Lộng Triều

Còn nửa tiếng nữa mới đến 10h30, thời điểm bạn học gặp mặt. Triệu Quốc Đống thoải mái đi dạo trên đường. Đã lâu hắn không nhàn nhã đi dạo như vậy, từ đây đi đến khách sạn Garden chắc cũng chỉ mất nửa tiếng.

Khách sạn Garden là do tập đoàn quản lý khách sạn cao cấp của Pháp thành lập, đây là một khách sạn rất sang trọng mới được thành lập ở An Đô chưa đầy nửa năm. Quy mô khách sạn không quá lớn, có lẽ do tập đoàn Pháp kia thí điểm ở trong nội địa Trung Quốc. Khách sạn nằm trên đường Thiên Vương, vừa lúc sát với khu trung tâm thương mại, là một khách sạn bốn sao khá nổi tiếng.

Mấy hôm trước trời khá âm u, đến hôm nay trời đã bắt đầu có ánh nắng. Ánh nắng làm cho An Đô được tắm trong những tia sáng vàng rực rỡ. Các cô gái không hề e ngại không khí vẫn còn lạnh mà mặc các bộ đồ mùa xuân, mang thêm mấy không khí tươi mới cho đường phố An Đô.

Triệu Quốc Đống nhét tay vào túi, từ từ đi trên đường.

Ở Ninh Lăng rất yên tĩnh giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy. Nhưng Triệu Quốc Đống tin rằng chuyện ở khách sạn Hoa Lâm nhất định sớm muộn sẽ truyền khắp tai các nhân vật lớn. Chẳng qua bây giờ một là kỳ nghỉ tết, hai là mọi người thấy đương sự không có phản ứng gì, khó tránh khỏi mọi người đều thấy kỳ lạ. Ít nhất Triệu Quốc Đống đã nhận được điện thoại hỏi thăm tình hình của Tương Uẩn Hoa, Chương Thiên Phóng cùng Vưu Liên Hương. Bọn họ đều nặng nhẹ phê bình cách làm của Triệu Quốc Đống. Đương nhiên phê bình là việc tốt, ít nhất chứng mình bọn họ quan tâm tới Triệu Quốc Đống.

Mà Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận được bọn họ cũng không hài lòng với cách làm của Cục Công an Thị xã. Khi toàn bộ Thị xã Ninh Lăng đang vắt hết óc thu hút đầu tư, anh làm như vậy dù vì nguyên nhân gì cũng không thể chấp nhận được.

Một chiếc xe 505 màu xám không một dấu hiệu đột nhiên dừng lại bên cạnh hắn.
- Triệu Quốc Đống?

Triệu Quốc Đống quay đầu nhìn kỹ thì thấy có ba tên thanh niên mặc âu phục đang xua xua tay gọi hắn.
- Long Bưu, là các ông?


- Ha ha, tôi thấy tư thế đi đường khá giống ông, không thay đổi một chút nào cả.
Lái xe là một thanh niên cao to cười phá lên nói:
- Mẹ nó chứ, tám năm rồi mà không thay đổi gì cả. Lên xe, đi chậm như rùa như ông thì bao giờ mới có thể tới nơi chứ?

- Ồ, không phải 10h30 sao? Bây giờ còn 20 phút nữa, cũng không quá xa, coi như luyện tập chân cũng tốt mà.

Triệu Quốc Đống không hề khách khí mở cửa lên xe. Hàng ghế thứ hai cũng có một bạn học của hắn. Ngày xưa ba tên này đã chơi thân với nhau. Ngồi ở vị trí tay lái phụ là Điền Đông.

- Ông đúng là có thời gian nhàn rỗi nhỉ. Họp lớp nên mọi người đều ước gì đến sớm một chút để gặp bạn học cũ. Ông thì hay rồi, không ngờ còn có thời gian mà đi bộ tới. Không phải nói ông thi vào trường cảnh sát sao? Sao không thấy đi xe cảnh sát đến cho oai phong?
Long Bưu nhìn Triệu Quốc Đống rồi khởi động xe.

- Xe cảnh sát có thể tùy tiện để ai đi cũng được sao? Phải là người có sao và là lãnh đạo mới có thể đi.
Điền Đông ngồi ghế trên cười ha hả nói:
- ông cho rằng ai cũng như ông ư, có thể tùy tiện dùng xe của cơ quan sao?

- Đúng thế, bây giờ Cục Công an quản rất nghiêm ngặt, không phải ai cũng có thể lái xe ra ngoài mà chạy.
Tên ngồi cùng hàng dưới với Triệu Quốc Đống - Tề Tráng nói hùa theo.


- Đó là chuyện mấy năm trước rồi, tôi đã không còn làm cảnh sát nữa.
Triệu Quốc Đống cũng chẳng buồn giải thích với y. Giọng của mấy tên này đúng là ra vẻ khoe khoang. Chẳng qua ở tuổi này có thể lái xe của cơ quan ra cũng không hề dễ dàng gì. Ít nhất cũng có chút chức tước trong cơ quan.

Ba tên này hồi còn đi học đều có thành tích bình thường, đương nhiên giỏi hơn Triệu Quốc Đống nhiều. Hình như thằng Long Bưu thi vào một trường đại học bình thường ở tỉnh ngoài, Điền Đông và Tề Tráng thì một thi vào Học viện công nghiệp An Đô, một tên thi vào trường Sư phạm An Đô. Chẳng qua xem ra nhà có quan hệ nên không đi dạy.

- Ồ? Ông không làm cảnh sát? Từ chức sao?
Ba người có chút giật mình. Thời này nghề cảnh sát vẫn còn ăn uống được nhiều, cho dù là phân xuống huyện cũng có sức hấp dẫn. Triệu Quốc Đống không ngờ nói hắn không làm, trừ khi đi kinh doanh. Nhưng thời buổi này kinh doanh cũng không dễ dàng gì, không chừng còn lỗ nặng.

- Không, tôi sau khi điều ra khỏi cơ quan công an liền đi lều lổng khắp nơi, đi vài đơn vị rồi. Ôi, một lời không nói hết, không nói nữa.
Triệu Quốc Đống nửa đùa nửa thật mà nói.

Triệu Quốc Đống không quá thân với mấy tên bạn học này, chính xác mà nói còn có chút mâu thuẫn với tên Long Bưu này. Chẳng qua vì là bạn cùng lớp nên không đánh nhau, chỉ là cãi nhau một chút mà thôi. Dù sao cũng đã tám năm trôi qua nên chuyện không thoải mái đó sớm bay đi.

Bộ dạng của Triệu Quốc Đống lúc này làm ba người kia than thở và cho rằng hắn lúc này cũng không quá tốt, nếu mình hỏi thêm thì hơi quá đáng. Vì thế ba người không hỏi nữa.

Khi xe của Long Bưu dừng trước cửa khách sạn Garden thì thấy trong bãi đỗ xe có một chiếc khá chói mắt.

- Ồ, Audi GS300, nhập khẩu nguyên chiếc, đẹp quá.

- Ha ha, biển A màu đen, có phải là xe của bạn trai Mễ Á không?
Điền Đông cũng có chút hưng phấn đi quanh chiếc xe mà nói.

- Không biết có phải không nữa. Dù sao nghe nói nghe nói có một tên làm nhân viên quản lý của công ty đầu tư Nhật Bản tại Thượng Hải đang theo đuổi Mễ Á, lương một năm trên trăm ngàn mà Mễ Á vẫn không thèm để ý.

Tề Tráng rất hâm mộ mà nói. Thời này lương một năm trên trăm ngàn, tương đương một tháng mười ngàn là khái niệm gì chứ. Đó chính là thu nhập một năm có thể mua được một chiếc ô tô.

- Đó là do Mễ Á người ta kiêu kỳ. Hoa hậu cấp ba Giang Khẩu không phải tùy tiện ai cũng có thể tán tỉnh được mà. Cóc ăn thịt thiên nga chỉ có đám người không biết tự lượng sức mới làm ra được. Triệu Quốc Đống, ông nói có đúng không?

Long Bưu cười hì hì hỏi lại đầy ẩn ý. Chẳng qua y thấy Triệu Quốc Đống trông rất bình tĩnh liền thầm nghĩ thằng này đúng là giỏi giữ bình tĩnh. Lúc ấy tốt nghiệp còn muốn theo đuổi Khấu Linh, cũng không biết đó là đổ nước tiểu vào mình. Kẻ như Triệu Quốc Đống mà muốn tán tỉnh Khấu Linh ư? Khấu Linh nếu muốn Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống có thể nuôi nổi không?

- Đúng thế, chậc chậc, Khấu Linh và Mễ Á đều là sự tự hào của cấp ba Giang Khẩu chúng ta, con cóc bình thường sao có thể ăn được thịt thiên nga.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh mà nói:
- Chẳng qua Long Bưu, ông nói thịt thiên nga không cho cóc ăn thì cho aai ăn? Con cóc không ăn được là vì nó không to ngan, không tàn nhẫn. Chỉ cần da mặt dày một chút, miệng lớn một chút, trên người có thêm vài thứ dọa cho thiên nga ngất đi là có thể ăn được.

Lời nói của Triệu Quốc Đống làm cho mấy tên kia trợn mắt há mồm. Ba người Long Bưu nhìn nhau rồi cười phá lên nói:
- Triệu Quốc Đống, ông đúng là thú vị, từ đâu mà học được cách nói quái lạ như vậy chứ? Vậy theo ông nói thì thịt thiên nga đúng là chỉ có thể cho cóc ăn sao?


- Ừ, tôi thấy như vậy đó. Ông cảm thấy chuyện trai tài gái sắc hợp với nhau thì có mấy khi xuất hiện? Bình thường đều nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu. Vì sao, chỉ có phân trâu thì mới có dinh dưỡng, mới có thể cung cấp thứ mà hoa nhài muốn. Còn bình hoa chỉ có nước thì có gì chứ, vài ngày là hoa héo mà.
Triệu Quốc Đống đối đáp làm cho đám Long Bưu há hốc mồm.
- Long Bưu, tôi thấy mấy người chúng ta chính phân trâu đủ tiêu chuẩn. Bề ngoài bình thường, nhưng dinh dưỡng không phải đầy đủ sao? Chỉ cần có hoa nhài cắm lên người chúng ta thì đảm bảo không héo rũ, mười năm sau vẫn còn sống tốt.

- Được rồi Triệu Quốc Đống, ông muốn làm phân trâu thì cứ làm, chúng tôi không theo. Hoa nhài có mù mắt mới cắm trên phân trâu. Phân trâu bình thường chỉ có thể vứt vào Wc mà thôi.
Tề Tráng khinh thường nói.

Bốn người trêu chọc nhau và đi vào khách sạn.

Thang máy lên thẳng tầng bốn, ở đây là một phòng hội nghị nhỏ đủ cung cấp cho 20 đến năm mươi người tham gia, xem ra đã được người đứng ra tổ chức bao hết. Triệu Quốc Đống không quá quen khách sạn Garden An Đô này. Chẳng qua theo hắn thấy phòng hội nghị nhỏ này cũng không rẻ, cũng không biết vị nào nhiều tiền bao hết để họp lớp vậy?

Hội trường được bố trí thành ba tầng. Chính giữa đặt hai tấm bảng, một viết tên Trần Bỉnh Tài, một viết tên Tiêu Trí Viễn. Bố trí bàn như thế này khá giống như khi đi họp. Mấy bàn xung quanh được vây quanh, mọi người đang hưng phấn ngồi nói chuyện về biến hoá mấy năm qua của mình.

Trần Bỉnh Tài vốn là giáo viên chủ nhiệm lớp 2, khóa 88, sau đó được đề bạt sang trường số 9 Thành phố An Đô, nghe nói bây giờ lên làm Phó hiệu trưởng. Trường số 9 – Thành phố An Đô là một trường cấp ba chuẩn quốc gia có lịch sử lâu dài, có thể lên làm phó hiệu trưởng cũng đã nói rõ bản lĩnh của người này.

Trong ấn tượng của Triệu Quốc Đống thì Trần Bỉnh Tài này đúng là thầy giáo giỏi chuyên môn. Y dạy môn ngữ văn, khi dạy thường đưa ra nhiều dẫn chứng, cách ăn nói giỏi, hơn nữa người này khá giỏi việc quan sát. Nói cách khác cũng giỏi việc quan hệ với lãnh đạo. Vì thế có thể bò lên vị trí kia là rất bình thường, đương nhiên học sinh bình thường không thể lọt vào mắt Trần Bỉnh Tài.

Về phần Tiêu Trí Viễn kia thì Triệu Quốc Đống đương nhiên biết người này là loại gì. Đây là lớp trưởng, thành tích mặc dù kém Khấu Linh và Mễ Á nhưng coi như đứng top của lớp. Y thi được vào trường đại học Nam Kinh, cũng không biết người này bây giờ đang làm gì. Chẳng qua có thể đặt một tấm biển ngang hàng với Trần Bỉnh Tài thì có lẽ không chỉ dựa vào mỗi chức lớp trưởng mà thôi.

Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua thấy cả lớp có hơn 61 học sinh thì có hơn 30 người tới, qua đó có thể thấy lời kêu gọi của hai cô kia là rất tốt. Chẳng qua hắn thấy nữ sinh tới nhiều hơn. Không biết mấy cô này có phải là muốn xem hai người Khấu Linh, Mễ Á đã tàn tạ, hay là muốn so sánh với hai cô này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận