nhật báo kinh tế và Nhật báo Công nhân. Trong đó rất đồng ý với chế độ tính toán, giám sát tài sản của An Đô, vừa cần nhanh chóng đẩy mạnh cải cách, vừa đảm bảo tài sản quốc gia không tổn thất. Phải nói đây là có tác dụng chỉ đạo với việc cải cách của hơn 300 ngàn công ty vừa và nhỏ của cả Trung Quốc sau này, cũng là một con đường thăm dò cho công ty nhà nước khổng lồ.

Liễu Đạo Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Mấy năm nay các nơi đều dùng chỉ tiêu lên thị trường chứng khoán mà giám sát, nhưng xem ra hiệu quả không cao. Các nơi vậy mà đã liều mạng coi là báu vật cứu mạng, nhưng hiệu quả kinh doanh thấp, công ty lỗ nặng nhưng tìm mọi cách để đưa nó lên thị trường chứng khoán. Nhưng lên thị trường chứng khoán một hai năm rồi bị đào thải.

- Lãnh đạo quốc gia cảnh sát vẻ cũng chưa xác định được phương án cải cách công ty nhà nước, có lẽ cũng đang tìm tòi như chúng ta. Bây giờ tiếng kêu gọi dần tăng lên, nhưng chỗ nào làm lớn, chỗ nào thả lỏng? Là không phân biệt các ngành hay là chia các ngành ra mà thực hiện? Quốc gia sau khi hỗ trợ tạo thế thì các nơi đều làm theo. Ngay khi Trung ương đưa ra ý kiến đưa vài công ty vào top 500 thế giới, các tỉnh cũng muốn công ty của mình tiến vào trong danh sách được Trung ương chọn, mong được hỗ trợ về tài chính, chính sách.

- Vừa rồi Quốc Đống cũng đã nói tập đoàn Nhật Hàn về cơ bản đều lấy hình thức kinh doanh đa ngành, đa nguyên hóa mà phát triển, hơn nữa chính phủ cũng giao cho các tập đoàn quyền tiến vào hệ thống tài chính. Có tài chính ủng hộ, tập đoàn phát triển nhanh hơn nhưng tôi đang suy nghĩ nếu các công ty khổng lồ cửa Trung Quốc chúng ta bắt chước hình thức của tập đoàn Nhật Hàn, làm lớn có lẽ không vấn đề gì, nhưng thế nào là làm lớn? Trong đó có nguy hiểm không, có nhất định sẽ thành công không?

Liễu Đạo Nguyên từ Ban Tổ chức cán bộ đi ra nên nắm khá chắc việc phân tích. Rất tất nhiên Liễu Đạo Nguyên đã hoàn thành việc chuyển đổi từ cán bộ cấp sở sang lãnh đạo tỉnh, có thể đứng ở góc độ quốc gia mà nhìn nhận vấn đề.

Thái Chánh Dương cũng suy nghĩ. Ngồi ở chức Phó bộ trưởng Bộ Thương mại, tiếp xúc đều là tầm quốc gia. Mặc dù là các công ty cụ thể thì đều là các tập đoàn khổng lồ, một quyết định sẽ ảnh hưởng tới nhiều vấn đề.

Đa nguyên hóa cũng là vấn đề tranh luận. Trung ương cũng có ý kiến khác nhau. Đa nguyên hóa là tốt, một số công ty đi trước như tập đoàn Tam Cửu chính là điểm sáng làm người ta hưng phấn, nhưng sau vầng sáng ẩn chứa không điều làm người ta lo lắng.

- Quốc Đống, chú thấy sao?
Thái Chánh Dương không trả lời câu hỏi của Liễu Đạo Nguyên mà lại hỏi Triệu Quốc Đống.

- Em thấy nên đa nguyên hóa, đa nguyên hóa thích hợp với Trung Quốc, điểm này không cần tranh cãi. Vấn đề nằm ở chỗ anh muốn phát triển đa nguyên hóa, ngành chính của công ty anh phải đạt mức lớn nhất, hoặc tối thiểu đứng thứ ba trong ngành sản xuất. Nếu như tương lai của ngành sản xuất còn lớn, anh hoàn toàn có thể tập trung tâm sức mà làm, chuyên nghiệp hóa, như vậy đa nguyên hóa là sai lầm của anh. Nhưng nếu anh làm tốt ở trong ngành sản xuất này, anh có thể phát triển trong ngành khác, vậy đa nguyên hóa là một con đường nhất định.
Lời này cẩu Triệu Quốc Đống, hai người Liễu Đạo Nguyên và Thái Chánh Dương không có ý kiến gì. Chuyên nghiệp hóa và đa nguyên hóa có ưu khuyết điểm như thế nào vẫn đang tranh cãi. Trong làm việc khác nhau, thậm chí giữa các công ty khác nhau trong cùng ngành sản xuất, chuyên môn hóa và đa nguyên hóa đều đưa ra một nhóm lớn thành công, điều này khiến khó có thể kết luận cuối cùng.

- Quốc Đống, cầm sách gì mà đọc chăm chú như vậy?
Liễu Đạo Nguyên không muốn thỏa luận vấn đề này nữa. Trên thực tế Trung ương chỉ đưa ra một vài tính chất chỉ đạo, muốn áp dụng là do chính quyền địa phương.

- Quyển Trung Quốc có thể nói không. Một bộ do người trẻ tuổi bình luận về chính trị, khá hay.

- Ồ? Anh nghe nói quyển này khá được chào đón.
Thái Chánh Dương nhìn vào quyển sách trong tay Triệu Quốc Đống.

-- Trong đó có vài quan điểm và từ ngữ làm người ta kích động. Ha ha, nước Mỹ không ai lãnh đạo được, nó chỉ có thể tự lãnh đạo mình. Nhật Bản không ai lãnh đạo được mình, có khi ngay cả nó cũng không lãnh đạo được mình. Trung Quốc thì không ai muốn lãnh đạo, Trung Quốc chỉ muốn lãnh đạo mình. Ha ha, mấy lời này làm người ta tỉnh ngộ.

- Cho anh mượn xem.
Liễu Đạo Nguyên đoạt trước làm Thái Chánh Dương nhăn nhó mặt mày.
- Ông bảo thư ký lập tức tới hiệu sách Tân Hoa mua một quyển là được. Chẳng lẽ Bắc Kinh mà không mua được quyển sách sao?

Triệu Quốc Đống không thích câu cá, thấy hai người này chuyển sang câu cá, hắn cũng nhàn nhã đi. Mấy người phụ nữ vây quanh Lam Đại rồi lấy mấy thứ trong túi ra chuẩn bị và nói chuyện. Triệu Quốc Đống nghiêng tai nghe thì thấy mấy người phụ nữ đều nói gì mà tập ba lê, hình thể….

Hùng Chính Lâm và Lưu Triệu Quốc đi dọc theo ven hồ. Triệu Quốc Đống ưỡn ưỡn người cảm thấy đã lâu không rèn luyện nên leo theo núi đá mà lên.

- Ồ, sao anh lại ở đây?
Triệu Quốc Đống vừa đặt chân lên một chỗ vách đá thì thấy hai cô gái đang lắc mông trèo lên. Hai má đỏ bừng, những giọt mồ hôi trên mũi, ngực đập phập phồng, bốn chiếc chân dài béo mập làm người ta kích động.

- Chỉ có hai em sao?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra.

- Tiểu Âu hôm nay về Giang Khẩu.
Kiều San thở hổn hển mà nói, cô mặc chiếc áo ngắn tay màu nhũ vàng cùng chiếc quần đùi bò màu lam trông càng thêm trẻ trung, mái tóc buộc hình đuôi ngựa. Cô nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Triệu ca, anh đến đây leo núi sao? Anh đúng là khác.

- Đâu có, anh cùng mấy người bạn đi đến đây. Bọn họ câu cá, đi dạo, anh rảnh nên đi đến đây rèn luyện.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi và rời ánh mắt khỏi hai cô.
- Hai em chưa hết kỳ nghỉ sao?

- Hết tuần mới hết ạ.
Kiều San cười nói:
- Hoàn cảnh nơi đây rất đẹp, Tiểu Âu bảo bọn em tới đó. Cứ vài tháng là em tới, đây là lần thứ ba rồi. Đồng Úc và em đều thích phong cảnh ở đây. Bọn em tới leo núi, bơi, khá thích hợp.

- Ồ, còn bơi ư?
Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt nói.
- Ở đây không có chỗ thay quần áo, cẩn thận một chút.

Hai người đỏ mặt và nghĩ tới đêm đó Cổ Tiểu Âu lộ hết người trước mặt đối phương, hai cô trốn sau cửa nhìn trộm nên càng nóng mặt.

- Nơi này không có ai, hơn nữa có anh ở đây nên bọn em yên tâm.
Kiều San to gan hơn chút nên dám nói chuyện.

- Vậy không chắc, chẳng may anh ..
Triệu Quốc Đống nhớ đến đêm đó mấy cô thử mình, thiếu chút nữa hắn mất mặt.

Hai cô phì cười nói:
- Bọn em không đẹp như Tiểu Âu, không dám lọt vào mắt anh.
Kiều San nói mà thấy mặt mình đỏ bừng lên.


- Được rồi, các em còn định trèo lên sao?
Triệu Quốc Đống nhìn lên thấy còn một hai trăm mét chẳng qua nó không quá thẳng, thuận tiện trèo lên.

- Vâng, anh leo lên, bọn em đi theo anh.
Kiều San, Đồng Úc đồng thanh nói.

- Ồ, các em lên trước đi, chẳng may trượt chân thì anh cũng tiện cứu mỹ nhân. Sớm biết vậy gọi thêm Lam Đại, cô ấy ở bên dưới.

- Lam Đại, Lam Đại nào?
Kiều San và Đồng Úc kêu lên, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ và tức giận nhìn Triệu Quốc Đống:
- Anh đi cùng cô ấy?

- Còn Lam Đại nào nữa? Hai em quen còn gì?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói:
- Sao thế? Sao nhìn anh với ánh mắt đó.

- Sao anh có thể đi cùng Lam Đại?
Kiều San lộ vẻ kỳ lạ, Đồng Úc đứng đó vừa bực vừa tức.

- Anh cùng Lam Đại?
Triệu Quốc Đống hiểu một chút về tâm trạng hai cô.
- Ồ, hai em đừng hiểu lầm. Anh không nói mình đi cùng Lam Đại, Lam Đại quen vợ người bạn của anh, lần này đi cùng bọn họ. Chỉ đơn giản như vậy thôi.

- Đơn giản như vậy ư?
Hai cô tất nhiên không tin. Điều này sao có thể tin được, đi cùng bạn sao còn có thể mang theo Lam Đại đi?
- Đơn giản vậy thôi, anh đâu có phạm tội gì mà nghi ngờ anh thế? Anh thấy các em có phải cảm thấy anh nên mang Tiểu Âu đi mới hợp lý đúng không? Anh thấy các em hiểu lầm rồi. Nói như thế nào nhỉ, anh và Tiểu Âu có quan hệ mật thiết, nhưng lại có vẻ là quan hệ anh em. Về phần Lam Đại, anh quan hệ với cô ấy như với các em.

Triệu Quốc Đống kiên nhẫn giải thích.

- Anh dám để bọn em đi gặp bạn anh không?
Kiều San chớp chớp mắt mà nói.

- Gặp bạn anh làm gì? Các em không nhận ra, hình như không cần mà?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra và cảnh giác một chút. Lam Đại đột nhiên tiến vào, bây giờ thêm hai cô không chừng Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên nghĩ khác thì sao?

- Anh sợ à?
Kiều San nhìn chằm chằm vào hắn.

- Anh sợ? Nực cười, Kiều San, anh có vẻ không cần giải thích hoặc biểu hiện gì với hai em mà? Dù là Tiểu Âu ở đây anh cũng có thể nói như vậy. Trông em thế này làm anh thấy mình như là người yêu của em vậy.
Triệu Quốc Đống bị đối phương hỏi ép như vậy cũng hơi bực, nhưng nghĩ một chút hắn lại cười hì hì nói:
- Sao, anh có phải nói trúng tim đen của em không?

- Phì, em chỉ thấy bất bình cho Tiểu Âu thôi?
Kiều San đỏ mặt nói:
- Lam Đại có gì tốt hơn Tiểu Âu? Anh thích cô ta ư?

- Lam Đại có hơn Tiểu Âu hay không thì không quan hệ với anh, em đừng gộp vào được không? Điều này sẽ làm mất hình ảnh của em. Em nhìn Đồng Úc kia kìa, hiểu biết thế cơ mà.

- Anh.
Bị câu nói này của Triệu Quốc Đống làm Kiều San không biết phản bác như thế nào. Nhưng thấy đối phương có vẻ rất tự tin, cô lại không dám chắc. Cô nhìn Đồng Úc, sau đó cố ép mình tỉnh táo:
- Triệu ca, vừa nãy mấy chiếc xe việt dã dưới chân dốc là bọn anh tới sao? Bọn em muốn leo sang đó, anh có phải thấy bọn em và Lam Đại gặp ngẫu nhiên sẽ thích hợp hơn không?

- Kiều San, coi như em giỏi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Xem ra em không đạt mục đích không chịu bỏ qua. Được, đi, thỏa mãn em một chút. Anh thấy em có ý kiến với Lam Đại, anh tưởng em có quan hệ tốt với Lam Đại.

- Ai quan hệ tốt với cô ta? Cô ta học ở Ngoại ngữ không có bao nhiêu qua lại với bọn em, ngoài việc diễn chung thì bình thường không có quan hệ.
Kiều San chu miệng không nói, Đồng Úc liền bổ sung.

- Cho dù không có quan hệ thì cũng không cần có thái độ như vậy chứ?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Từ đây đi xuống hay là bò lên trên rồi xuống?

- Xuống từ đây đi ạ, bên kia của anh hơi dốc, nguy hiểm.
Đồng Úc nói.

Ba người theo triền núi mà xuống. Phía bắc sườn núi đỡ dốc hơn nhưng xa hơn một chút, còn phải đi qua một vòng hồ mới đến được bên kia.

Trên đường Triệu Quốc Đống hỏi một chút về chuyện học ở trường của hai cô làm không khí đỡ hơn chút.

Xuống chân núi thì thấy hai chiếc xe dừng ở dưới đó. Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn không ngờ hai người Kiều San lại từ đây mà trèo lên. Đây là khu vực giáp ranh của Huyện Mai cùng Huyện Giang Khẩu, một chiếc xe việt dã Land Rover đứng đó.

- Các anh để xe ở đây sao? Còn đi vòng xa như vậy sang đó?
Kiều San thuận miệng nói.

- Đây không phải xe của anh, không biết là của ai.
Triệu Quốc Đống lắc đầu. Kiều San nhìn nhìn xe một chút rồi nói:
- Không phải xe của anh thì là xe của ai? Xe này nhìn xấu quá, em nhớ hình như xem trên tạp chí rồi thì phải, gọi Land Rover thì phải?

- Ồ, cô bé này nhìn chuẩn thật, trong nước chưa có mấy đâu. Bây giờ bình thường người có tiền đều đi Mercedes - Benz hoặc BMW, không mấy ai chơi cái này.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vậy các anh đi xe gì?
Kiều San nghe thấy không phải xe của Quốc Đống nên có chút thất vọng.

- Bọn anh có thể đi xe gì chứ, xe Nhật Bản rẻ tiền thôi.

- Ai đó, làm gì đây?

- Trộm xe à? Xinh như vậy mà làm ngành này?


- Ha ha, thời này khó nói, ăn mặc thì đẹp nhưng toàn làm mấy ngành đâu đâu.

Triệu Quốc Đống không ngờ thoáng cái có tám chín thanh niên đi tới, xem ra mới đi dạo quanh hồ.

- Khâu Tam, ông nói cảnh đây đẹp, kết quả có mẹ gì. Lại còn không mang súng nên chẳng có gì chơi.
Thằng thanh niên đứng giữa mắng rồi đi tới, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kiều San và Đồng Úc.

- Ha ha, Lãnh ca, muốn súng không dễ sao, ở đây có hai hàng tươi, lát để anh thử súng là được mà.
Một thằng thanh niên cười cười đầy dâm đãng:
- May còn có thể thấy màu đỏ.

- Có chuyện tốt như vậy sao? Không thấy bên cạnh còn có một thằng bảo vệ sao?

- Phì, biết điều thì cút, nếu không cho nó vào hồ.

Kiều San và Đồng Úc mặc dù không rõ ý của đối phương nhưng ánh mắt bọn họ nhìn các cô như con rắn độc nên rất khó chịu.

- ba người kia đứng lại, lén lút gì đó. Có phải muốn trộm xe không? Một thằng thấy ba người Triệu Quốc Đống muốn đi liền kêu lên.

- Còn muốn chạy, đâu dễ như vậy?

Mấy thằng liền tản ra vây lấy Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống biết có phiền toái rồi. Gái đẹp đi đâu cũng gặp họa. Nói thật Triệu Quốc Đống bây giờ không muốn có chuyện, nhưng tình hình này sao có thể đi, hơn nữa chạy trốn không phải phong cách của hắn.

- Người anh em, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, không có ý gì khác.

- Ha ha, gọi tao là anh em, mày lớn miệng nhỉ. Nhìn này cũng được, để hai con đó lại rồi cút. Mẹ kiếp, không xem mình là gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Mẹ nó chứ.

Thằng thanh niên đứng giữa hưng phấn liếm liếm môi. Hai cô gái trước mặt đúng là đẹp, y lại nhìn Triệu Quốc Đống ăn mặc đơn giản. Y nghĩ hai con bé đẹp thế kia mà lại bị thằng này quyến rũ sao?

Triệu Quốc Đống cũng tức giận, thằng này nói chuyện khá đáng giận, mỗi câu đều thối.

- Miệng nói toàn thứ thối tha, mày nghĩ mình là ai?

Đối phó loại này thì đừng nói mấy câu nho nhã, phải nói thô tục hơn đối phương thì mới được. Triệu Quốc Đống vốn không muốn nói bậy trước mặt phụ nữ nhưng gặp chuyện này không phát tiết không được.

Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy, thằng kia thở hổn hển không nói thành lời. Y tức giận gào lên:
- Thằng chó, mày có biết hai câu này của mày sẽ phải trả giá như thế nào không? Mày lập tức biết thế nào muốn sống không được, chết không xong. Bẻ răng của nó, mặt khác kéo hai con bé kia lại cho tao.

Thằng thanh niên này có lẽ quá tức nên không để ý đến Triệu Quốc Đống cao to, y vung tay lên, mấy thằng kia liền lao tới.

Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Kiều San, em và Đồng Úc đi trước, chạy sang bên kia.

Triệu Quốc Đống không muốn ra tay quá mạnh. Có Kiều San đến đây nếu có việc sẽ không hay. Ba chiếc xe ở đây, nếu muốn thông qua biển số mà điều tra thì không khó, nó sẽ khiến Lưu Triệu Quốc có chút phiền phức.

Cũng may Kiều San và Đồng Úc hôm nay mặc đồ leo núi nên thích hợp cho việc chạy. Các cô xoay người chạy nhanh sang bên kia.

Triệu Quốc Đống không hề hoang mang tránh khỏi một tên, sau đó vung tay đẩy làm tên này lăn tròn trên đất. Mà tên còn lại đã bị Triệu Quốc Đống đá vào cánh tay, cây gậy trong tay bay ra ngoài.

Thấy Triệu Quốc Đống dễ dàng đối phó hai tên bên mình như vậy, thằng thanh niên cầm đầu có chút kinh ngạc nhưng càng giận. Mấy thằng sau cũng lao lên vung các thứ đồ trong tay nhằm vào Triệu Quốc Đống.

- Thằng ranh, hôm nay mày mà thoát, tao sau này không lăn lộn ở Thành phố An Đô này nữa.

Triệu Quốc Đống một bên lui, một bên nghĩ xem ai ở An Đô mà càn rỡ như vậy.

Đám xã hội đen đâu có như vậy, chỉ có con nhà quan mới kiêu ngạo như vậy. Hắn tính đi tính lại cả Thành phố An Đô chỉ có Phó bí thư Thị ủy Lãnh Thiết Phong là họ Lãnh, chỉ là lần trước ở bán đảo Lam Loan hắn gặp người họ Lãnh, chẳng lẽ lần này cũng gặp họ Lãnh.

Triệu Quốc Đống đoán đúng, thằng thanh niên cầm đầu này là con thứ hai của Lãnh Thiết Phong - Lãnh Tử Kiến. Dựa vào ông bố, Lãnh Tử Kiến mở một công ty bao thầu đủ các thứ, gần như ngành kiếm được tiền là làm. Chỉ là Lãnh Tử Kiến không có bản lĩnh gì, Lãnh Tử Minh còn có chút năng lực.

Lãnh Thiết Phong phụ trách Đảng, đàn nên cũng có quyền lực ở An Đô. 16 quận, huyện trong thành phố ít nhiều cũng nể mặt, hơn nữa y khá nhã nhặn, biết nhũn nhường, vì thế Ninh Pháp đương chức cũng không động tới. Y ít khi phản đối quyết định của Ninh Pháp, mặc dù có ý kiến khác cũng im lặng. Không giống Hoàng Nguyên Thịnh luôn chống đối Ninh Pháp.

Nhìn hai cô gái chạy về phía này, Lưu Triệu Quốc nhíu mày. Triệu Quốc Đống này sao vậy nhỉ, cứ đi ra ngoài là gặp phiền toái.

Có lẽ cảm nhận được tâm tư của Lưu Triệu Quốc, Hùng Chính Lâm cười nói:
- Triệu Quốc, Quốc Đống không phải người bồng bột, tôi thấy cậu ta không chủ động chọc người. Ông là Cục trưởng Cục Công an, nếu xảy ra chuyện thì ông là Cục trưởng cũng không thoát được liên quan.

Kiều San và Đồng Úc xuất hiện làm Lam Đại rất ngạc nhiên. Cô không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.

- Quốc Đống, có việc gì thế?

Triệu Quốc Đống nói qua vài câu thì đám người phía sau đã thở hổn hển chạy tới.

Lưu Triệu Quốc sa sầm mặt nhìn đám người kia và rất tức giận. Không biết Lãnh Thiết Phong sao lại có thằng con như vậy.

Đám Lãnh Tử Kiến thấy khá nhiều người nên cũng thu mình lại chút, nhưng vẫn tỏ vẻ ngông cuồng. Nhất là thấy Lam Đại đẹp không thua gì Kiều San và Đồng Úc, ngọn lửa trong lòng càng khó chịu. Ba em đẹp như vậy tới miệng mà không thể ăn đúng là làm người ta khó chịu. Chẳng qua mấy người đàn ông kia không bình thường, nhất là người đàn ông đứng giữa càng khí thế hơn, điều này làm Lãnh Tử Kiến không dám lỗ mãng.

Chỉ là nếu xám xịt rời đi lại không phải phong cách của Lãnh Tử Kiến, dù phải đi cũng phải nói vài câu.

Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh. Có Lưu Triệu Quốc ở đây, hắn cũng vui vẻ không ra mặt.

Chỉ vài câu nói, Lãnh Tử Kiến đã thấy người đàn ông trông quen quen này mình không thể chọc vào. Đối phương mặc dù không nói nhiều nhưng tỏ vẻ khinh thường. Điều này làm Lãnh Tử Kiến thấy không đúng, chẳng qua y không nhớ đã gặp người đàn ông này ở đâu.

Thức thời là ưu điểm lớn nhất của người Lãnh gia. Lãnh Tử Kiến chỉ học được điều này từ ông bố. Mặc dù không nhớ Lưu Triệu Quốc là ai, nhưng từ khí thế của Lưu Triệu Quốc làm cho y sợ, nói vài câu mạnh miệng rồi đi.

- Triệu Quốc, đây là con của Lưu Triệu Quốc?
Hùng Chính Lâm lạnh lùng nói.

- Ừ, con thứ hai của Lãnh Thiết Phong, tôi thấy sớm muộn sẽ mang họa cho Lãnh Thiết Phong.
Lưu Triệu Quốc lắc đầu nói:
- Tôi gặp cả hai đứa con nhà này. Thằng lớn còn tới văn phòng cửa tôi, muốn cung cấp thiết bị điện cho cục, tên này lái xe cho thằng anh nên nhớ một chút.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận