Lộng Triều

Trung ương cũng đã chú ý đến vấn đề này. Một số tập đoàn rất nổi tiếng đã phá sản. mặc dù đây không phải là tập đoàn nhà nước khổng lồ nhưng cũng đại biểu cho một trào lưu mới. Trung ương cũng chuyển dần sự chú ý sang kinh tế tư nhân. Quốc vụ viện đã phái một tổ điều tra chuyên môn điều tra và phân tích mấy công ty điển hình xem làm như thế nào đi vào khó khăn. Ngân hàng nhân dân cũng phái nhân viên đến tham gia xem rốt cuộc đa nguyên hóa là con đường phát triển hay là mạo hiểm?

Trong lời nói của Lôi Hướng Đông đã lộ rõ vài phần tự tin mà khi ở tỉnh An Nguyên y không có được, giọng nói cũng thể hiện tầm nhìn cao hơn. Điều này làm Triệu Quốc Đống phải nghĩ vị trí khác biệt nên ánh mắt cũng khác hẳn, nói chuyện cũng lớn hơn.
- Ha ha, trong này tôi nghĩ có vấn đề rất phức tạp, chỉ sợ không phải một hai vấn đề mà tạo thành. Hơn nữa bất cứ công ty, nhà máy nào cũng có vấn đề. Nhưng có một điều có thể khẳng định nguyên nhân rất quan trọng chính là không có quy hoạch lâu dài.

- Đông ca, anh ít lo chuyện không liên quan tới mình đi. Nếu như cơn suy thoái kinh tế kéo tới Trung Quốc, ừ, còn có Hongkong, anh có thể làm gì thì đó mới là điều anh nên suy nghĩ. Anh không làm được thì có thể hò hét, đưa ra ý kiến của mình, làm bên trên chú ý đến nguy cơ của nó, coi như là dự đoán đi.

- Cuộc khủng hoảng kinh tế vừa tới nhất định sẽ khiến kinh tế suy giảm, kinh tế thực thể nhất định sẽ bị đả kích, nhất là các công ty xuất nhập khẩu. Đơn hàng chủ yếu của bọn họ là nước ngoài, chỉ không biết khủng hoảng kinh tế kéo dài tới đâu mà thôi.
Lôi Hướng Đông suy nghĩ một chút mà nói:
- Mấy năm nay Trung ương vẫn dùng chính sách khống chế mạnh tay nên bọt biển về cơ bản đã kết thúc. Nếu như gặp chuyện này sẽ khiến kinh tế giảm tăng trưởng và không phù hợp với ý tưởng tăng tốc nhanh chóng của quốc gia.

- Xem ra anh xác định rất chuẩn. Một khi kinh tế giảm sút thì quốc gia sẽ lấy chính sách gì để phát triển kinh tế lên? Ra ngoài bị cản trở, có thể ảnh hưởng tới tiêu dùng trong nước không? Mấy điểm này em không biết, anh là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính thì chắc có thể đưa ra kế sách cho Trung ương.
Triệu Quốc Đống nhắc một câu.


- Ừ, trong Ngân hàng cũng đang bàn xem làm như thế nào đối phó với nguy cơ, sau đó xử lý như thế nào rồi đưa ra một loạt đối sách. Văn bản dự thảo đã sớm truyền lên Trung ương, Trung ương cũng chú ý, gần như tuần nào bên anh cũng tiến hành phân tích, Trung ương cũng có thể triệu tập tới bất cứ lúc nào để nghe ý kiến.

Nhắc tới công việc của mình, Lôi Hướng Đông khá hưng phấn. Có thể đứng trên góc độ toàn Châu Á mà đưa ra kế sách, điểm này cũng đủ làm y tự hào.

- Ồ, Đông ca, anh nói như vậy sao tôi cảm thấy anh luôn có thể đứng ở trên cao mà chỉ điểm giang sơn vậy nhỉ?
Triệu Quốc Đống ra vẻ hâm mộ mà nói.

- Được rồi Quốc Đống, cậu đừng có mượn cơ hội mà trêu tôi. Cậu bây giờ coi như vua một cõi, bên dưới là mấy trăm ngàn dân muốn làm gì thì làm, còn không khiến tôi hâm mộ chết sao?

- Vua cũng không dễ làm đâu, không có tiền, chuyện nhiều, còn phải đấu đá, mệt lắm. Chờ lúc anh về An Đô rồi kể chi tiết.

- Ha ha, xem ra tinh thần ý chí của cậu suy sút rồi, không giống tác phong của cậu mà.

- Trong thời gian này tôi không nhiều cơ hội về An Đô, cậu cũng biết mấy tháng này không nhàn được mà. Đúng, cậu không phải nói cậu lên Bắc Kinh gặp đối tượng sao? Cậu rảnh rỗi có thể lên Bắc Kinh mà, vậy chúng ta có thời gian nói chuyện.
Lôi Hướng Đông cười nói:
- Mà đối tượng của cậu làm đâu nhỉ, lần trước nghe nhưng mà tôi quên mất rồi.

- Công tác ở Bộ Ngoại giao nhưng bóng còn không thấy đâu, nói chuyện với người thay cô ta một chút.
Triệu Quốc Đống cười nói. hắn cũng không quá để ý tới việc này, chẳng qua do Thái Chánh Dương ép nên không thể không đi.
- Có lẽ cũng giống tôi, đều muốn đóng kịch mà thôi.

- Cậu đó, không suy nghĩ đến chuyện hôn nhân sao? Dù như thế nào cũng qua bước này, cậu muốn đi trong chốn quan trường thì sớm kết hôn sẽ khiến lãnh đạo yên tâm.
Lôi Hướng Đông khuyên.

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi vẫn còn chưa nghĩ tới.

Triệu Quốc Đống cắt ngang mà nói:
- Huyện rất nhiều việc, sao còn tâm trạng mà lo mấy việc này.

- Ừ, tôi tin cậu tự có quyết định, không có việc thì lên Bắc Kinh, tôi và cậu đi quanh vài khu cho thả lỏng người.

………..

Chuyện lần trước mặc dù thành công giải quyết nhưng hắn cũng nhận được tin trong Hội nghị thường ủy, Nghiêm Lập Dân đã điểm danh phê bình Hoa Lâm thiếu sự nhạy cảm về chính trị, vì phát triển kinh tế mà tổn hại lợi ích nhân dân, nhất là bây giờ Hongkong sắp về Trung Quốc thì không nên xuất hiện nhân tố mất ổn định như vậy. Triệu Quốc Đống rất buồn bực, Nghiêm Lập Dân này mượn đề tài mà chơi mình, cũng may lúc ấy hắn đã xin nghỉ phép với Vưu Liên Hương mà về trễ một ngày.

Chẳng qua Nghiêm Lập Dân phê bình cũng có tác dụng nhất định. Đó chính là Đường Diệu Văn và Miêu Nguyệt Hoa đều cảm thấy áp lực. Cái mũ kia là quá lớn, không phải ai cũng có thể thừa nhận được. Nếu như còn phản đối thậm chí là ngăn cản việc xây dựng nhà máy xử lý nước thải thì trách nhiệm sẽ rơi vào đầu bọn họ.

Bởi vì xảy ra chuyện kia nên Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng vốn quyết định việc đến thị sát Hoa Lâm liền kéo dài. Chẳng qua Triệu Quốc Đống được Vưu Liên Hương cho biết tháng năm Thị ủy sẽ tổ chức cuộc học tập cho Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện đi thăm quan, khảo sát, Hoa Lâm cũng có thể chuẩn bị.

Trung tâm học tập của Thị ủy vốn luôn nghiên cứu công tác Đảng và vấn đề phát triển, mà học ở trong đó mơ hồ nghe ra ý của lãnh đạo chủ yếu, có thể nói nếu được trung tâm tới thăm quan tức là công việc của anh được Thị ủy tán thành.


………………….


Nghiêm Lập Dân nhíu mày nhìn văn phòng Thị ủy đưa lịch trình của trung tâm chính trị Thị ủy đưa tới, đồng thời còn có nội dung đi học tập, thăm quan. Việc cải tạo thành cũ Hoa Lâm và xây dựng Khu công nghiệp chế biến không ngờ cũng có.

Nghiêm Lập Dân hừ lạnh một tiếng và mở ra, nội dung tham quan có 10 cái, Khu Khai Phát và Hoa Lâm có hai điểm, Tây Giang chỉ có một điểm, hơn nữa ăn trưa còn bố trí ở Hoa Lâm. Vưu Liên Hương này quá coi trọng Hoa Lâm.

Nghĩ đến chuyện mình phê bình Hoa Lâm liền bị Lam Quang phản đối, Nghiêm Lập Dân có chút khó chịu.

Trên thế giới này không có vấn đề gì là vô cớ. Lam Quang biết rõ hiềm khích giữa Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống mà còn dám ra mặt trong Hội nghị thường vụ Thị ủy, điều này có nghĩa gì? Là khiêu chiến quyền uy của Phó bí thư Thị ủy hay là cảm thấy dính tới vấn đề ổn định thì y có quyền lên tiếng? Không phải, chỉ có một điều là Lam Quang và Triệu Quốc Đống đã đi lại với nhau.

Không ngờ thằng Triệu Quốc Đống này chui nhanh thật, thoáng cái đã tạo quan hệ được với Lam Quang.

Nghiêm Lập Dân bỏ văn bản xuống, quan hệ giữa Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống thì y mơ hồ được biết, đều từ An Đô tới mà. Vưu Liên Hương không hòa hợp với y nhưng đi lại rất thân với Kỳ Dư Hồng, đây coi như cây cầu giữa Triệu Quốc Đống và Kỳ Dư Hồng.

Chương Thiên Phóng cũng có chút vấn đề, không biết tên này và Triệu Quốc Đống có vấn đề gì nhưng quan hệ không vừa. Từ việc ba cán bộ Hoa Lâm đưa vào danh sách và thành công làm Nghiêm Lập Dân nhìn ra vấn đề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận