Lộng Triều

- Bí thư Triệu, anh đây chỉ là một kiểu suy nghĩ tốt đẹp. Trước khi có thể chứng thực được phía trước là hoa trong kính thì không cần tính.
Đường Diệu Văn lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm.
- Tôi cũng hy vọng có thể xuất hiện tình huống như thế này. Nhưng đó là sau năm ba năm sau. Nếu như thực sự xảy ra bây giờ, sự thực là tài chính của huyện chỉ e là không được. Không những phải lục tục huy động đầu tư nguồn tài chính hàng triệu tệ để xây cái gọi là nhà máy xử lý nước thải, mà thực sự được lợi cũng là xí nghiệp sản xuất. Trong số bọn họ có thể xuất ra khoản đầu tư nhiều ít thế nào thì cũng chẳng ai hay.

- Đàm phán với mấy xí nghiệp sản xuất phải nắm chặt thời gian tiến hành. Ý tưởng của tôi chính là hùn vốn để xây nhà máy xử lý nước thải. Bỏ vốn nhiều thì sẽ chiếm cổ phần nhiều. Sau này những xí nghiệp khác muốn vào khu công nghiệp đều cần phải nộp một khoản phí xử lý ô nhiễm. Và nhà máy xử lý nước thải phải vận hành hoàn toàn theo quy tắc thị trường, đạt được lợi nhuận coi như là hòa vốn mới bắt đầu tính tiền lãi của cổ phần đầu tư.
Triệu Quốc Đống cũng biết ý tưởng này của bản thân mình có chút chủ nghĩa lý tưởng nhất định, nhưng trước mắt lại cũng chỉ có thể như thế mà thôi.

Đường Diệu Văn xì một cái cười ra tiếng,
- Bí thư Triệu, trí tưởng tượng của anh cũng phong phú thật đấy. Nếu thật sự là một xí nghiệp có thể kiếm được nhiều tiền thì đừng nói là các xí nghiệp sản xuất này, chỉ sợ những nhà đầu tư không liên quan cũng tình nguyện đến bỏ vốn ra đấy. Tài chính của chính quyền đầu tư chỉ mang ý nghĩa như là đầu tư công ích thôi, chứ những xí nghiệp sản xuất này đó thì đều rõ ràng hết.

Lời nói của Đường Diệu Văn cũng là sự thật. Nếu như thật sự là một ngành hái ra tiền thì ngành công nghiệp bảo vệ môi trường đã sớm phát triển từ lâu rồi. Đúng là bởi vì đầu tư bảo vệ môi trường và định ra chi phí ô nhiễm căn bản không có quan hệ trực tiếp, mức độ phạt về tội gây ô nhiễm trong pháp luật nhà nước còn chưa thể để cho xí nghiệp sinh ra cảm giác là có nguy cơ. Nói cách khác, việc định ra chi phí ô nhiễm này thật sự còn kém quá xa so với đầu tư bảo vệ môi trường ban đầu cho nên mới có thể khiến cho các xí nghiệp đều thà rằng áp dụng những thủ đoạn khác như chưa nộp tiền phạt hoặc là lén lén lút lút đi đường vòng an bài cho xong cho có lệ chứ cũng không tình nguyện thực sự đầu tư vào bảo vệ môi trường chống ô nhiễm.

- Diệu Văn, trước mắt thì lời anh nói là thật. Nhưng chúng ta không thể bởi vì hiện tượng này tồn tại mà cho rằng nó là hợp lý. Sự hợp lý của việc tồn tại này theo quy luật ở một thời điểm nào đó là bởi vì mức độ chấp hành quy định của nhà nước hoặc chính quyền địa phương không đạt tới mức độ hợp lý cho nên mới có thể như thế.


Triệu Quốc Đống cũng hiểu được, những lời này của mình có sức thuyết phục khá yếu. Mà sự thật chính là như thế. Nếu như mình không phải là Bí thư huyện ủy, nếu không phải giai đoạn trước mình đã tạo thành uy tín, nếu không phải là Đường Diệu Văn mới đến thì chỉ sợ rằng trận tranh chấp này ở hội nghị thường ủy hươu chết về tay ai thật đúng là còn khó nói.

Lỗ Đạt, Bàng Quân, Địch Hóa Dũng và bốn thường ủy khác đều không tỏ thái độ, cũng có nghĩa là bỏ phiếu trắng, đủ để cho thấy trên thực tế, bọn họ có thái độ phản đối đối với vấn đề này. Chỉ là bởi vì một là không liên quan đến lợi ích sát sườn, hai là không muốn công khai có ý kiến bất đồng với Triệu Quốc Đống cho nên mới phải lựa chọn không biểu lộ thái độ gì. Còn Vi Biểu, Giản Hồng, Biên Phong và Vương Nhị Khải thì ủng hộ ý kiến của hắn, tạo thành kết quả là năm - hai. Trên thực tế, Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn đều rõ ràng, nếu còn có một nhân tố bên ngoài nào khác tham gia vào thì chỉ sợ ý kiến của bốn người kia có lẽ sẽ phủ định lại ý kiến của Triệu Quốc Đống.

- Bí thư Triệu, con người tôi chỉ nhìn sự thật chứ không lo đến những chuyện xa xôi như thế. Ừ, đương nhiên có một sự thật chính là hội nghị thường ủy đã có kết quả. Bản thân tôi đương nhiên cũng sẽ phải phục tùng quyết định của hội nghị thường ủy.
Đường Diệu Văn cố tìm ra niềm vui trong nỗi khổ để mà nhếch miệng cười cười:
- Một chuyện này được xác định cũng có nghĩa là những ngày tháng rộng dài ở Hoa Lâm chúng ta năm nay lại xem như chấm dứt.

Phòng công an huyện bên kia bí mật điều tra cũng sắp ra kết quả gần giống như Triệu Quốc Đống đã đoán định lúc trước. Không có lửa làm sao có khói? Là có một số người như ẩn như hiện dây dưa trong đó, tự cho là mình làm thế là bí ẩn lắm rồi, trên thực tế lại trăm ngàn chỗ hở. Công cụ chuyên chính nếu thật sự là nhận thức thực tế thì dù cho có bảy mươi hai phép biến hóa cũng chạy không khỏi lòng bàn tay của Phật tổ Như Lai.

Triệu Quốc Đống liếc nhìn bản báo cáo điều tra của Phòng công an huyện, trong đó cũng có một số người mang tâm tư như chim nhạn nhổ lông, ôm công trình đất đá, chỉ chờ ra lệnh một tiếng là giành được dễ như trở bàn tay. Xem chừng trận phong ba này sẽ tan thành mây khói, còn cái gọi là những người giương cao lá cờ bảo vệ môi trường chống ô nhiễm thì tự nhiên đều sẽ ngoan ngoãn trở về nhà. Vốn dĩ cũng không cần làm rõ ràng xem cái gì mà bảo vệ môi trường chống ô nhiễm rốt cuộc có ảnh hưởng gì đến cuộc sống ngày sau. Mà thật sự có thể lấy chính sự tự do của bản thân mình đến đánh cuộc một phen thì cũng chẳng có mấy ai.


Cho nên nói cụ Mao đã sớm bảo: giai cấp nông dân vĩnh viễn đều chỉ có thể là cơ sở liên minh chứ không thể làm được giai cấp lãnh đạo. Tâm tính cá thể và thói quen vô tổ chức, vô kỷ luật của nông dân đã khiến cho bọn họ căn bản là không có cách nào làm được việc cả.

- Trần Lôi, ngoại trừ những thứ này ra, có còn thấy cái gì văn bản viết lách gì đó nữa không?
Triệu Quốc Đống bình thản buông mấy thứ kia ra, thuận miệng nói.

- À, có một tình huống, chỉ là không có căn cứ gì cả thì cũng không nên nói lung tung. Quê của Ngưu Đức Phát ở bên Phòng Văn hóa chính là một trong số những thôn gây chuyện. Trước khi xảy ra sự kiện này một tuần, Ngưu Đức Phát đã từng trở về nhà. Mặt khác, quê cũ của Chủ tịch Vạn bên Hội nghị Hiệp thương Chính trị cũng là xã Đông Nam. Đương nhiên.....
Trần Lôi không nói thêm gì nữa.

Triệu Quốc Đống hơi trầm xuống. Ngưu Đức Phát thì chẳng tính là gì cả, hiện giờ có muốn diệt gã cũng đơn giản như giết con kiến mà thôi. Triệu Quốc Đống cũng không có hứng thú so đo với người như thế làm gì. Nhưng Vạn Triêu Dương thì không như thế. Tuy nhiên, Triệu Quốc Đống cũng hiểu rằng, bằng vào nhiều năm rèn luyện lăn lộn của Vạn Triêu Dương ở Ban Kỷ luật Thanh tra như thế, cho dù là thật sự cố công đi thu thập chứng cứ bất lợi với y thì chỉ sợ là không hề có chút nhược điểm nào. Làm không tốt còn có khả năng ăn quả đắng nữa cơ.


Triệu Quốc Đống vốn dĩ còn không định động đến mấy người kia sớm như thế, còn muốn lợi dụng cơ hội này để tạo áp lực với một số xí nghiệp sản xuất khác. Như thế, có thể giảm thiểu áp lực tài chính cho huyện đến mức thấp nhất. Nhưng hiện giờ thì xem ra ý tưởng lúc trước hơi bị ngây thơ rồi. Giết gà dọa khỉ thì anh cũng phải giết được hai con gà mới tính, chứ nếu không anh cũng chỉ là đứng đâu đó múa đao, những người này cũng sẽ không sợ.

- Mấy người kia nếu dựa theo điều kiện hiện giờ thì có phải chịu xử lý phạt hay là lao động công ích gì không?
Triệu Quốc Đống trực tiếp hỏi thẳng vấn đề trung tâm.

- Bắt thì chỉ sợ là khó khăn sẽ lớn lên. Cần phải chờ Phòng Kiểm sát của huyện tiếp xúc xong thì mới có thể xác định được. Nhưng những người này dẫn đầu kích động gây sự hoàn toàn chính là nhiều lần tạo áp lực yêu cầu có sự phân xử công bằng. Chỉ cần chăm sóc một chút thôi, giáo dục lao động thì vấn đề không lớn.
Trần Lôi đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Triệu Quốc Đống.

- Được rồi, lập tức động thủ đi. Tôi qua liên lạc với bên Phòng Kiểm sát của huyện, yêu cầu bọn họ mau chóng tham gia. Tranh thủ, nếu mà có thể bắt được một hai tên, sau đó lại có thể đưa đi lao động công ích đi. Nếu không đạt điều kiện thì cứ giam giữ theo mức độ như gây rối trị an thôi. Chắc hẳn là anh hiểu ý tôi chứ hả?
Triệu Quốc Đống quyết đoán nói.

Trần Lôi run lên trong lòng. Như thế này là muốn hai bút cùng vẽ rồi, bên kia Đảng ủy Công an rất nhanh sẽ đưa ra phương án trả lời thuyết phục cho quần chúng. Bên này cũng đang tích cực thu thập chứng cớ tiến hành công kích những nhân viên đã cấu thành tội danh làm trái pháp luật. Cả hai tay cùng song song, một bên là củ cà rốt, một bên là cây gậy. Có thể tưởng tượng được trận phong ba này sẽ có kết quả như thế nào.

- Lão Lỗ, lão Địch, tôi xem ý kiến sắp xếp công tác của huyện và Ban tổ chức, tôi muốn nói một chút quan điểm của mình.

Triệu Quốc Đống rõ ràng là rất tùy tiện, ánh mắt Lỗ Đạt thì ngưng trọng, Địch Hóa Dũng theo bản năng lấy bút ra chuẩn bị làm thư ký ghi chép lại.
- Đây chỉ là một quan điểm mang tính ý đồ của tôi thôi. Để xem có được hay không.

- Năm trước trung ương ban hành "Kế hoạch huấn luyện giáo dục cán bộ cả nước năm 1996", là văn bản mang tính toàn diện đối với việc tăng cường giáo dục tư tưởng lý luận cho cán bộ, sắp xếp các cấp tổ chức đảng theo trung ương, lấy lý luận chủ nghĩa xã hội đặc sắc của Trung Quốc mà Đặng Tiểu Bình xây dựng để tuyên truyền sâu rộng đến các đảng viên. Cán bộ học tập nội dung trọng tâm và nhiệm vụ cần làm ở chủ nghĩa Mác, xoay quanh toàn diện, chính xác chấp hành lộ trình cơ bản "Một trung tâm, hai điểm cơ bản" của Đảng để triển khai công tác giáo dục lý luận. Tôi cảm thấy rằng Kế hoạch huấn luyện giáo dục cán bộ này cũng có ý nghĩa tham khảo rất lớn đối với việc giáo dục và huấn luyện cán bộ đảng viên ở huyện ta, nhất là khi cơ sở đảng tổ chức giáo dục huấn luyện cán bộ cũng có thể tham khảo phương thức này, áp dụng huấn luyện kiểu chuyên đề tỷ như xây dựng Đảng, nông nghiệp và công tác nông thôn, công tác chính trị và pháp luật, xây dựng văn minh tinh thần, vân vân, tiến hành tập huấn luân phiên, thời gian không cần dài quá nhưng phải có tính mũi nhọn. Mời giáo sư trường Đảng của thị ủy cũng tốt, mời một số giáo sư chuyên nghiệp của các học viện cũng được. Xác định rõ ngay từ dầu rằng thật sự cần luân phiên tập huấn, đề cao năng lực công tác của cán bộ tổ chức cơ sở đảng của huyện ta.

Lỗ Đạt yên lặng nghe Triệu Quốc Đống nói. Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống ra chỉ thị trên phương diện xây dựng, tổ chức, phân công nhiệm vụ Đảng kể từ khi hắn nhậm chức Bí thư huyện ủy. Trước đó, Triệu Quốc Đống tập trung tinh lực ở công tác kinh tế cùng với việc xác định phương châm các chính sách quan trọng, rất ít đưa ra yêu cầu cụ thể đối với công tác xây dựng đảng. Hôm nay là lần đầu tiên, làm cho Lỗ Đạt có chút bất an, chỉ sợ là đối phương cho rằng lúc này đây sự kiện dân chúng làm ồn lên ở xã Đông Nam có liên quan chắc chắn đến thông tin cho rằng tổ chức cơ sở đảng mất linh, năng lực không mạnh.

- Một chuyện nữa, tôi nhớ là năm 1994, trung ương đảng đã đưa ra yêu cầu mục tiêu "năm tốt" về tổ chức cơ sở đảng, xây dựng một ê kíp tốt, nhất là phải có một bộ máy chuẩn, bồi dưỡng rèn luyện một đội ngũ tốt, lựa chọn chuẩn một phương pháp phát triển kinh tế thật là tốt, hoàn thiện cơ chế kinh doanh ổn định, kiện toàn chế độ quản lý thật tốt, thành lập chế độ trách nhiệm thực hành công tác xây dựng đảng và chế độ liên hệ công tác với cán bộ lãnh đạo. Không biết huyện ta đã triển khai những công việc này được đến đâu rồi? Cán bộ liên lạc ở hai thôn xã Đông Nam kia là ai? Vì sao mà trước khi xảy ra chuyện lại không hề có được chút tin tức nào?

Lỗ Đạt trong lòng sững lại. Quả nhiên là nhắc đến rồi, đúng là thu hoạch rồi mới tính toán sổ sách đến đây đây. Cũng may mà mình cũng là mới tiếp nhận chức vụ Phó bí thư huyện ủy huyện này không lâu, trước kia đều là chuyện của Vạn Triêu Dương, trong lòng y cũng thật sự không sợ nữa. Có điều, như thế thì từ nay về sau phải có điều chỉnh mũi nhọn việc sắp xếp công tác năm nay.

- Lão Lỗ, tôi biết chuyện này cũng không thể trách anh được. Nhưng năm nay anh đang ở đây phân công quản lý công tác Đảng và quần chúng. Tôi hy vọng tư tưởng của anh phải đưa ra được quy ước vốn có, công tác phải có tâm ý, nhất là có châm chước và phù hợp với một số biện pháp quan trọng phát sinh từ thực tế huyện ta. Không thể để như trước kia được chăng hay chớ. Sự kiện lần này cũng đủ bộc lộ ra sự yếu kém của tổ chức cơ sở Đảng ở huyện ta. Kinh tế phát triển nhưng xây dựng tổ chức Đảng chưa tương xứng. Đấy là điều không thể chấp nhận được.
Trong giọng nói của Triệu Quốc Đống, hàm nghĩa tương đối rõ ràng.
- Anh với lão Địch phải tranh thủ cơ hội sự kiện lần này, tiến hành một đợt khảo sát mũi nhọn đối với toàn bộ cán bộ cơ sở thôn xã trong huyện. Với những người không theo kịp tình hình phát triển hiện nay, phải đưa ra ý kiến, lấy ra thảo luận tiếp tục, quyết đoán cho điều chỉnh, không thể bởi vì những người đó mà để cho toàn huyện rơi vào cảnh phát triển tụt lùi được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận