Lộng Triều

Ra khỏi văn phòng Tần Hạo Nghiên, Kỳ Dư Hồng có chút lo lắng.

Tần Hạo Nghiên rất quan tâm tới hình thức sản xuất nông nghiệp của Hoa Lâm. Tần Hạo Nghiên vốn phụ trách mảng nông nghiệp, bây giờ mặc dù lên làm Phó chủ tịch thường trực nhưng vẫn rất hứng thú với sản xuất nông nghiệp.

Huyện Hoa Lâm có thể được Chuyên mục nông nghiệp đài truyền hình tỉnh đưa tin, điều này đã là một điểm sáng. Hơn nữa còn được đưa tin trên Nhật báo Nhân dân thì càng làm người ta không muốn biết cũng không khó.

Mặc dù Kỳ Dư Hồng có chút lo lắng lúc này được Hoa Lâm tuyên truyền sẽ ảnh hưởng đến bố trí của mình, nhưng Kỳ Dư Hồng vẫn vui vẻ. Dù sao chuyện này có lợi cho tăng hình ảnh của Ninh Lăng, đồng thời cũng tăng thành tích của y. Nhất là chủ tịch tỉnh Ninh Pháp càng lúc càng coi trọng phát triển kinh tế của các địa phương.

Về phần chuyện kia thì quyền đề cử nằm trong tay Thị ủy, chỉ cần trên tỉnh không phản đối thì không vấn đề gì. Nghĩ rằng lên đài truyền hình tỉnh và Nhật báo Nhân dân là thay đổi được tình hình sao? Nực cười.

- Trưởng ban Phan, tối nay có rảnh không, chúng ta ngồi một chút.
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút và quyết định nên hỏi Phan Viên Triêu mới yên tâm được.


Triệu Quốc Đống này tuy nhỏ nhưng quan hệ rất rộng, cũng có chút bản lĩnh. Nếu không phải Sử Chí Hòa vẫn trung thành với mình thì Kỳ Dư Hồng đúng là sẽ nghĩ tới Triệu Quốc Đống. Kỳ Dư Hồng biết sau lưng Triệu Quốc Đống có Liễu Đạo Nguyên và Phó bộ trưởng Bộ Thương mại – Thái Chánh Dương. Nhưng Liễu Đạo Nguyên đã không còn công tác ở tỉnh An Nguyên, tin rằng chỉ cần mình kiên trì thì Phan Viên Triêu cũng có thể hiểu cho mình. Liễu Đạo Nguyên có thể làm gì được chứ? Về phần Thái Chánh Dương thì hoàng đế ở quá xa, chuyện tỉnh An Nguyên không đến lượt y chỉ trỏ.

- Vậy được, Trưởng ban Phan xem ở Victoria có được không? Tôi nghe nói hải sản ở đấy tươi ngon, đều là vận chuyển bằng đường hàng không. Ừ, được, gọi thêm lão Ngô nữa là được. Được, vậy gọi thêm cả lão Tạ nữa, tôi sẽ gọi cho bọn họ. 6h30, không gặp không về.

Bỏ máy xuống, Kỳ Dư Hồng đi tới bãi đỗ xe. Y vừa lên xe vừa nói với thư ký:
- Cậu gọi điện cho Vưu Liên Hương bảo hủy hoạt động sáng mai, đổi sang chiều. Nói là tôi có việc trên tỉnh, trưa mai mới về kịp.

…..

Khi Triệu Quốc Đống nhận được điện của Thái Chánh Dương cũng là lúc Thái Chánh Dương chuẩn bị lên máy bay. Thái Chánh Dương gọi điện nhắc Triệu Quốc Đống chủ động liên lạc với Lưu Nhược Đồng, hai người phải gặp nhiều, tiếp xúc nhiều. Điều này làm Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Thái Chánh Dương nói nhiều như vậy chứng tỏ y coi trọng việc hôn nhân của Triệu Quốc Đống như thế nào. Xem ra Lưu gia kia có lai lịch không nhỏ.


Triệu Quốc Đống chỉ biết Lưu gia có căn cơ sâu, nghe Thái Chánh Dương nói hình như có một người nhà này công tác tại Bộ Thương mại.

Thái Chánh Dương cùng Thủ tướng đến tám nước Châu Phi, trọng điểm là bốn nước Nigeria, Sudan, Cameroon, Angola. Thái Chánh Dương với danh nghĩa Phó bộ trưởng Bộ Thương mại kiêm Phó chủ nhiệm thường trực Văn phòng nguồn năng lượng quốc gia lần đầu ra nước ngoài, điều này làm trong nước khá chú ý.

Nhất là mấy tháng qua Thái Chánh Dương vẫn tiến hành khảo sát các tập đoàn lớn về điện, dầu mỏ, than khá tích cực, đồng thời còn chủ động hội đàm với các công ty tư nhân trong làm việc này. Một loạt động tác làm người ta phải chú ý.

Dư luận đồn rằng quốc gia có ý thành lập Bộ năng lượng, một lần nữa định vị lại ngành sản xuất năng lượng này của quốc gia. Có lẽ sau Đại hội 15 sẽ bắt đầu có manh mối, trước Đại hội đại biểu nhân dân lần thứ 9 sẽ có tin rõ ràng. Còn có người nói mấy Ủy viên trong Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đã hỏi về việc này, nghe nói bọn họ hỏi có nên thành lập Bộ năng lượng hay không?

Một nhân vật lớn như vậy trước khi lên máy bay gọi điện cho mình làm Triệu Quốc Đống hơi giật mình.

Lúc này Triệu Quốc Đống đang nghỉ phép ở An Đô.


Lúc này công ty sữa Tây Hoa đã chính thức ký hợp đồng với chính quyền Huyện Hoa Lâm, thành lập một nhà máy sữa tại khu công nghiệp. Ngoài ra Tập đoàn Elise – tập đoàn đứng đầu về ngành sữa trong nước cuối cùng đã ngồi xuống đàm phán thủ tục đầu tư xây dựng nhà máy ở Huyện Hoa Lâm.

Giống hệt công ty Tây Hoa, Tập đoàn Elise khá nghi ngờ việc Huyện Hoa Lâm có đảm bảo đủ nguồn cỏ và bò sữa hay không? Nhất là khi công ty Tây Hoa đã ký kết hợp đồng trước càng làm Tập đoàn Elise lo lắng nguyên liệu sữa sẽ thiếu hụt, lo rằng ngành chăn nuôi bò thịt của Hoa Lâm sẽ chiếm lấy nguồn cỏ.

Chẳng qua sau khi thị sát hơn một trăm ngàn mẫu đồng cỏ ở bốn xã, thị trấn, cùng với khu trồng cỏ đang được quy hoạch của hai xã tại Phổ Độ, nhân viên quản lý của Tập đoàn Elise đã yên tâm hơn. Sau đó Hoa Lâm chủ động thay mặt Tập đoàn Elise liên lạc với Tây Hà, yêu cầu Tây Hà nói chuyện với Tập đoàn Elise, cũng cùng đối phương sang năm xã phía nam Tây Hà khảo sát. Thậm chí Hoa Lâm còn mời giáo sư của Học viện Nông nghiệp sang Tây Hà, điều này càng làm cho Tập đoàn Elise tin vào việc xây dựng nhà máy ở Hoa Lâm.

Do Hoắc Vân Đạt phụ trách, ngoài bốn nhà máy chế biến vào đợt đầu, hai nhà máy có quy mô lớn vào sau cuối cùng đã chấp nhận phương án cùng Hoa Lâm liên doanh thành lập nhà máy xử lý nước thải, quy mô sẽ xử lý nước thải 200 ngàn mét khối, quy mô đầu tư là 30 triệu, trong đó 20 triệu do Hoa Lâm bỏ ra, 10 triệu do sáu nhà máy kia dựa theo quy mô mà lượng nước thải ra đóng góp.

Một nhà máy xử lý nước thải lớn như vậy được thành lập mặc dù không dám nói không cần lo mở rộng, nhưng ít nhất trong vòng năm năm sẽ không lo tới vấn đề này. Chẳng những có thể bảo vệ môi trường cho khu công nghiệp chế biến, đồng thời cũng giải quyết được nước gây ô nhiễm môi trường của ngành chế biến thực phẩm.

Nói thật Triệu Quốc Đống đúng là không muốn rời khỏi Hoa Lâm, nhưng hắn biết nếu mình đoạt được chức Thường vụ thị ủy thì gần như không thể ở lại Hoa Lâm.


Tây Giang có trụ cột tốt, tỷ lệ GDP hơn xa các quận, huyện khác. Dù là Hoa Lâm muốn đuổi theo thì sợ bốn năm năm sau mới có thể so sánh.

Hai năm nay Tây Giang gặp rất nhiều khó khăn. Các công ty nhà nước có hiệu quả kinh doanh kém tạo thành gánh nặng lớn đối với Tây Giang. Một loạt các nhà máy, công ty nhà nước đến xin vay tiền, hỗ trợ khiến chính quyền Tây Giang rất đau đầu. Làm như thế nào tìm được biện pháp giải quyết chính là điều Quận ủy, Ủy ban quận cần giải quyết.

Hơn nữa hai năm nay Bí thư Quận ủy Trương Thiệu Văn có quan hệ không tốt với lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy. Mà Khu Khai Phát đã sang bên Quận Đông Giang càng khiến Tây Giang gặp nhiều khó khăn, khiến Tây Giang khó được ưu ái. Các công ty tiến vào đều chọn Khu Khai Phát.

Tây Giang bây giờ nói mình chính là Khu tăm tối dưới ánh đèn, xung quanh sáng bừng chỉ riêng Tây Giang nằm ngay trong mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã là kém. Ngay cả tiền thưởng cuối năm ngoái của cán bộ cũng kém, điều này làm cán bộ phản ứng rất mạnh.

Mấy điều này Triệu Quốc Đống đã được Quế Toàn Hữu cung cấp.

Dù là ai đạt được chức kia thì Triệu Quốc Đống đoán người đó sẽ thay thế Trương Thiệu Văn.

Phá rồi lập, mặc dù đây là cơ hội nhưng cũng là áp lực rất lớn. Nhất là Tây Giang ở ngay dưới mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã, hơn nữa bên cạnh có hai nơi cạnh tranh mạnh. Một là Khu Khai Phát được Thị ủy, Ủy ban Thị xã coi trọng, một bên là Quận Đông Giang vừa thành lập nên không có gì phải lo ngại. Trên lưng Tây Giang là tất cả cán bộ về hưu của Thị ủy, Ủy ban Thị xã, gần như tất cả các công ty, nhà máy cũ đều trong phạm vi Tây Giang, muốn triển khai công việc cũng là rất khó khăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận