Lộng Triều

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, thời này là vậy, việc gì cũng có thể mà. Người giàu có nhiều, quan trọng nhất là anh làm như thế nào để bọn họ có thể bỏ tiền ra được. Nhưng một khi anh đưa ra biểu tượng của sự giàu sang, như vậy sẽ không thiếu người bỏ tiền ra mua.

- Sao, hai thằng muốn quảng cáo nước suối tinh phẩm thông qua đêm diễn này sao?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói. Hắn không quá quan tâm công tác nghiệp vụ của Tập đoàn Thương Lãng, càng không nói tới thủ đoạn kinh doanh.

- No, no.
Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ hơi sa sầm mặt, Đức Sơn vội vàng xua tay nói:
- Không phải, khách chính của nước suối tinh phẩm chính là chính quyền và nhà đầu tư, sao có thể quảng cáo ở đây? Khuất Bình yêu cầu không công khai quảng cáo nước suối tinh phẩm trên truyền thông, thuần túy dùng giá cả và sự đơn giản mà mở ra thị trường. Bây giờ chúng ta chỉ nhằm vào khách sạn và các câu lạc bộ từ cấp ba sao trở lên, các quán bar, quán café xa hoa mới xứng với nước suối tinh phẩm này.

- Cũng không thể đảm bảo nó không xuất hiện ở thị trường bình thường mà.
Triệu Quốc Đống thực ra có chút tò mò. Nếu như đưa vào các bữa ăn cao cấp thì bán được bao nhiêu? Một ngày 10 hay 30 ngàn chai?

- Ha ha, anh, anh cũng biết đây là mánh lới thôi mà. Vật quý nên hiếm, càng hiếm thì mọi người càng muốn chiếm được nó. Khuất Bình chính là muốn lợi dụng tâm trạng của mọi người, hơn nữa sau này muốn biến một nơi nếu không có nước suối tinh phẩm, như vậy chứng minh cấp bậc của anh không đủ. Chúng ta đã ký hợp đồng với các đại lý độc quyền, bọn họ phải bán theo danh sách chúng ta đưa ra, số lượng hạn chế tối đa.
Đức Sơn có chút đắc ý mà nói.

Triệu Quốc Đống không khỏi thừa nhận Khuất Bình nắm rõ tâm lý con người. Một chai nước có giá 12 tệ, hơn nữa là giá ra khỏi nhà máy, còn đưa tới ta người tiêu dùng ít nhất cũng là 20 tệ. Nước suối tinh phẩm này hơn nước suối bình thường như thế nào thì khó nói, nhưng nó biểu tượng thân phận và cấp bậc. Anh nghĩ xem, uống chai nước 20 tệ phải hơn người bỏ một hai tệ ra uống nước mà.


- Ồ, vậy tập đoàn xác định sản lượng của nước suối tinh phẩm này một ngày là bao?

- Ha ha, bí mật?
Thấy Triệu Quốc Đống có chút tức giận, Triệu Quốc Đống vui vẻ nói:
- Anh, thật sự em không biết con số mà, cả công ty có lẽ chỉ Trường Xuyên và Khuất Bình là biết rõ. Em đoán bây giờ mỗi ngày không quá 10 ngàn chai, nghiêm khắc khống chế bán ra, hơn nữa bọn họ cũng làm một đoạn quảng cáo xa hoa để chiếu trên Cctv, không công khai mấy. Ồ, chính là duy mỹ.

Triệu Quốc Đống thầm khen hai người Trường Xuyên và Khuất Bình đúng là biết làm, khiến người ta hứng thú, không công khai quảng cáo mà chỉ tiến hành giới thiệu ở những nơi cao cấp, giữ được cảm giác thần bí, cũng có thể phân chia với người dân bình thường. Điều này càng làm người có tiền hứng thú.

Thấy Triệu Quốc Đống nhìn quanh, Đức Sơn có chút kinh ngạc nói:
- Anh, anh có vé không?

- Anh có, chú đi làm việc của mình đi.

Đức Sơn chỉ chờ lời này, y không muốn đứng cùng ông anh mà cứ đứng bên là thấy áp lực.


………
Mặc dù ngồi bên dưới nhìn các cô gái xinh đẹp nhưng trong đầu Triệu Quốc Đống vẫn nghĩ về lời nói của Tương Uẩn Hoa.

Đây là cơ hội, dù có được hay không thì hắn cũng phải thử một phen. Trên Thị xã khó có thể thông, như vậy nghĩ biện pháp trên tỉnh đi. Căn cơ yếu một chút không sao, chỉ cần bên trên và Kỳ Dư Hồng không kiên quyết phản đối là đủ.

Quan trọng nhất là tìm ai để quan hệ? Ninh Pháp? Không tiện mấy. Ninh Pháp ra mặt sẽ quá đơn giản. Nhưng Ninh Pháp ra mặt sao? Thái Chánh Dương có quan hệ mật thiết với Ninh Pháp, nhưng Triệu Quốc Đống nghĩ tới tình hình của Ninh Pháp bây giờ. Quan hệ giữa Dương Thiên Minh và Ninh Pháp hơi căng thẳng, chỉ sợ Ninh Pháp chưa chắc muốn ra mặt. Dù chỉ là chức Thường vụ thị ủy nhỏ nhoi nhưng nếu như gây đấu tranh thì cũng không tiện mà.

Mà Triệu Quốc Đống cũng không muốn làm khó Thái Chánh Dương ở điểm này.

Phan Viên Triêu? Nếu nói Phan Viên Triêu ủng hộ hắn thì chỉ sợ Kỳ Dư Hồng không thể từ chối. Nhưng Kỳ Dư Hồng và Phan Viên Triêu có quan hệ tốt, mà trong mắt Kỳ Dư Hồng có người khác, chỉ sợ Kỳ Dư Hồng sớm nói chuyện với Phan Viên Triêu.

Dù Liễu Đạo Nguyên ra mặt nói chuyện thì Phan Viên Triêu cũng chưa chắc nghe. Dù sao sang năm Phan Viên Triêu sẽ về nên không ngại.


Ngoài hai người kia thì chỉ còn Phó bí thư Tỉnh ủy Dương Thiên Minh mà thôi.

Triệu Quốc Đống biết Lưu Triệu Quốc là đồng hươngg với Dương Thiên Minh. Nhưng Lưu Triệu Quốc chưa bao giờ nhắc tới Dương Thiên Minh trước mặt hắn. Triệu Quốc Đống cũng là do nghe đám người Thái Chánh Dương đề cập mà thôi. Chẳng qua hắn tin quan hệ hai người này là rất mật thiết.

Có lẽ việc này chỉ có thể nhờ Lưu Triệu Quốc mà thôi. Nhưng Lưu Triệu Quốc có thể giúp hắn như thế nào? Triệu Quốc Đống không lo Lưu Triệu Quốc không giúp. Triệu Quốc Đống lo là đứng ở góc độ của Dương Thiên Minh, thì lại khác. Triệu Quốc Đống mới là Bí thư huyện ủy nên đứng trước mặt Phó bí thư Tỉnh ủy thì dù có quan hệ cũng chưa chắc đã làm người ta chú ý. Nhưng việc lần này là quá quan trọng đối với hắn, nó hoàn toàn có thể quyết định tương lai phát triển của hắn.

Nếu như không thể tạo được quan hệ tốt trên tỉnh thì hắn còn có thể chấp nhận. Ở Thị xã thì Bí thư Thị ủy, Thị trưởng chỉ có quan hệ công việc với hắn. Nghiêm Lập Dân lại có mâu thuẫn với hắn, không ngừng gây khó dễ. Hắn biết mình không thể có hành động ở Thị xã, nếu không sẽ bị người ta coi rằng không biết điều.

Như vậy chức Thường vụ thị ủy càng lúc càng xa Triệu Quốc Đống hơn.

Kiều San ngồi bên cẩn thận quan sát người đàn ông càng lúc càng chín chắn, chững chạc. Triệu Quốc Đống mặc bộ đồ tây trang tuy không thích hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng lại thể hiện khí độ của hắn. Kiều San thấy Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh, khác hẳn những người con trai khác khi xem biểu diễn.

Triệu Quốc Đống đúng hẹn mà tới là do bị Cổ Tiểu Âu mạnh mẽ yêu cầu. Nhưng trong lòng Kiều San lại vừa hưng phấn vừa ghen. Ánh đèn sân khấu làm mặt hắn lúc sáng lúc tối, Kiều San phải suy nghĩ miên man.

Theo tiếng đàn truyền thống vang lên, các cô gái mặc sườn xám đi lên. Triệu Quốc Đống rất dễ dàng tìm ra được Cổ Tiểu Âu. Cô bé này đã cao một mét tám khiến cô thành người rất xuất sắc trong các cô gái thi người mẫu này. Bên cạnh cũng có hai cô gái cao tương đương Cổ Tiểu Âu.

Nhìn Cổ Tiểu Âu mặc sườn xám, Triệu Quốc Đống không nhịn được thầm than phí của trời. Thân hình của Cổ Tiểu Âu thích hợp nhất là mặc bikini, sườn xám ần hiện như vậy sao có thể khiến người ta chú ý cô cơ chứ? Đám giám khảo, khán giả chỉ có thể nhìn vào những điểm lồi lõm trên người thí sinh mà thôi.


Triệu Quốc Đống khẽ lắc đầu làm Kiều San ở bên có chút tò mò nói:
- Triệu ca, anh thấy biểu hiện của Tiểu Âu không tốt sao?

- Không phải, dáng người của Tiểu Âu rất xuất sắc, để Tiểu Âu biểu diễn như vậy thì giám khảo cũng không chú ý được. Cho nên dù Tiểu Âu thể hiện ra sao cũng không thể làm người đứng đầu

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Không phải có một câu là người mẫu có vẻ ngoài quá xuất sắc sẽ không phải người mẫu tốt nhất. Nguyên nhân chính là như vậy, người mẫu chính là để biểu diễn, so sánh về trang phục, trang sức, so sánh về xe, vì thế ai còn chú ý đến bản thân người đó.

Kiều San chu môi lên nói:
- Vậy ý của Triệu ca chính là người càng sáng chói càng không có lợi trong ngành người mẫu ư?

- Về cơ bản là như vậy, đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói:
- Nếu đây là cuộc thi sắc đẹp thì anh tin Tiểu Âu sẽ có thành tích tốt hơn.

Đúng như dự đoán của Triệu Quốc Đống, lượt diễn áo tắm làm người ta kích động cuối cùng đã kết thúc. Cổ Tiểu Âu đạt vị trí thứ ba cùng phần thưởng cô gái quyến rũ nhất. Điều này làm Cổ Tiểu Âu và bạn học của cô rất thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận