Lộng Triều

Quốc Đống nhìn hai xe tải rời đi rồi mới cùng Quế Toàn Hữu lên xe.

- Lão Quế, anh làm Thường vụ quận ủy mà như vậy sao? Một phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông mà dám kiêu căng như vậy, có thể không nể mặt lãnh đạo quận. Vậy không biết đội trưởng đội cảnh sát giao thông và trưởng phòng công an kiêu căng như thế nào nữa.
Triệu Quốc Đống vừa lái xe vừa có chút buồn cười mà nói.
- Thị trấn Hải Yến, Hà Thanh, tên hay đó. Tên họ Trì đó sao kiêu căng như vậy, còn chưa là cán bộ cấp Phó Trưởng phòng mà có thể không nể mặt Bí thư đảng ủy Cục Công an Thị xã, tôi lần đầu thấy cảnh sát kiêu căng như vậy.

- Trì Đại Hổ là cháu của Trì Thành Phong.
Quế Toàn Hữu nhỏ giọng nói.

- Là Phó bí thư Chính pháp ủy Thị xã - Trì Thành Phong?
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Trì Thành Phong là người của Nghiêm Lập Dân, nghe nói cục Chiêu thương sang bên Tòa án Thị xã làm Chánh án.

Quế Toàn Hữu gật đầu nói:
- Trì Thành Phong có quan hệ rất tốt với Mã Nguyên Sinh, Mã Chiêm Bưu.

- Bảo sao, hừ, xem hắn còn có thể được bao lâu nữa.


Quế Toàn Hữu biết Triệu Quốc Đống đang rất tức giận. Triệu Quốc Đống bị đấm trúng vài cú. Mà bản thân y là Chánh văn phòng Quận ủy cũng không còn chút mặt mũi gì.

- Hầu hết lãnh đạo của Công an quận đều là người của họ Mã. Hơn nữa có không ít họ hàng nhà này làm cán bộ trên Thị xã. Phó trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy – Mã Thiên Lý cũng là người Mã gia.
Quế Toàn Hữu biết Triệu Quốc Đống cần thêm thông tin nên tự nói.
- Đội trưởng đội cảnh sát giao thông Tây Giang, Phó Trưởng phòng Công an quận – Lương Sùng Thái là bạn thân của Mã Chiêm Bưu.

- Công an quận Tây Giang không có ai tốt ư?
Triệu Quốc Đống rất tùy ý nói.

- Về cơ bản trong Công an quận đều là người của Mã Chiêm Bưu, ngoài lão Vân là Phó Trưởng phòng ra, chẳng qua y chỉ phụ trách lực lượng phòng cháy và cảnh sát vũ trang, không dính tới nghiệp vụ gì.
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói. Gần năm y tới Tây Giang không làm gì được nhưng mà cũng hiểu không ít các phòng ban trong quận.

- Chính ủy Công an quận là ai?
Triệu Quốc Đống hỏi. Trong hệ thống công an ngoài Trưởng phòng thì còn có Chính ủy cũng rất quan trọng. Nếu chọn nhân vật này tốt thì có thể kiềm chế Trưởng phòng.


- Chính ủy đã điều sang làm trưởng phòng công an Phong Đình, vốn xác định rồi nhưng Trương Thiệu Văn bị điều đi nên bị kéo dài. Lôi Bằng cùng Tiếu Triêu Quý mấy lần muốn xác định trong Hội nghị thường ủy nhưng đều bị Chủ tịch Tằng cùng Lạc Dục Thành ngăn lại.

Triệu Quốc Đống gật đầu không nói nữa. Hắn trực tiếp đưa Quế Toàn Hữu đến nhà tập thể Quận ủy.

Trên đường về Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ. Tuy nói Trương Thiệu Văn có thế lực ở Tây Giang, nhưng ai cũng biết chủ yếu là do quyền lực của y mang tới. Mà cục diện Tây Giang ác liệt như vậy thì Thị ủy, Ủy ban Thị xã không thể không biết. Nếu lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy nếu hạ quyết tâm giải quyết vấn đề của Trương Thiệu Văn thì cũng không phải không có gì khó. Nhưng khó là sợ Trương Thiệu Văn lộ ra gì đó sẽ làm Thị ủy mất mặt. Vì thế Kỳ Dư Hồng cũng có chút lo lắng.

Nhưng càng chậm giải quyết thì sẽ càng phiền phức. Kỳ Dư Hồng không phải không biết điểm này, y đã đứng vững ở Ninh Lăng thì sao mãi không thực hiện?

Điều này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu.

Nhìn đồng hồ, Triệu Quốc Đống gọi điện cho Tương Uẩn Hoa.

Cuộc điện này kéo dài một tiếng, đến khi về đến huyện thành Hoa Lâm thì Triệu Quốc Đống mới bỏ máy ra, tâm trạng của hắn rất nặng nề.

Trầm Thụ Hòa? Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trầm Thụ Hòa? Bảo sao Nghiêm Lập Dân có thể đánh bại Kim Vĩnh Kiện mà lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy, bảo sao Trương Thiệu Văn có thể đứng vững không ngã, cuối cùng còn có thể sang Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch. Bảo sao Kỳ Dư Hồng sợ ném chuột vỡ đồ rồi mãi không động tới Tây Giang.


Bảo sao bây giờ Kỳ Dư Hồng mới chuẩn bị ra tay. Trầm Thụ Hòa đã đến tuổi, trong danh sách Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng khóa 15 không có Trầm Thụ Hòa.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Hùng Chính Lâm.

- Hùng ca, chưa ngủ sao? Ừ, em có chuyện muốn hỏi anh. Chủ nhiệm Trầm sẽ sang Đại hội đại biểu nhân dân phải không anh? Hả, Phó chủ nhiệm, Phó bí thư Đảng ủy Đại hội đại biểu nhân dân? Về cơ bản đã xác định? Lúc nào đi? Ha ha, em quan tâm là có lý do mà.

- Bây giờ em chưa được xác định đi đâu, có lẽ chỉ là mấy ngày thôi. Nhưng chắc chỉ một trong hai nơi là Khu Khai Phát và Tây Giang thôi, hai nơi này thì em muốn đến Khu Khai Phát, quen việc dễ làm, không có gánh nặng, coi như đặt mục tiêu cao một chút thì có thành tích em cũng được vinh dự mà. Mọi người đều biết Tây Giang có nước quá sâu, không chừng bị lún vào đó không thể bò lên được. Lúc ấy chắc phải nhờ Hùng ca kéo em một chút mới được.

- Hả, Hùng ca biết rồi sao? Thái ca nói với anh? Cái gì, anh vừa lên Bắc Kinh? Ừ, xem ra anh được chọn làm Ủy viên Ủy ban kỷ luật Trung ương là có chỗ tốt, không có việc là có thể lên Bắc Kinh. Có phải là muốn ở lại Bắc Kinh không? Thật sao?
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Anh vào Ban nào của Ủy ban kỷ luật? Tám ban đều cầm thượng phương bảo kiếm, vừa xuống liền chém quan chức từ cấp giám đốc sở trở lên.

- Chưa xác định sao? Vậy lúc nào đi? Sang năm sao? Sau này em muốn gặp anh không phải cần lên Ủy ban kỷ luật Trung ương ư? Hay là cho em một thẻ bên anh đi cho em được oai phong?
Triệu Quốc Đống trêu chọc mấy câu.
- Ừ, cô ấy hiểu ba ngoại ngữ. À, tiếng Anh thì em biết, các tiếng khác thì không hiểu gì. Cô ấy thì không biết em nói tiếng tỉnh An Nguyên có nghe hiểu không nữa?

Hùng Chính Lâm đang hỏi Triệu Quốc Đống về Lưu Nhược Đồng. Thực tế Triệu Quốc Đống chỉ nói chuyện với Lưu Nhược Đồng vài lần quan điện thoại, còn mặt thì chỉ nhìn qua ảnh, nhưng đối phương trông như thế nào thì hắn chỉ nhớ mơ hồ một chút. Chuyện này nếu người thân quen một chút là ra ngay vấn đề. Hùng Chính Lâm không quá biết đối phương nên mới qua cửa.


- Tiến triển thì khó nói, dù sao vẫn trẻ mà, công việc của cô ấy cũng bận. Chuyện bên Bộ Ngoại giao thì em không hiểu mấy mà, chuyện gì cũng liên quan đến chủ quyền và danh dự quốc gia. Gặp mấy lần ư? Em tính xem nào, hình như ba bốn lần thì phải? Đều là ở Bắc Kinh, em bay lên đó. Cô ấy chẳng lẽ còn có thể tới Ninh Lăng ư?

- Tình hình nhà cô ấy thì em không rõ, hỏi để làm gì? Em làm việc thoát nghèo, cô ấy làm việc quốc gia, hai bên không can thiệp vào nhau.

- Hùng ca, anh đừng giục và nghĩ phức tạp được không? Bọn em rất hòa hợp, có nhiều tiếng nói chung mà, thật đó, vừa gặp liền như quen từ lâu đó. Ừ, cô ấy rất ủng hộ quan điểm của em, đó là thanh niên phải dồn tâm trí vào sự nghiệp. Đúng, bọn em tạm thời còn chưa nghĩ xa như vậy, tình cảm cũng phải tiến dần mà. Đúng, em và cô ấy đều nghĩ như vậy.

- Cái gì? Để anh gặp cô ấy?
Triệu Quốc Đống vội vàng nói:
- Cô ấy rất hay xấu hổ nên sợ không đồng ý đâu. Cái gì? Anh biết chú tư của cô ấy?

Quốc Đống thầm cười khổ một tiếng, Hùng Chính Lâm sao có quan hệ với người nhà cô ấy?

- Thôi đợi sang năm có cơ hội rồi nói đi anh. Trong năm nay sợ là không được đâu. Hay là em xem lúc nào được sẽ gọi cho anh.

Triệu Quốc Đống gọi điện xong mà đổ mồ hôi. Sao những người này quan tâm tiến triển chuyện của mình và Lưu Nhược Đồng thế? Nói dối càng lúc càng giống, điều này có nghĩa bị lộ ra càng lúc càng lớn. Lúc ấy hắn không biết ăn nói như thế nào với Thái Chánh Dương.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống rất nhanh bỏ việc này mà nghĩ tới Tây Giang. Trầm Thụ Hòa mặc dù lui về tuyến hai nưng lại làm Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, chính xác mà nói bố trí này có thể khiến y vẫn còn có quyền. Chẳng qua nếu hắn đã bị đẩy vào vị trí kia thì dù sợ cũng không có đường lui. Không thể vì đối phương có chỗ dựa mà hắn phải lui chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận