Lộng Triều

Triệu Quốc Đống ngồi trên giường vận động một chút cho khỏe mạnh, sau đó ra sân tập quyền. Hắn vào phòng, lúc này Cù Vận Bạch đã tỉnh. Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vận Bạch, trời mát mẻ như vậy chẳng lẽ chị không hưởng thụ một chút sao?

- Không nên đưa sở thích của em ép lên người khác. Đối với chị mà nói, nằm trong chăn ấm áp ngủ một giấc mới là việc sung sướng mà.

Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Vận Bạch, có phải phụ nữ đều có sở thích này không?

- Chị cũng không biết, chẳng qua chị nhớ Vận Lam không thích điều này. Nó khá giống em, dậy đúng giờ sau đó tập nhảy, tập ngồi, cuối cùng là chạy chậm. Dù là đi công tác thì nó cũng không thay đổi sở thích này của mình.

- Ừ, điều này chứng minh Vận Lam là người cố chấp có tính cách cứng cỏi. Phụ nữ có tính cách như vậy thường khát vọng thành công trong sự nghiệp. Bọn họ thường chiếm vị trí chính trong nhà, đương nhiên đối với phụ nữ mà nói đây khó nói là ưu hay khuyết điểm.

- Ồ? Vậy chị có tính cách gì?
Cù Vận Bạch có chút tò mò mà nói.

- Không, chị không có tính cách đó. Ừ, nói như thế nào nhỉ, bên ngoài kiên cường, nội tâm yếu đuối, chỉ giỏi che giấu mà thôi.
Triệu Quốc Đống ngồi trên giường vuốt ve khuôn mặt cô mà nói.
- Phụ nữ thường có tính cách này hơn, nhưng thường lại có suy nghĩ độc lập và mẫn cảm.

Cù Vận Bạch run lên mà nói:
- Quốc Đống, em cũng có thể mở ra một lỗ hổng tâm lý đó.

- Bị em nói trúng nên muốn đổi đề tài hả?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi vuốt ve mặt cô.

- Quốc Đống, chúng ta không nói chuyện việc này được không?
Cù Vận Bạch lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Mọi người có cách sống của mình mà, bây giờ không phải tốt sao? Nếu như đàn ông muốn chiếm hữu, chị chỉ thuộc về mình em. Mà em cũng có cuộc sống của mình. Em như chiếc ô tô trên đường cao tốc, chị lại như một người đi bộ bên đường. Nếu như em muốn tiến vào đưa một đoạn là được, sau đó lập tức rời đi.

Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than cuộc sống tuy thích nhưng có ngày nào đó có xe nào cho chị đi nhờ thì sao?

Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của Triệu Quốc Đống, Cù Vận Bạch hơi ngồi dậy ôm đầu Triệu Quốc Đống, dịu dàng nói:
- Yên tâm, chị chỉ thuộc về mình em.

Lời này đã phá tan sự lo lắng trong lòng Triệu Quốc Đống. Hắn đưa tay ôm lấy cơ thể trắng nõn, đầy đặn của Cù Vận Bạch, hôn lên mặt cô, đôi tay cũng đưa vào áo ngủ của cô.


Một lúc lâu hai người mới thoát khỏi nụ hôn dài.
- Quốc Đống, em để Vận Lam cùng mấy người kia mua cổ phần của Ngân hàng thương mại Ninh Ba có thích hợp không?

- Vận Bạch, chị không tin em gái mình như vậy sao? Vận Lam có kinh nghiệm phong phú trong kinh doanh, hơn nữa quan hệ giữa Vận Lam mấy người Chiết GIang kia cũng được. Em chỉ là để Vận Lam trao đổi trước, không phải phụ trách thủ tục đóng cổ phần. Điều này do nhân viên chuyên môn phụ trách, mỗi cổ phần có giá bao nhiêu, chúng ta bỏ ra bao nhiêu, có bao nhiêu cổ phần đều cần nhân viên chuyên môn phụ trách, không cần chúng ta người ngoài quan tâm.

Triệu Quốc Đống đưa tay lên nắm lấy hai bên bầu vú đầy đặn của Cù Vận Bạch, dựa lưng vào giường mà nói:
- Mua cổ phần của hệ thống ngân hàng có lợi cho tập đoàn, hơn nữa số cổ phần này có thể làm thế chấp vay vốn của các ngân hàng khác, cho nên em chủ trương đầu tư mạnh vào ngành này.

- Chị nghe Vận Lam nói công ty kinh doanh khu du lịch cho nó 1% cổ phần, 800 ngàn đó.
Cù Vận Bạch thở hổn hển nói.

- Chính xác mà nói trước là 800 ngàn, bây giờ khu du lịch sắp khai trương, dù tăng lên một chút cũng là một triệu. Công ty Tinh Hán còn dự định mua lại cổ phần của mấy nhà đầu tư khác, mua với giá gấp 1,5 lần. Chẳng qua lão Hạ, lão Phong từ chối.

- Vậy có phải tốt không?
Cù Vận Bạch ưỡn ưỡn người, tay Triệu Quốc Đống đã chui vào sâu trong.

- Vận Bạch, việc này không phải một mình em quyết định được. Vận Lam biểu hiện tốt ở công ty, từ lúc bắt đầu xây dựng thì gần như không rời khỏi Hoa Lâm. Đào Tông Hán phụ trách toàn diện, Vận Lam phụ trách giám sát, phó Tổng giám đốc làm rất tốt.

Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Cù Vận Bạch, Cù Vận Bạch trừng mắt nhìn hắn. Cô biết Triệu Quốc Đống vỗ là có ý gì. Cô liền hơi khom người, chiếc váy ngủ được kéo lên.

Triệu Quốc Đống rất thích không khí như thế này, không khí này làm người ta si mê, làm người ta muốn chìm đắm trong đó.

Cuộc làm tình khiến cả hai điên cuồng, nếu không phải nghĩ còn công việc thì cả hai vẫn muốn tiếp tục như vậy.

Nhìn Cù Vận Bạch rất cố gắng mới lái được xe Desert Prince ra ngoài, Triệu Quốc Đống cười cười nhưng hắn suy nghĩ có nên mua xe khác cho cô không? Cù Vận Bạch mới học lái xe nên đi xe này cũng khó.

Triệu Quốc Đống về Hoa Lâm đã là ba ngày sau. Hắn ra ngoài là tiếp xúc với Sở Văn hóa. Quy mô buổi biểu diễn thay đổi như vậy làm cho công ty tổ chức gặp áp lực rất lớn. Chẳng qua tiền nhiều nên bọn họ cũng cố gắng làm việc.

Chẳng qua sau khi mấy ngôi sao nổi tiếng xác nhận tham gia làm công ty tổ chức thở phào nhẹ nhõm. Mà Triệu Quốc Đống cũng có thể có một bản danh sách sơ bộ giao cho Thị ủy Ninh Lăng.

Vé chưa được bán mà Triệu Quốc Đống đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại. Theo kế hoạch thì vé khách quý thuộc về công ty kinh doanh khu du lịch và Tập đoàn Thương Lãng. Trong đó mời mấy đơn vị liên quan như bộ máy Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, Thị ủy, Ủy ban Thị xã, Thuế, Công thương, Đất đai, bảo vệ môi trường, Văn hóa, cung cấp điện, Ngân hàng…. Đương nhiên Hoa Lâm cũng có không ít. Chẳng qua vé của Hoa Lâm không đủ phân phối, nếu như không phải lấy được một phần từ Tập đoàn Thương Lãng thì Triệu Quốc Đống thậm chí không biết làm như thế nào.

Trên Thị xã cũng như vậy, chỉ riêng bốn bộ máy đã không đủ thỏa mãn, chủ yếu nhằm vào Hoa Lâm. Dù sao công ty cũng nằm trên địa bàn Hoa Lâm, hỏi chắc vẫn được một ít mà.


Vé của Hoa Lâm do Ban Tuyên giáo phụ trách phân phối, từng phòng ban được hai, ba vé khách quý. Về phần phòng ban bố trí ai thì do Trưởng phòng.

- Chủ tịch Triệu, tôi thấy lần này đã làm mất lòng nhiều người quá rồi.

Giản Hồng thở hổn hển đi vào văn phòng Triệu Quốc Đống.
- Có muốn cho người sống không? Phòng ban nào cũng đến chỗ tôi. Vé chỉ có từng đó, tôi sao có thể biến ra nhiều?

- Phòng ban nào thế?

- Ví dụ như lão Điền bên Cung ứng điện, lão Tiêu ở Ban Tuyên giáo Thị ủy, lão Giang Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy….. bọn họ vừa mở miệng đã đòi ba, năm vé. Hơn nữa lãnh đạo Ban Tuyên giáo, Sở thông tin tỉnh tới thì còn phải lo chỗ ăn ở cho bọn họ. Chủ tịch Triệu, chúng ta có phải là tự chuốc phiền phức không? Mấy đơn vị có quan hệ trên tỉnh, Thị xã đều hỏi chúng tôi. Nói công ty nằm trên địa bàn Hoa Lâm, chúng ta có thể nghĩ biện pháp. Các phòng ban trong huyện cũng hỏi tôi.

- Ha ha, chị Giản, điều này là một cách lợi dụng đêm diễn để tăng lên danh tiếng của Hoa Lâm chúng ta mà.
Triệu Quốc Đống cười nói. Vị Trưởng ban Tuyên giáo Mao Bình này bình thường luôn nghiêm mặt, chỉ nói chuyện với hắn thì mới giãn ra.
- Phân phối như thế nào thì do chị tự quyết định. Tôi và Bí thư La đã nói đó, chị xem rồi làm. Nếu không được thì chị liên lạc với công ty xin thêm vài chục vé.

- Chủ tịch Triệu, tôi không tiện đi hỏi thêm nữa. Tôi đã gọi cho Tổng giám đốc Đào và tổng giám đốc Cù hai lần, hai lần người ta lập tức đáp ứng, lần này mà còn đòi nữa thì tôi không tiện.

- Ừ, không được thì tôi gọi đi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Đúng, công tác tuyên truyền của huyện cũng phải theo kịp. La Băng sang bên phòng Thông tin làm thế nào rồi?

- Cũng được, Tiểu Trình và lão Lục đều ủng hộ, phối hợp tốt.
Giản Hồng nháy nháy mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Ai cũng nói Chủ tịch Triệu có quan hệ mập mờ của Trình Nhược Lâm, bình thường không thấy bọn họ có qua lại gì, cũng không biết là như thế nào. Lần này Trình Nhược Lâm được đề bạt làm người ta có chút ngạc nhiên.

- Bí thư La lập tức sẽ lên tỉnh tập huấn, công tác của huyện tạm thời do tôi chủ trì. Bí thư La đã dặn tôi phải chứng thực nhiều việc. Cho nên tôi nói trước với chị, tháng 11, 12 là cuối năm nên phải chú ý nhiều công việc. Xây dựng văn hóa là một công tác lâu dài, nhất là bây giờ thanh thiếu niên rất hâm mộ các ngôi sao mà quên tinh thần chính của Xã hội chủ nghĩa. Vì thế ý của tôi là mượn hoạt động này mà tổ chức nhiều cuộc thi như thi phát biểu, thi thư pháp, triển lãm nhiếp ảnh…

Giản Hồng ra khỏi phòng Triệu Quốc Đống mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô không thể không thừa nhận đầu óc Triệu Quốc Đống hơn hẳn người bình thường. Đương nhiên Thị xã và huyện đều đánh giá cao về lần tổ chức đêm diễn này, đều suy nghĩ làm như thế nào tăng lên tinh thần văn minh của địa phương.

Giản Hồng dám chắc lãnh đạo Thị xã chỉ sợ lúc này đã không còn tỉnh táo. Bên này đẩy mạnh tuyên truyền, tạo thế như vậy, hơn nữa bên kia lại đang hỏi về tác dụng phụ do đêm diễn mang lại. Giản Hồng mặc dù kiên định đứng về phía Triệu Quốc Đống, nhưng trong lòng cô lại thấy vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này có thể đi lên chủ yếu là do chỗ dựa và may mắn. Đương nhiên cô cũng phải thừa nhận đối phương giỏi làm kinh tế, nhưng lời nói hôm nay làm cô cảm thấy đối phương rất nhạy cảm về chính trị, không thua kém gì Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy lâu năm.

Triệu Quốc Đống thực ra không đến mức như Giản Hồng đánh giá. Hắn chỉ là vô tình thấy được mấy nội dung trong tinh thần đại hội lần thứ 14, kế thừa phát triển truyền thống văn hóa cùng theo kịp thời đại, hai điều này nhìn qua có chút mâu thuẫn, làm như thế nào để có thể kết hợp vào công tác thực tế, Triệu Quốc Đống cũng phải tốn thời gian suy nghĩ.


Nhất là Triệu Quốc Đống nghĩ tới trên Thị xã yêu cầu tổ chức đêm diễn này ở quy mô rất cao, không cho phép có người tiến hành phê bình ý đồ ý đồ của Đảng ủy, chính quyền. Mà năm nay khi Đại hội lần thứ sáu, Đại hội Đảng 14 lại đẩy mạnh xây dựng tinh thần văn minh, rất khó nói có người mượn lý do này mà làm khó không. Cùng với việc chủ động chờ đợi thì không bằng sớm chuẩn bị. Nếu có người nhảy ra làm thì trong huyện cũng có cách mà đối phó.

Triệu Quốc Đống sau khi báo cáo ý này của mình với La Đại Hải, La Đại Hải cũng rất tán đồng. Trên thực tế La Đại Hải vẫn có chút lo lắng đợt tuyên truyền, tạo thế này là hơi quá, vượt xa chủ đề tinh thần văn minh Xã hội chủ nghĩa, nhưng đây lại là buổi biểu diễn do công ty tổ chức, lại có ý của lãnh đạo Thị xã, huyện không thể có ý kiến phản đối. Triệu Quốc Đống đưa ra ý kiến này là rất thích hợp.

Ninh Pháp cuối cùng không tới tham gia. Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong đại biểu Ủy ban nhân dân tỉnh tham gia. Một loạt lãnh đạo tỉnh, giám đốc các sở ngành đều tham gia đông đảo.

Các ngôi sao Hongkong và Trung Quốc cùng biểu diễn tiết mục mở màn, cùng chúc mừng khu du lịch khai trương.

Cả Nhà thi đấu Ninh Lăng không còn một chỗ trống, khắp nơi đều là những ngọn đèn sáng rực khiến cả nhà thi đấu không hề có chút bóng tối nào.

Khuất Bình đã chính thức được thăng chức làm phó Tổng giám đốc Tập đoàn Thương Lãng lần này đã lợi dụng tốt đêm diễn. Từ nửa tháng trước đã bắt đầu tặng vé cho mấy đại lý kinh doanh trong tỉnh An Nguyên, hơn nữa cũng tặng vé cho mấy đại lý nhỏ, mặc dù chỉ là mấy vé bên ngoài nhưng cũng được bọn họ chào dón.

Nhìn dòng người đông đảo tiến vào. Triệu Quốc Đống ngồi trên xe Audi của Tập đoàn Thương Lãng không nhịn được nói:
- Lão Khuất, anh thấy ở đây có náo nhiệt không? Chẳng qua sau này Tập đoàn Thương Lãng chúng ta cũng có thể tổ chức một đêm biểu diễn của riêng mình. Tôi nhớ mấy sản phẩm bổ dưỡng cũng làm trò này, chúng ta đưa giải thưởng trong các sản phẩm, ví dụ như vé biểu diễn, như vậy chẳng những có thể tăng thêm người mua còn có thể hấp dẫn thanh niên tiêu thụ.

- Ha ha, tôi gọi anh là Chủ tịch Triệu hay là Đống tiên sinh?
Khuất Bình là đại biểu của Tập đoàn Thương Lãng đến tham gia.
- Tôi nhớ anh nhỏ hơn tôi 7, 8 tuổi phải không? Tôi nghe được nhiều ngôi sao tới tham gia như vậy cũng hứng thú như vậy, vậy sao anh không có phản ứng? Anh xem những khán giả tới xem đi, anh lớn hơn bọn họ là mấy?

Sau mấy lần tiếp xúc, cách nói chuyện của Triệu Quốc Đống và mấy nhân viên cao tầng của Tập đoàn Thương Lãng đã tùy ý hơn. Trong hai tháng Triệu Quốc Đống học ở An Đô, Trường Xuyên thường mang bọn họ tới tụ tập.

- Lão Khuất, anh vẫn độc thân phải không? Có cơ hội anh hoàn toàn có thể đi tán mấy ngôi sao này. Trong Tập đoàn Thương Lãng chỉ có anh là được, tên Hạ Tử Lan kia trông nho nhã quá, muốn tán mấy cô này chắc không đủ.

- Ha ha, anh trêu tôi sao, mấy ngôi sao này sao có thể là tôi tán được?
Khuất Bình cười nói:
- Anh xem khí thế của bọn họ đi, để bao bọn họ chắc đều oách hơn tôi.

Lúc này trên sân khấu đã có người bắt đầu biều diễn. Nhân viên đang tiến hành chuẩn bị.

- Lão Khuất, anh đừng để vẻ ngoài của bọn họ dọa sợ chứ. Đây đều là người sống nhờ, chỉ vài năm là hết thời hoàng kim, xuống dốc. Lúc ấy đi trên đường có ai mà nhận ra. Cái khác tôi không dám nói, nhưng nếu như trong vòng hai ba năm mà Tập đoàn Thương Lãng có thể lên thị trường chứng khoán thì mấy anh thành triệu phú là không vấn đề gì. Nếu hoạt động tốt, quản lý chặt cổ phần thì vài năm sau thành phú ông trăm triệu cũng không phải là không thể.
Thấy Khuất Bình suy nghĩ xâu xa, Triệu Quốc Đống cũng không nói mà chỉ vỗ vai y.
- Lão Khuất, lời tôi nói đảm bảo có thể thực hiện được.

Triệu Trường Xuyên đã tiến hành cơ chế thưởng cổ phần để khích lệ trong Tập đoàn Thương Lãng. Như Triệu Quốc Đống nói, như vậy sẽ đoàn kết được nhân viên quản lý cao tầng của tập đoàn, hoặc là trói chặt vào một chỗ. Đó chính là dựa vào lợi ích, sau đó dựa vào văn hóa tập đoàn. Vế sau mặc dù hơi hàm hồ một chút nhưng không tập đoàn không có văn hóa ổn định thì muốn phát triển mạnh là điều không thể.

Lễ khai mạc long trọng cùng đêm biểu diễn diễn ra làm mọi người rung động. Qua đó nó làm khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân hút một lượng khách lớn. Cũng không thể không thừa nhận công ty Tinh Hán có quan hệ rộng trong làm việc này. Khí hậu đông ấm, hè mát của Hoa Lâm rất nhanh đưa tới nhiều đoàn khách. Mặc dù khách chủ yếu vẫn là trong tỉnh nhưng có mở đầu vậy là tốt.

Không nằm ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống, theo chuyên đề xây dựng tinh thần văn minh Xã hội chủ nghĩa được đưa ra đã lập tức khiến Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy chú ý.

Khi các fan hâm mộ còn chưa rút đi, Huyện Hoa Lâm dẫn đầu phát huy cuộc học tập tinh thần của kỳ họp thứ 6, đại hội Đảng 14, lấy tên là Những năm tháng quang vinh để tổ chức cuộc thi do Ban Tuyên giáo Hoa Lâm, Phòng văn hóa Hoa Lâm làm chủ trì. Chủ đề chính là ca ngợi những chiến công vang dội trong cách mạng.


- Quốc Đống, làm rất tốt.
Vương Phủ Mỹ cười nói.

- Mỹ ca, anh đang đâu thế? Anh nói gì cơ?

- Được rồi, đừng giả vờ trước mặt tôi. Đầu óc cậu đúng là được. Lên Nhật báo Nhân dân, Bí thư Quý và Bí thư Dương đều coi trọng, yêu cầu Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy phải tổng kết kinh nghiệm từ hoạt động biểu diễn kết hợp với xây dựng văn minh Xã hội chủ nghĩa của Hoa Lâm.
Vương Phủ Mỹ thở dài một tiếng mà nói:
- Chuyện tốt đều bị cậu chiếm hết, cẩn thận người khác đỏ mắt là có hại đó.

- Mỹ ca, đây là oan uổng. Nói thật em không biết bài trên Nhật báo Nhân dân mà, em chỉ biết Nhật báo An Nguyên đăng lên một chút.
Triệu Quốc Đống đúng là không biết.
- Em nghĩ chuyện này cũng đâu có gì xấu chứ? Bây giờ em còn đang có án kiểm điểm, chẳng lẽ không ai nhớ sao?

- Cậu đó, có phải ai cũng biết cậu bị án kiểm điểm thì mới yên tâm?
Vương Phủ Mỹ cười mắng:
- Ừ, chuyện này làm tốt, thể hiện chín chắn về chính trị. Trước đây cậu cho người khác cảm giác là có khả năng làm việc nhưng chủ yếu là lĩnh vực kinh tế. Nhưng lần này Hoa Lâm tổ chức hoạt động đó, tôi đoán Bí thư Kỳ sẽ đánh giá cao về cậu.

- Vậy cảm ơn trời đất, tôi chỉ sợ Bí thư Kỳ vẫn có ý kiến với tôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vốn tưởng có thể đến Khu Khai Phát làm nhưng lại không lọt vào mắt Bí thư Kỳ nên trượt.

- Ồ, Khu Khai Phát Ninh Lăng?
Vương Phủ Mỹ ngẩn ra mà nói:
- Chú em, chuyện này không có ý nghĩa. Làm một lãnh đạo thì phải có năng lực tổng hợp. Chú giỏi về kinh tế thì tôi tin Kỳ Dư Hồng nhận ra, dù là bây giờ Chủ tịch Ninh coi trọng thành tích kinh tế thì cậu cũng không cần tới Khu Khai Phát. Hoa Lâm có trụ cột kém nhưng lại dễ làm chú đạt được thành tích. Cậu có thể rèn luyện ở đó tốt hơn là tới Khu Khai Phát nhiều.

- Mỹ ca, tôi biết rồi nên tôi đang hoàng ở lại Hoa Lâm không đi. Tôi cũng muốn làm tốt ở đất Hoa Lâm này. Hừ, vàng ở đâu mà chẳng sáng, tôi không tin tôi còn sáng hơn vàng mà lại không có ai nhận ra.

Vương Phủ Mỹ nghe giọng giễu cợt của Triệu Quốc Đống liền cười phá lên nói:
- Quốc Đống, cậu đúng là thú vị, không biết xấu hổ khen mình. Được rồi, hôm nào gọi lại. Nhớ vừa phải làm việc, vừa phải tăng cường tư tưởng chính trị. Đồng thời công tác kinh tế là quan trọng nhất, mọi công việc đều vây quanh phát triển kinh tế, đây là giai điệu chủ đạo của quốc gia và tỉnh ta hiện nay.

Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống mà suy nghĩ.

Trên tỉnh đã biết thì sao Kỳ Dư Hồng lại không biết. Mặc dù tạm thời không có tiếng nói nhưng Vưu Liên Hương đã ám chỉ với hắn rằng Kỳ Dư Hồng rất hài lòng với công việc của Hoa Lâm thời gian qua. Nhất là lợi dụng đêm diễn hóa giải ảnh hưởng của vụ lừa gạt kia, tăng hình ảnh của Ninh Lăng lên.

Triệu Quốc Đống một bên suy nghĩ những việc mình đã làm, một bên cân nhắc. Đã hơn nửa năm trôi qua, Triệu Quốc Đống nhìn vào tờ lịch trên tường.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hắn ngày nào cũng vội nhưng lại có vẻ chưa làm được gì. Một năm trôi qua sẽ là năm 1997 đầy cơ hội. Hắn có thể thuận lợi lên làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận