Lộng Triều

Điện thoại di động của Mễ Á vang lên.

- Tôi ở dưới, lên ngay đây.
Bỏ máy xuống, Mễ Á cầm ví vẫy vẫy nhân viên phục vụ ra hiệu muốn thanh toán.
- Triệu Quốc Đống, bên trên giục hỏi chúng ta đi đâu, sắp đến giờ ăn trưa rồi.

- Sợ là không phải hỏi chúng ta mà là hỏi bạn. Có lẽ mọi người đều quên tôi rồi.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói.
- Để phụ nữ thanh toán không phù hợp phong cách phương tây, càng không phù hợp phong cách Trung Quốc, để tôi thanh toán.

- Tiên sinh, có người thanh toán cho các vị rồi.

Nhân viên phục vụ hơi khom người và lễ phép nói.

- Ồ?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói:
- Ai đó.

Nhìn theo ánh mắt của nhân viên phục vụ thì thấy một người đứng ở dưới tán cây đang vẫy vẫy tay với hắn.
- Ồ, Bồi ca, là anh à?

Dương Thiên Bồi lúc này đã đi tới. Y cười hì hì mà trong mắt lại có vẻ trêu chọc:
- Quốc Đống, anh chỉ thấy có hai người nên không tới làm phiền. Chú định ăn trưa ở đâu, hay là ăn với anh?
Dương Thiên Bồi mặc bộ đồ cổ trang, đây là Kiều Huy tặng cho y, bên dưới là đi giày vải trông khá tiên phong đạo cốt.

- Bồi ca, anh từng này tuổi mà còn thích mặc đồ thế này sao? Chắc là Huy ca tặng anh rồi. Em thấy y đây là hận không thể vừa gặp người là móc tim ra để lộ mình yêu nước. Hongkong dù sao cũng về Trung Quốc mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Quên giới thiệu với anh, đây là bạn học cấp ba của em Mễ Á. Ừ, đang làm việc của chi nhánh ngân hàng Mỹ ở Thượng Hải, sau này Tập đoàn Thiên Phu của anh nếu muốn vay tiền thì tìm cô ấy là được. Mễ Á, đây là bạn tốt kiêm ông anh của tôi – Dương Thiên Bồi của Tập đoàn Thiên Phu.

- Ồ, Mễ tiểu thư đúng là làm người ta phải giật mình sợ hãi, bộ trang phục này đúng là quá phù hợp. Ừ, Mễ tiểu thư đang làm việc ở Thượng Hải sao, dạo này tôi có nhiều thời gian đến Thượng Hải, có thời gian thì cùng Quốc Đống đến đó ngồi một chút.

Dương Thiên Bồi nói như vậy làm Triệu Quốc Đống phải đánh giá lại đối phương. Không ngờ Dương Thiên Bồi bình thường luôn nghiêm túc mà lại có thể nói ra câu đặc sắc như vậy.

- Chào Dương tiên sinh.
Mễ Á lễ phép đưa tay ra và hơi cúi người bắt tay.

- Được rồi, không làm phiền hai người nữa. Một người bạn của anh bên Sở Giao thông Kiềm Nam sang đây nghỉ phép, tối sẽ bay về bên kia nên anh mời bọn họ.
Dương Thiên Bồi biết ý rời đi.

Mễ Á có chút kinh ngạc nhìn theo hướng Dương Thiên Bồi biến mất. Đối phương thể hiện rất bình tĩnh, cô vừa nhìn là biết khí thế này nhân viên công chức bình thường không thẻ có, thậm chí còn nhân viên quản lý bình thường. Cô liền lẩm nhẩm ghi nhớ kỹ cái tên Tập đoàn Thiên Phu.

- Triệu Quốc Đống, người kia làm gì vậy?

- Ồ, không phải đã nói rồi sao, làm ở Tập đoàn Thiên Phu.
Triệu Quốc Đống cười nói.


- Tôi biết, làm gì ở Tập đoàn Thiên Phu?
Mễ Á hỏi.
- Tôi nói Mễ Á, có cần phải nói rõ như vậy không?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn đối phương mà nói:
- Hình như làm xây dựng.

- Làm xây dựng?
Mễ Á nhíu mày nói.

- Đi thôi Mễ Á, nếu không Trần Bỉnh Tài cùng Tiêu Trí Viễn sẽ báo cảnh sát đó.
Triệu Quốc Đống không muốn nói nhiều ở việc này.

Mễ Á cũng thấy Triệu Quốc Đống không muốn nói nên không hỏi.

Triệu Quốc Đống khoanh tay ngồi dựa lưng vào ghế và có chút hứng thú đánh giá những người kia. Phùng Minh Khải ở bên đang gãi gãi đầu muốn hỏi Triệu Quốc Đống, nhưng y lại có vẻ sợ làm Triệu Quốc Đống giận vậy.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nói:
- Minh Khải, ông đừng có ra vẻ như vậy được không? Tôi biết ông có nhiều vấn đề cần hỏi, nhưng có những vấn đề tôi không trả lời ông, có những vấn đề tôi không biết trả lời ông như thế nào. Ông chỉ cần nói ông đến văn phòng Thị ủy Kiềm Dương làm là được. Trên thực tế ông cũng không cần phải khoe khoang. Nếu như tôi không phải mấy cô bạn học kia ra vẻ này kia thì tôi cũng không muốn nói với ông biết ngay lúc này.

- Ông bây giờ nên cân nhắc mình mấy hôm nữa đến văn phòng Thị ủy sẽ làm như thế nào là tốt nhất.

Phùng Minh Khải muốn nói lại thôi, đến cuối cùng lặng lẽ gật đầu, cố nhịn bao câu hỏi trong lòng mà ngồi bên cạnh Triệu Quốc Đống. Lúc này y không còn hứng thú với cuộc họp lớp chưa chính thức bắt đầu nữa, nơi này không có gì khiến y hứng thú cả. Trong lớp 2, khóa 88 thì y và Triệu Quốc Đống thuộc dạng bị đá sang bên.

Cuộc họp lớp chính thức bắt đầu dưới sự chủ trì của Tiêu Trí Viễn. Triệu Quốc Đống đứng xa xa nhìn tên Tiêu Trí Viễn đang đầy đắc ý vung tay múa chân mà phát biểu. Tên Tiêu Trí Viễn này cũng có tài ăn nói, bảo sao mọi người lại muốn y làm người dẫn chương trình.

Dựa theo lịch của cuộc họp lớp thì yêu cầu mọi người lên giới thiệu sơ qua về hiện trạng của bản thân, sau đó nhận ba câu hỏi của bạn học, hơn nữa yêu cầu không được nói dối.

Không thể nghi ngờ điểm chú ý chính là mấy người thành công. Ví dụ như Tiêu Trí Viễn, Mễ Á, Khấu Linh và mấy bạn học khá thành công một chút. Mà Triệu Quốc Đống và Phùng Minh Khải là kẻ ăn mặc bình thường, thân phận bình thường thì thậm chí còn không đến lượt bọn họ giới thiệu tình hình của mình, người bên dưới đã túm tụm chia tổ nói chuyện rồi.

- Minh Khải, ông thấy đó, đây là thực tế. Ông sống không tốt thì sẽ không có bao người chú ý tới ông. Ông nhìn tôi xem, thậm chí còn không có người muốn hỏi tới. Còn ông ít nhất còn có Giang Dao quan tâm tới ông.
Triệu Quốc Đống lười biếng dựa lưng vào ghế và nói chuyện với Minh Khải.

- Quốc Đống, ông nói cho tôi biết ông rốt cuộc đang làm gì? Tôi không tin ông bây giờ làm không tốt. Ông chỉ gọi một cuộc điện thoại đã điều tôi lên văn phòng Thị ủy Kiềm Dương, tôi không tin ông kém hơn Tiêu Trí Viễn kia. Hắn là gì chứ? Chỉ là một Phó bí thư Chi đoàn khu Liên Hồ mà thôi, có gì oai cơ chứ?
Phùng Minh Khải có chút buồn bực nói:
- Chỉ nhìn qua vẻ đắc ý của y, tôi đúng là nghĩ rằng y là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên.

- Ông cũng không nên ra vẻ không ăn được nho nói nho chua như vậy chứ? Có cần như vậy không? Ông nên nhớ ông đã là Bí thư Phùng của văn phòng Thị ủy Kiềm Dương, bọn họ nếu không phát hiện ra ông tức là bọn họ không biết núi Thái Sơn.
Triệu Quốc Đống trêu chọc vài câu.
- Sau này tôi tới Kiềm Dương, ông phải mời tôi đi ăn canh cá chua nổi tiếng của Kiềm Dương đó.

- Quốc Đống, ông đừng có mà nói đểu tôi vậy chứ. Chỉ bằng bộ dạng này của ông, ông tới Kiềm Dương còn đến lượt tôi mời khách sao?
Phùng Minh Khải thở dài một tiếng mà nói:
- Quốc Đống, lát nữa nếu Giang Dao hỏi thì tôi nên nói như thế nào?

- Ông không biết nói dối sao?

Triệu Quốc Đống tức giận nói.

- Nhưng tôi như thế nào thì Giang Dao hiểu rất rõ ràng. Nếu như tôi có quan hệ điều được lên văn phòng Thị ủy Kiềm Dương thì Giang Dao còn cần phải cãi nhau với người nhà như vậy sao?
Phùng Minh Khải có chút khó xử nói.

Y vẫn không quá yên tâm nên gọi điện về Phó Trưởng phòng phụ trách văn phòng. Vị Phó Trưởng phòng này cũng từ Trưởng phòng mà biết được tin nói ngày mai Thị ủy Kiềm Dương sẽ có người tới làm thủ tục điều động cho Phùng Minh Khải. Vị Phó Trưởng phòng này còn không ngừng hỏi Phùng Minh Khải là sao lại như vậy. Phùng Minh Khải chỉ có thể ấp a ấp úng nói có một người họ hàng giúp.

- Vậy ông nói tôi giúp ông cũng không vấn đề gì, các cái khác ông nói không biết, đừng nói gì khác.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ là nói đợt trước tết tôi đến gặp ông và nghĩ giúp ông, các cái khác ông không cần nói.

Được Triệu Quốc Đống cho phép, Phùng Minh Khải liền lập tức vứt Triệu Quốc Đống lại, sau đó y rất hưng phấn đi tìm Giang Dao. Tin tốt như vậy nếu không sớm nói với Giang Dao, Phùng Minh Khải đúng là không thể nhịn được nữa.

Triệu Quốc Đống chán nản đi ra khỏi phòng hội nghị. Nếu như không phải lo lắng mình cứ thế mà đi sẽ làm cho người ta hiểu lầm, Triệu Quốc Đống đã sớm rời đi rồi. Hắn vốn định tiếp xúc với hai người Khấu Linh, chỉ tiếc có quá nhiều người xung quanh các cô nên Triệu Quốc Đống mới phải bỏ qua ý định này.

- Triệu Quốc Đống?

Triệu Quốc Đống xoay người lại nhìn cô gái cao gầy trước mặt. Chiếc váy Scotland màu đen cổ hình chữ A, bên ngoài là chiếc áo lông, đôi giày sáng bóng cùng chiếc quần tất đẹp mắt, tất cả hợp thành đường cong quyến rũ. Trên cổ cô cũng quàng chiếc khăn màu lụa càng tôn lên vẻ đẹp của cô.

- Mễ Á, đã lâu không gặp.
Triệu Quốc Đống nhìn cô từ trên xuống dưới rồi gật đầu nói:
- Không hổ là niềm tự hào của Giang Khẩu, bạn vẫn đẹp như vậy. Tôi đúng là muốn nói một tiếng, Mễ Á, bạn quá đẹp.

Mễ Á có chút kinh ngạc nhìn tên Triệu Quốc Đống có biểu hiện rất phóng túng trước mặt cô. Mấy bạn học nam khác, kể cả Tiêu Trí Viễn trước mặt cô đều không dám làm càn như vậy, vẻ ham muốn trong mắt đám người kia cũng phải cố gắng áp chế. Mà trong mắt người này lại lộ ra vẻ tự tin để đánh giá làm Mễ Á không thể tin. Không phải hắn làm rất kém sao? NGay cả công việc cảnh sát cũng không còn. Nhưng người này đâu hề giống kẻ thất thế.
- Triệu Quốc Đống, ông hình như khác hẳn so với trước đây.
Mễ Á nhướng đôi mi xinh đẹp, nét nhu hòa trên mặt kết hợp với đôi môi khẽ hé lên càng làm cô thêm hấp dẫn.

- Vậy ư, tôi lại không hề thấy mình thay đổi gì cả. Nếu như nói tôi có gì khác trước đây đó là tôi trước đây căn bản không thể nào xuất hiện trong mắt mấy người mà thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Trước kia các cô đều ở trên cao, mấy tên học sinh kém như bọn tôi chỉ có thể chui bên dưới lớp học mà thôi.



Mễ Á cười cười một tiếng. Cô có thể nghe ra đối phương đây là cố ra vẻ oán giận, điều này làm cho cô rất vui vẻ.
- Sao, ai bảo lúc ấy ông lại biểu hiện như một kẻ hung hãn? Nếu như khi đó ông biểu hiện bằng nửa bây giờ, tôi nghĩ ông đã thành nhân vật tiêu điểm được mọi người chú ý.

- Mễ Á, bạn đây là an ủi tôi hay là trêu chọc tôi vậy? Tôi dùng hết sức lực, cố gắng hết mức mà từ đầu đến cuối không bao giờ lọt vào top 40 của lớp. Bạn và Khấu Linh lúc nào cũng nằm trong top 3 của khóa, tôi còn có thể thành tiêu điểm chú ý sao. Tôi liền dùng cái danh hay đánh nhau để lấy sự chú ý của mấy cô. Cô nói tôi còn có thể dùng cách nào khác cơ chứ?

Triệu Quốc Đống tùy ý xua tay ra vẻ mình bất đắc dĩ và nuối tiếc. Hắn làm thế không làm người ta chán ghét, mà còn làm Mễ Á có một cảm giác không nói thành lời. Đó chính là Triệu Quốc Đống này hoàn toàn không bị phong thái của cô làm cho run sợ, hơn nữa còn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống khiến cô rất ngạc nhiên.

- Đạt được sự chú ý của bọn tôi? HÌ, Triệu Quốc Đống, tôi thấy ông lúc ở trong lớp rất ít khi nào chủ động tỏ vẻ tiến công cả. Trừ lần tốt nghiệp có cử động kinh người đó ra. Đúng rồi, tôi đang muốn hỏi một vấn đề, lúc tốt nghiệp ông nhờ người nói với Khấu Linh rằng muốn làm bạn với Khấu Linh, có chuyện này không thế?

Đôi mắt to đen của Mễ Á nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống làm hắn cảm thấy mình không thể trốn tránh. Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:

- Đúng là có việc đó, sao, nữ sinh cũng chú ý mấy chuyện này ư? Có phải muốn biết kết quả cuối cùng không? Kết quả thì mọi người đều thấy đó, tôi bị từ chối, mà Khấu Linh cũng có bạn trai. Bạn trai của Khấu Linh bây giờ là người ở Bắc Kinh. Đương nhiên tôi cũng không đến mức tuyệt vọng, không thể gượng dậy nổi, càng không đến mức đòi báo thù rửa hận.

Giọng nói hơi quá của Triệu Quốc Đống làm Mễ Á nở nụ cười. Mễ Á càng lúc càng cảm thấy Triệu Quốc Đống trước mặt này không hề giống cậu con trai tám năm trước cô không có ấn tượng gì cả. Có lẽ thế giới thay đổi quá nhanh, nó sẽ khiến cho mọi người sống trong thế giới này thay đổi nhiều như vậy.

Mễ Á rất khó tưởng tượng người đàn ông khôi hài trước mặt lại chính là bạn học hồi cấp ba của mình. Trong trí nhớ của cô thì không có gì đáng chú ý về Triệu Quốc Đống, ngoài việc kia mà hắn làm ra.
- Ừ, tôi và bọn họ đều quan tâm tới việc này. Tôi muốn hỏi ông, tôi tự nhận lúc ấy tôi không hề thua Khấu Linh, tại sao ông lại không tỏ ý với tôi mà lại muốn thổ lộ với Khấu Linh?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn đúng là không ngờ Mễ Á lại hỏi một câu như vậy. Đối phương hơi chu đôi môi đỏ mọng lên theo hình vòng cung, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Chiếc váy của cô đã lộ ra một mảng ngực trắng nõn không ngừng thu hút ánh mắt của Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trong mắt đám nam sinh chúng tôi thì giữa hai người không thể phân biệt cao thấp, ai cũng xinh đẹp. Tôi lúc ấy còn khá xấu hổ. Nếu so sánh bạn và Khấu Linh, tính cách của bạn rõ ràng hơn chút, mà Khấu Linh lại hàm súc hơn một chút. Cho dù có bị từ chối thì Khấu Linh cũng dùng một cách khôn khéo. Bạn có thể trực tiếp từ chối, cho nên tôi chọn Khấu Linh, đương nhiên kết quả đều là giống nhau. Mễ Á, bạn tuyệt đối không nên nói nếu lúc ấy tôi mà thổ lộ với bạn, bạn đồng ý làm bạn của tôi. Như vậy tôi sẽ hối hận cả đời.

- Không đâu, điểm này thì ông yên tâm. Ông lúc ấy mà thổ lộ với tôi thì kết quả cũng như nhau mà thôi, bởi vì lúc ấy tôi căn bản không có bao ấn tượng về ông.
Mễ Á thở dài một tiếng mà nói:
- Nếu bây giờ cho ông quay lại lúc đó, Triệu Quốc Đống ông sẽ chọn như thế nào?

- Ừ, rất đơn giản, biểu lộ với cả hai người.
Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt mà nói.

- Triệu Quốc Đống, ông quá xấu, chân giẫm hai thuyền mà cũng có thể nghĩ ra được.
Mễ Á thiếu chút nữa ôm bụng mà cười.

- Con người không vô sỉ không phải thanh niên mà.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Có thể tiếp xúc với nữ hoàng Mễ Á gần như vậy, nhưng lại có thể nói chuyện thoải mái như vậy coi như là có thu hoạch.

- Ông bây giờ đang làm gì?
Mễ Á quan tâm nói.

- Nếu như tôi nói không có công việc, chạy quanh lừa gạt tiền, lừa gái thì bạn có tin không?
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Mễ Á, ra ngoài một chút cũng được, bên dưới này hình như có một khu vườn thực vật khá được.

- Ông có vẻ rất quen với nơi này?
Mễ Á lắc đầu nói, nhưng cô lại nhận lời mời của Triệu Quốc Đống.
- Tôi không tin lời ông nói.

- Lần đầu tôi tới đây nhưng sự lãng mạn của người Pháp khi tới An Đô cũng đâu thể thay đổi được. Rất khó mà.

Triệu Quốc Đống và Mễ Á đi tới thang máy, xuống lầu là nơi có ánh nắng ấm áp đúng là làm người ta rất thoải mái.

Đi qua tòa nhà chính là một khu vườn cây xanh mướt, vô số những cây liễu được trồng trong tán cỏ, quán café sau lưng tạo thành một khu vực rất đẹp mắt. Ở đây nếu ngồi trên bãi cỏ là có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở từ cây cỏ, đương nhiên nếu như anh còn không hài lòng thì có thể trực tiếp ngồi trên ghế gỗ hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.

Triệu Quốc Đống nhìn sang bên, là nhân viên phục vụ đi tới nói:
- Tiên sinh, hai vị dùng gì?

- Ừ, Mễ Á, bạn muốn dùng gì? Một chén RM chứ?
Triệu Quốc Đống cười cười kéo ghế ra cho Mễ Á ngồi xuống.

- Tôi muốn một cốc nước ấm coi như tỏ vẻ cảm ơn.
Mễ Á có chút đỏ mặt vì cách thể hiện của Triệu Quốc Đống.

- Ừ, sao có vẻ giống như người Anh vậy nhỉ. Chúng ta nên uống hồng trà mới đúng.

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao không thấy người theo đuổi bạn?

- Ồ, sao bạn biết?
Mễ Á có chút kinh ngạc nói.

- Bạn và Khấu Linh là nhân vật ngôi sao, mọi hành động, lời nói đều được mọi người chú ý, chuyện này còn không khiến trăm ngàn người đau lòng sao?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà nói:
- Ngôi sao luôn được vây quanh mà.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Mễ Á cười hì hì nói:
- Đâu có đến mức như vậy. Tôi và Khấu Linh đâu có là nhân vật ngôi sao gì chứ? Đều là mấy bạn nam nói quá mà thôi, toàn nói linh tinh.

- Vậy ư? Tôi thấy Long Bưu khi nhắc tới người theo đuổi bạn đều trợn mắt há mồm hâm mộ, giống như là hoàng tử Ảrập vậy.

Triệu Quốc Đống luôn nở nụ cười.

- Y ư? Ừ, nói như thế nào nhỉ, tôi không có ác cảm với y, nhưng nếu nói có ấn tượng tốt thì không phải. Y nỗ lực làm việc trong công ty Nhật Bản nhưng vẫn thiếu điểm gì đó, tôi không thể nói thành lời.
Mễ Á không hề che giấu mà thản nhiên nói.

- Bạn và anh ta không thể hợp với nhau.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói đầy khẳng định.

- Tại sao?
Mễ Á có chút kinh ngạc nói.

- Bạn không phải một người phụ nữ thích cuộc sống gia đình bình thường, biểu hiện bên ngoài thì thoạt nhìn bạn rất giữ bổn phận, nhưng tôi nghe Khấu Linh nói bạn không ngừng đổi chỗ làm ở Thượng Hải. Ừ, điều này nói rõ bạn là một người phụ nữ có tính độc lập, thích khiêu chiến và kích thích. Cuộc sống ấm áp, đơn điệu không phải cuộc sống mà bạn thích. Mặc dù bạn có được nó nhưng rất nhanh bạn sẽ thấy chán nản, bạn muốn giãy dục khỏi trói buộc quanh mình. Bạn như một hành khách, cả đời chỉ có sự mới mẻ và kích thích để thỏa mãn mình.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Cho nên tốt nhất bạn nên nói rõ với đối phương, đừng để người ta hiểu lầm.

Mễ Á nhíu mày nói:
- Vậy ý của ông là cả đời này tôi không thể có một gia đình ông, hoặc là nói làm người cô đơn cả đời?

- Không, tôi không nói như vậy. nếu như có một người đàn ông có thể làm cho bạn luôn thấy mới mẻ và kích thích, cho bạn có hứng thú vpis hắn, hơn nữa người đàn ông này đưa cho bạn một thứ mà bạn thấy nó giống bảo tàng, càng đào bạn càng thấy phong phú hoặc như một chai rượu lâu năm, càng để lâu càng thơm, như vậy người đó chính là chân mệnh thiên tử trong cuộc đời bạn, hoặc là nói đấy chính là khắc tinh của bạn.
Nhân viên phục vụ đã mang nước lên. Triệu Quốc Đống quấy cốc cà phê và bình tĩnh nói.

- Ừ, Triệu Quốc Đống, tôi sao nghe thấy giống như bạn đang khen mình rồi hạ thấp người khác. Chẳng lẽ bạn bây giờ giống bảo tàng hoặc chai rượu kia? Hy vọng tôi có thể bị bạn hấp dẫn?
Mễ Á cười hì hì đầy giảo hoạt và hỏi lại một câu.

- Bạn bây giờ mới cảm thấy vậy sao? Tôi vẫn luôn tuyên truyền tạo thế cho mình, chẳng qua biết muộn vẫn còn hơn không? Tôi có giống bảo tàng hay không thì không quan trọng, quan trọng là người theo đuổi bạn có thể mang tới cuộc sống mà bạn muốn hay không, đó mới là điều quan trọng nhất.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói. Nói chuyện riêng với cô gái thông minh đúng là làm người ta thoải mái, luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa trong lòng anh, làm anh thấy thoải mái và được giải phóng.

Mễ Á thu nụ cười lại, ánh mắt trở nên mơ hồ hơn.
- Cũng biết hắn không phải là người tôi cần, nhưng tôi lo rằng thứ mà mình theo đuổi chỉ tồn tại trong tưởng tượng của tôi mà thôi, đây là giấc mơ của tôi. Cho nên tôi có chút không biết theo ai, không biết rốt cuộc nên tin vào cái gì, sự thật và lý tưởng nó cứ đan xen vào nhau.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ gật đầu. Cuộc sống thực tế vốn hỗn loạn, anh rất khó thông qua bề ngoài mà tìm ra chân tướng của sự việc. Nhất là trong xã hội coi trọng vật chất này thì càng làm cho con người trong đó khó có thể nắm chắc, không để ý một chút là có thể rơi vào và không thể lao ra ngoài.

- Mễ Á, ừ, nói như thế nào nhỉ, tôi cảm thấy dù cuộc sống hay công việc không nên đi làm ngược với tính cách của mình. Nếu như ép mình phải khuất phục bởi áp lực và cái nhìn của người khác, hoặc miễn cưỡng mình uất ức nhận thứ mình không muốn nhận, như vậy bạn sẽ cảm thấy nó rất vô vị.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi cười hì hì nói:
- Xin yên tâm, đây là lời thật lòng của tôi, không có ý gì khác cả.

Ghi chú: RM có nghĩa là thật lòng thì sẽ không bao giờ thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận