Lộng Triều

Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống rồi cẩn thận suy nghĩ.

Tin tức của Kỳ Dư Hồng nhanh thật. Hắn biết tin chưa đầy hai ngày, Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy chưa tiến hành mà y đã biết được việc này.

Kỳ Dư Hồng đương nhiên hiểu rõ quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương rất tốt, có thể hỏi ý kiến Vưu Liên Hương chính là muốn truyền tin tức. Mặc dù Bí thư Thị ủy và Phó bí thư Thị ủy một lòng muốn đẩy Sử Chí Hòa lên nhưng đã bị Triệu Quốc Đống đánh bay, chỉ sợ điều này sẽ làm Kỳ Dư Hồng phải suy nghĩ. Tin kia truyền tới chính là có ý muốn hòa giải đôi chút.

Tất cả đã là quá khứ, nếu đã xác định thì không nên phải so đo chuyện lần trước. Dù sao Kỳ Dư Hồng cũng là một Bí thư Thị ủy khá được, mặc dù y toàn lực đẩy hai người kia, nhưng dù sao cũng không gây khó dễ gì cho hắn.

Có ai không có thân tín, ai có thể không có bạn bè thân thiết, Triệu Quốc Đống thấy điều này là rất bình thường. Chỉ cần không chơi đểu sau lưng là được, còn quang minh chính đại cạnh tranh thì Triệu Quốc Đống có thể hiểu.

Đương nhiên muốn chơi sau lưng thì Triệu Quốc Đống không phải không làm được. Trong tay hắn cũng nắm giữ một vài tin tức, chẳng qua hắn không cần phải làm như vậy, như vậy sẽ phá vỡ quy định ngầm của chính trị, mà còn đẩy vào ngõ cụt, cấp trên kiêng nhất là vấn đề này. Một khi đi vào con đường đó thì tiền đồ chính trị của anh sẽ dừng lại.

Tin Kỳ Dư Hồng truyền tới có ý gì?


Làm cho mình tới Mỹ ca hay là cho mình chọn một vị trí thích hợp. Triệu Quốc Đống chưa thể xác định, chẳng lẽ mình và Hoàng Côn đổi vị trí cho nhau?

Triệu Quốc Đống hiểu nếu Kỳ Dư Hồng đã rõ ràng trưng cầu ý kiến của Vưu Liên Hương, như vậy khả năng hắn lại Hoa Lâm gần như không thể. Dù là ai làm Bí thư Quận ủy Mỹ ca thì vị trí của hắn phải động. Khả năng giữa Khu Khai Phát và Mỹ ca là ngang nhau. Thành tích của Khu Khai Phát là rất bình tĩnh, Hoàng Côn quen làm việc ở Thị ủy nên thiếu ý tưởng mới, tìm đủ đường để mở cục diện nhưng không ăn thua. Điều này làm Kỳ Dư Hồng cũng rất thất vọng.

Nhưng Hoàng Côn lại trung thành theo Kỳ Dư Hồng vài năm nên không thể vì không làm tốt mà dễ dàng điều chỉnh được. Nếu không như vậy chính là Kỳ Dư Hồng tự tát vào miệng mình. Bây giờ có cơ hội thích hợp, Hoa Lâm về cơ bản đã vào quỹ đạo, con đường phát triển là rõ ràng, Hoàng Côn có thể đảm nhiệm ở Hoa Lâm hay không thì Kỳ Dư Hồng cũng cần suy nghĩ. Chẳng qua hắn đến làm ở Khu Khai Phát thì ai tới làm Bí thư Quận ủy Mỹ ca?

Sử Chí Hòa? Tiêu Phượng Minh? Có thể nhưng không giống.

Triệu Quốc Đống cũng phải tốn thời gian cân nhắc nhưng có một điều khẳng định được đó là hắn rời khỏi Hoa Lâm mà Đường Diệu Văn không thể có cơ hội lên làm Bí thư huyện ủy. Đường Diệu Văn mới tới, thành tích gần như chưa có thì sao có thể thực hiện. Nếu như vậy Hoàng Côn có thể có cơ hội tới Hoa Lâm làm Bí thư huyện ủy.

Lúc này Vương Phủ Mỹ gọi tới.

- Ồ, Mỹ ca, cảm ơn Mỹ ca, hôm nào em mời khác. Được, đương nhiên rồi, anh phải thay bố trí giúp em, chúng ta không say không về.


Vương Phủ Mỹ gọi tới thông báo cho Triệu Quốc Đống biết Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vừa diễn ra và thông qua phương án điều chỉnh Thường vụ thị ủy. Tên Quốc Đống bất ngờ được đưa vào. Có lẽ hai ba ngày nữa Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ chính thức gửi tới Thị ủy Ninh Lăng.

Xem ra hiệu quả đúng là nhanh, Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thông qua thì không thể có biến hoá nữa. Chỉ sợ trong vài hôm tới là Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ gửi văn bản tới.

Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm, thời buổi này đúng là không dễ dàng gì.

- Vân Đạt, anh đang ở đâu vậy?

- Bí thư Triệu, tôi đang ở nhà máy thiết bị, một vài đồng chí công nhân phản ánh vấn đề, tôi đang trao đổi với bên nhà máy. Ừ, vấn đề không lớn, tôi có thể giải quyết được. Bí thư Triệu, tôi lập tức về, ở đây cũng không có chuyện. Tôi giao lão Khổng xử lý là được.

Hoắc Vân Đạt nghe giọng Triệu Quốc Đống có vẻ khác bình thường nên có chút kinh ngạc. Quan hệ giữa y và Triệu Quốc Đống đã tốt hơn nhiều.


Ngoài việc nghe nói Triệu Quốc Đống rất cứng rắn ở Hoa Lâm ra, Hoắc Vân Đạt có thể hiểu về Hoa Lâm chỉ là mấy chỉ tiêu kinh tế mà thôi. Lưu Như Hoài mặc dù có quan hệ tốt với Hoắc Vân Đạt nhưng lại chưa tới mức cực thân. Hơn nữa Lưu Như Hoài không hiểu nhiều về Triệu Quốc Đống, chỉ có thể giới thiệu qua. Vì thế đến khi Hoắc Vân Đạt tới Hoa Lâm thì mới coi như tạo được quan hệ khá hòa hợp với Triệu Quốc Đống.

Trong gần nửa năm công tác, hai bên có nhiều điểm nhất trí, xử lý công việc đều giống nhau khiến hai người có quan hệ mật thiết. Không ít lần Triệu Quốc Đống thậm chí bỏ qua Phó chủ tịch thường trực Miêu Nguyệt Hoa mà trực tiếp bố trí Hoắc Vân Đạt đi làm.

Hoắc Vân Đạt cũng có thể cảm nhận được việc Triệu Quốc Đống coi trọng mình. Mặc dù Triệu Quốc Đống nhỏ hơn y mười mấy tuổi nhưng y không thể thừa nhận rất nhiều vấn đề vị Bí thư huyện ủy quá trẻ tuổi này có quan điểm vượt quá thời đại. Mà mọi chuyện diễn ra thường theo đúng suy đoán của Triệu Quốc Đống. Đương nhiên quan điểm, tác phong làm việc của hai người không hoàn toàn nhất trí.

Triệu Quốc Đống đúng là đánh giá cao Hoắc Vân Đạt. Vị Phó chủ tịch huyện vẫn luôn làm công tác cơ sở người mấy năm, từ một cán bộ cơ sở lên làm Bí thư đảng ủy xã, khu, nếu không có bản lĩnh thì sao được? Hơn nữa liên tục ba năm được bầu làm cán bộ tiêu biểu, chỉ riêng uy tín đã đủ nói rõ vấn đề.

Mà Hoắc Vân Đạt công tác ở Hoa Lâm cũng không làm Triệu Quốc Đống thất vọng. Chỉ riêng vấn đề cải cách mấy công ty nhà nước đã được Hoắc Vân Đạt đẩy mạnh, mặc dù trong quá trình xuất hiện vài vấn đề nhỏ nhưng Hoắc Vân Đạt có thể nhanh chóng xử lý tốt, về cơ bản không tạo thành cơn sóng quá lớn, không cần Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn phải quan tâm.

Sau đó mấy hạng mục thu hút đầu tư cũng là điểm sáng của Hoắc Vân Đạt.

Hoắc Vân Đạt vội vàng vào văn phòng Triệu Quốc Đống. Trong điện thoại Triệu Quốc Đống mặc dù không nói gì nhưng Hoắc Vân Đạt có thể cảm nhận ra Triệu Quốc Đống có thể có việc lớn cần bàn. Về phần chuyện gì thì trên đường Hoắc Vân Đạt vẫn đang suy nghĩ.

Chuyện công việc thì Hoắc Vân Đạt lập tức bác bỏ. Trong thời gian này y làm việc khá thuận lợi, dù là hạng mục đầu tư của Tập đoàn Elise hay là hạng mục nhà máy xử lý nước thải với tổng vốn 80 triệu cũng đều tốt, hạng mục mặc dù có tranh cãi nhưng cuối cùng vẫn được xác định. Dự tính năm sau hạng mục này có thể đi vào tiến hành. Chẳng lẽ là? Sớm có lời đồn Triệu Quốc Đống đang cạnh tranh chức Bí thư Quận ủy Tây Giang? Chẳng lẽ nói là Triệu Quốc Đống vượt qua Sử Chí Hòa? Còn có lời đồn trên tỉnh sẽ thêm một Thường vụ thị ủy, chủ yếu là Bí thư Quận ủy quận phát triển, tạo thành tấm gương đi đầu. Nhưng hình như vẫn chưa có phản ứng mà, không biết là thật hay giả. Hơn nữa nghe nói Thị ủy đề cử Sử Chí Hòa với Tỉnh ủy.


Trong lúc nhất thời Hoắc Vân Đạt rất khó hiểu, y đúng là không nghĩ ra Triệu Quốc Đống gọi mình về làm gì.

Khi Hoắc Vân Đạt vào văn phòng Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đang ngồi sau bàn đọc Đạo đức kinh. Hắn đã đọc quyển này vài lần, nhưng mỗi lần đọc đều có một cảm nhận riêng.

Hoắc Vân Đạt giúp Triệu Quốc Đống nhiều việc thậm chí hơn cả Quế Toàn Hữu. Nếu nói Quế Toàn Hữu giúp Triệu Quốc Đống xử lý công việc hàng ngày, như vậy Hoắc Vân Đạt chính là đại tướng của hắn.

- Vân Đạt, ngồi đi.
Triệu Quốc Đống bỏ sách xuống và cười nói.

- Bí thư Triệu, có chuyện gì quan trọng phải không?
Hoắc Vân Đạt có chút khó hiểu nói.

- Vân Đạt, tôi có thể được điều đi.
Triệu Quốc Đống xua tay ngăn Hoắc Vân Đạt đang định nói chuyện:
- Anh ngồi đi, tôi cũng không giấu gì anh. Hôm nay Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã thông qua việc tôi làm Thường vụ thị ủy Ninh Lăng. Mà ý của Thị ủy có lẽ điều chỉnh vị trí của tôi bây giờ, có lẽ không phải Khu Khai Phát thì là Tây Giang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận