Lộng Triều

Khấu Linh có bạn trai thì Tiêu Trí Viễn biết, nhưng Mễ Á tuy có thằng theo đuổi, chẳng qua Mễ Á không có cảm tình gì. Điều này làm Tiêu Trí Viễn cảm thấy có hy vọng. Nếu có thể hái đóa hoa hồng Mễ Á này thì không uổng hắn tốn nhiều tâm huyết đứng ra tổ chức buổi họp lớp.

Nhưng thằng Triệu Quốc Đống này lại có ý muốn cướp hàng. Điều này càng làm cho Tiêu Trí Viễn tức giận. Thằng Triệu Quốc Đống nghĩ rằng thời này có thể dùng miệng lưỡi là ôm gái vào lòng sao? Nực cười.

Thời này muốn có gái thì phải có thực lực. Thực lực là gì? Địa vị chính trị và kinh tế, Mễ Á có điều kiện gia đình tốt như vậy, lại làm trong ngân hàng lớn ở Thượng Hải, thằng Triệu Quốc Đống này không địa vị, không tiền mà đòi như vậy sao?

Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được tia ghen ghét trong mắt Tiêu Trí Viễn. Đàn ông khá mẫn cảm với vấn đề này, thậm chí Trần Bỉnh Tài cũng cảm nhận Tiêu Trí Viễn đang căm ghét Triệu Quốc Đống. Nhưng hai cô gái kia không hề cảm thấy, vẫn nói chuyện vui vẻ.

- Triệu Quốc Đống, miệng lưỡi của ông sao lại tốt như vậy? Tôi thấy cả ba năm học thì ông nói không nhiều bằng ngày hôm nay.
Khấu Linh cười nói.

- Khấu Linh, bạn không nên nói nếu hồi cấp ba mà tôi biểu hiện như vậy thì bạn sẽ chấp nhận tôi. Vậy đêm nay tôi sẽ về nằm khóc đó.

Triệu Quốc Đống chớp chớp đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khấu Linh.

- Triệu Quốc Đống, ông đúng là không có tiền đồ, vì cái này mà khóc sao?
Khấu Linh vừa xấu hổ, vừa giận lại có chút đắc ý.

- Cái này à, đàn ông cũng có hai hàng lệ, một khóc vì bố mẹ, một khóc vì mỹ nhân cũng là rất bình thường.

Đang nói chuyện, điện thoại di động của Triệu Quốc Đống vang lên. Hắn nhìn rồi xin lỗi mọi người và đứng sang bên nói:
- Huy ca, anh đang ở đâu thế?

- Cậu đi sang bên trái 20m là có thể thấy, dưới rặng liễu đó. Tôi và Bồi ca đang nói chuyện, không ngờ cậu cũng ở đây. Sao, có hẹn à?
Kiều Huy cười phá lên nói.


- Hẹn gì, họp lớp thôi.
Triệu Quốc Đống nhìn sang bên đó rồi gật đầu.

- Họp lớp là tốt, ai cũng nói tình yêu bạn học là tốt, chỉ hận năm đó tôi không ra tay.
Kiều Huy cười hì hì nói.
- Sang đây ngồi đi, người bạn của Bồi ca đã được tôi bảo Tần Phỉ đưa đi mua, lát mới về được.

- Được rồi, tôi sang.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

Chào mấy người, Triệu Quốc Đống đi qua rặng cây, đi đến bàn của Dương Thiên Bồi. Lúc này chỉ có Dương Thiên Bồi và Kiều Huy ngồi đó. Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy Đại Phong ngồi bên liền gật đầu.

- Đừng để ý đến nó, nó không muốn tới đây nhưng tôi bắt nó ngồi.
Kiều Huy không thèm nhìn Đại Phong ngồi bên mà nói.

- Ha ha, Huy ca, tết này sao anh lại quản chặt Đại Phong như vậy?
Triệu Quốc Đống cười cười chào đối phương. Đại Phong bây giờ thay Kiều Huy phụ trách mấy trạm xăng. Mấy trạm xăng thực ra chỉ cần có nhân viên quản lý và nhân viên bán hàng là được, không cần kỹ thuật gì. Đây là công việc quá thích hợp đối với Đại Phong.

- Hừ, quản chặt là vì tốt cho nó. Nếu không nó bị đám bạn bè xấu kéo xuống nước.
Kiều Huy lắc đầu nói:
- Tôi phải rèn chô nó, nếu không sau này sao làm được việc lớn cơ chứ?

- Được rồi, anh để cho Đại Phong thoải mái một lúc đi. Kỳ nghỉ chẳng lẽ cũng không cho người ta được yên sao?
Dương Thiên Bồi cũng cười nói.


Đại Phong mừng rỡ đứng lên ngay.
- Đưa chìa khóa xe cho tôi, đừng có mà đi xe. Đừng có uống say như chết để người ta nâng lên cáng về.
Kiều Huy trừng mắt nhìn Đại Phong. Đại Phong nghe Kiều Huy nói như vậy liền như con thỏ thoát hang, chìa khóa xe vừa đặt xuống bàn liền vội vàng lao đi.

- Ôi, mấy người nói Đại Phong đã 30 sao mãi như vậy?
Kiều Huy thở dài một tiếng mà nói.
- Tôi thấy nó chỉ có năng lực giúp tôi quản mấy trạm xăng mà thôi.

- Vậy cũng là được rồi. Huy ca, thời này có người một lòng làm việc cho mình là không dễ. Giao cho Đại Phong quản lý trạm xăng là rất thích hợp, hàng năm kiếm vài triệu là bình thường. Anh còn hy vọng gì nữa? Chẳng lẽ ai cũng là Lý Gia Thành hay Hoắc Anh Đông sao?
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Mấy năm nữa giá xăng tăng, bán sang tay vài lần là kiếm được vài chục triệu ngay.

- Tôi đang muốn hỏi cậu việc này. Bây giờ thành phố đang thả lỏng mảng này, một trạm có vị trí tốt một chút thì mấy tầm vài trăm ngàn, trạm bình thường thì mất 200. Nếu đúng như cậu nói là sau này bán được giá thì tôi dự định làm tầm chục trạm quanh thành phố.

- Không vấn đề gì, không đầy ba năm sau là mọi người sẽ tranh nhau lập trạm xăng. Anh nếu muốn đầu cơ cũng được đó. Còn nếu thật sự muốn làm ngành này thì xăng là ngành tài nguyên không tái sinh, quốc gia nhất định sẽ dần thu hồi. Hơn nữa dù anh muốn làm nhưng xăng dầu do công ty nhà nước nắm giữ, cho nên chơi đầu cơ thì được, đầu tư thì thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua trạm ga lại khác, quốc gia đề cao việc bảo vệ môi trường, cổ vũ phát triển ngành này nên có thể kinh doanh tốt.

- Đầu tư chiến lược thì tôi không hứng thú mấy, đầu cơ mới kích thích. Tôi đang định làm thêm vài trạm.
Kiều Huy nói:
- Nếu đầu tư chiến lược thì đặt vào Tập đoàn Thiên Phu tốt hơn.

Triệu Quốc Đống cũng biết Kiều Huy có mạng lưới quan hệ rộng ở An Đô. Chẳng qua trạm xăng là ngành không thọ lâu dài, khi quốc gia bắt chặt, các công ty dầu mỏ của quốc gia sẽ mua lại các trạm xăng tư nhân, hoặc mấy trạm kia sống dở chết dở.


- Ừ, đầu tư vào Tập đoàn Thiên Phu cũng được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bồi ca, công trình bên Kiềm Nam thế nào rồi?

- Giám đốc Sở Giao thông đã đổi, xem ra cũng được. Người này có khí phách nhưng mỗi tội chưa rõ. Lần này tới đây là một người có quan hệ khá tốt với anh, cũng không làm khó chúng ta. Cho nên anh từ Thượng Hải về đây tiếp.

Dương Thiên Bồi gật đầu nói:
- Năm nay Công ty xây dựng của chúng ta đã nhận tổng cộng 200 triệu tiền bằng đất, xem ra tài chính khá khẩn trương.

- Ồ, Bồi ca, Huy ca, năm nay kinh tế trong và ngoài nước sẽ có biến động, chẳng qua tổng thể mà nói sẽ ảnh hưởng tới các tập đoàn lớn, không ảnh hưởng mấy tới Thiên Phu. Chẳng qua chúng ta cũng nên sớm chuẩn bị, khoản nào thu về sớm thì phải thu nhanh.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nhất là nửa năm tới kiếm được vài món về là tốt nhất.

- Đúng rồi, khu Lan Khê Ngự Uyển và Khê Dật Bạn Cảnh nên tăng cường mật độ quảng cáo, cố gắng sớm lấy tài chính về, miễn cho lúc ấy không kịp đối phó.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Dương Thiên Bồi và Kiều Huy đều có chút khẩn trương. Bọn họ bắt đầu suy nghĩ tình hình kinh tế sẽ có biến. Mà ngành xây dựng và bất động sản lại bị ảnh hưởng lớn của nền kinh tế. Ngành sản xuất này là khá mạo hiểm.

Thấy hai người nhìn chằm chằm vào mình, Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay nói:
- Đừng khẩn trương, đây có lẽ là cơ hội. Không chừng có thể khiến Thiên Phu nhanh chóng phát triển.

Khấu Linh vào toilet thì thấy ba người Quốc Đống làm cô có chút ngạc nhiên. Cô nhận ra Kiều Huy từ trên xe BMW xuống, xem ra rất thân mật với Triệu Quốc Đống. Cô từ bên cạnh đi qua Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống không thể thấy cô. Khấu Linh có chút tò mò với Triệu Quốc Đống. Người này không muốn nói ra tình hình hiện nay của hắn.

Khi Triệu Quốc Đống về vị trí thì hắn không chú ý thấy Khấu Linh nhìn mình với ánh mắt dò hỏi nhiều hơn. Sau khi hắn đi, Tiêu Trí Viễn không ngừng nói chuyện với Trần Bỉnh Tài về vấn đề chính trị.

- Mễ Á, Triệu Quốc Đống bây giờ làm gì vậy?
Khấu Linh nhỏ giọng nói.

- Ồ, phải hỏi bạn mới đúng mà. Không phải bạn nói gặp hắn ở siêu thị Hoa Liên sao?
Mễ Á tuy hơi động tâm nhưng vẫn hỏi lại một câu.


- Tôi thấy hắn có chút khó hiểu, nghe hắn nói không làm cảnh sát, lại bị điều tới đơn vị miền núi nhưng vừa nãy tôi thấy hắn ngồi với hai người đàn ông, một người tôi tận mắt thấy từ xe BMW xuống, một người đàn ông trung niên cũng không giống người bình thường.
Khấu Linh nhỏ giọng nói vào tai Mễ Á.

- Người đàn ông trung niên ư? Buổi trưa tôi thấy người như vậy nói chuyện với Triệu Quốc Đống, có vẻ khá thân thiết. Người đó làm ở Tập đoàn Thiên Phu gì đó.
Mễ Á suy nghĩ một chút rồi nói.

Trần Bỉnh Tài đi ngang qua liền vội vàng quay đầu lại nói:
- Hai em đang nói Tập đoàn Thiên Phu sao? Tập đoàn Thiên Phu thì sao?

- Thầy Trần, thầy cũng biết Tập đoàn Thiên Phu?
Mễ Á nói.

- Ừ, Tập đoàn Thiên Phu rất có danh tiếng ở An Đô. Công ty Địa ốc Thiên Phu thuộc tập đoàn này. Khu đất bên cạnh trường số 9 được bọn họ xây dựng, nghe nói là Khê Bạn Dật Cảnh, giá rất đắt. Nghe nói khẩu hiệu là dành cho người giàu có.
Trần Bỉnh Tài gật đầu nói.
- Biệt thự Mai Giang Minh Châu nổi tiếng An Đô và khu vực lân cận cũng do Địa ốc Thiên Phu xây dựng, bao người khắp nơi trong cả nước tới mua. Hạng mục cũng được ban ở Bắc Kinh, Thượng Hải cùng Quảng Châu. Không ít người An Đô muốn mua cũng không mua được.

Mễ Á liền hiểu ra một chút. Cô nhớ hình như đúng là như vậy. Nghe nói một khu biệt thự cao cấp được bán ở Thượng Hải, khiến thành phố xôn xao, không ngờ lại là do Địa ốc Thiên Phu này làm ra. Chẳng qua cô không biết người đàn ông kia có thân phận gì, xem ra cũng là nhân viên cao cấp của tập đoàn. Sao hai người đó lại có quan hệ mật thiết như vậy?

- Thầy Trần, sao thầy hiểu rõ Địa ốc Thiên Phu như vậy?
Khấu Linh có chút tò mò nói.

- Thầy có một đồng hương làm trong Tập đoàn Thiên Phu, kém thầy vài khóa. Cậu ta học xây dựng, trước làm ở tập đoàn Hoa Mậu, bây giờ nhảy sang Địa ốc Thiên Phu. Cậu ta có xe riêng, thư ký riêng. Thầy ngồi nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy nói với thầy rằng nhà ở do Địa ốc Thiên Phu làm ra không dành cho công nhân bình thường, nói rõ là xây dựng cho người có tiền, bán cho người có tiền, phẩm chất nhà ở rất cao.

Khấu Linh nghe vậy liền bắt đầu suy nghĩ.

Khấu Linh vốn rất khó hiểu. Ngày đó sau khi Triệu Quốc Đống rời đi, bạn trai cô không ngừng hỏi tới Triệu Quốc Đống, điều này làm cô tò mò. Khấu Linh vốn không rõ Triệu Quốc Đống làm gì, chỉ nghe Triệu Quốc Đống nói thôi làm cảnh sát mà thôi, xem ra cũng nghèo và kém cỏi. Nhưng bạn trai cô lại không tin, cảm thấy cô lừa hắn, điều này làm hai người cãi nhau. Bạn trai cô thậm chí còn về Bắc Kinh.

Mễ Á cũng rất tò mò. Theo lời Trần Bỉnh Tài nói thì Tập đoàn Thiên Phu là tập đoàn lớn, Triệu Quốc Đống nếu bị đá tới miền núi thì hoàn toàn có thể tới Tập đoàn Thiên Phu làm mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận