Lộng Triều

Lệnh Hồ Triều gần như vội vàng chạy lên trụ sở Quận ủy.

Không dễ gì đến được nhà bạn gái ăn cơm, nhưng chưa ăn xong Chánh văn phòng Quế đã gọi tới. Cũng may bạn gái coi như hiểu, chẳng qua vẻ mặt bà mẹ vợ tương lai hơi sa sầm lại, tất nhiên khó chịu.

Chánh văn phòng Quế gọi điện giục rất gấp và nói y lập tức về văn phòng, không nói có chuyện gì cụ thể. Điều này làm Lệnh Hồ Triều mới tới văn phòng Quận ủy làm việc chưa lâu rất lo lắng, không biết có chuyện gì. Lệnh Hồ Triều chỉ biết hôm nay Bí thư Quận ủy đến nhận chức nhưng có liên quan gì tới y. Phải cán bộ cấp Phó Trưởng phòng mới có tư cách tham gia đại hội mà.

Văn phòng Quế Toàn Hữu ở tầng bảy, chẳng qua văn phòng lại ở tầm giữa. Phía đông là văn phòng và phòng tiếp khách của Bí thư Quận ủy và thư ký. Phía tây là văn phòng của Phó bí thư và thư ký. Cả tầng bảy ngoài văn phòng của hai vị Bí thư thì đó là của Văn phòng.

- Lệnh Hồ Triều, ngồi đi.
Quế Toàn Hữu khá thân thiết với Lệnh Hồ Triều, mặc dù mấy tháng nay Chánh văn phòng Quế đối xử khá tốt với mình nhưng Lệnh Hồ Triều vẫn có chút khẩn trương. Quế Toàn Hữu cũng đang suy nghĩ nên làm như thế nào để dặn tên Lệnh Hồ Triều này. Làm thư ký của lãnh đạo chính là người thân nhất bên lãnh đạo, có thể nói nếu lãnh đạo tin thì anh còn ở bên lãnh đạo lâu hơn người nhà. Rất nhiều chuyện người nhà chưa chắc đã biết nhưng thư ký lại biết.

Lãnh đạo là người nên khó tránh khỏi có vài việc không thể để người nhận ra, ví dụ như đi chơi bài, thậm chí là mấy hoạt động. Làm thư ký thì phải biết nắm chắc xem hoạt động gì mình có thể đi theo, hoạt động gì biết ý rời đi, hoạt động gì coi như không thấy, hoạt động gì chỉ có thể nuốt trọn trong đời.

Quế Toàn Hữu biết Triệu Quốc Đống không hài lòng với Lâm Đan trước đây, chẳng qua đây là do Triệu Quốc Đống vừa tới và được bố trí. Lần này lại khác, Triệu Quốc Đống là lãnh đạo Thị xã kiêm Bí thư đảng ủy Tây Giang và Khu Khai Phát, có thể nói quyền cao chức trọng, công việc bận rộn nên một thư ký tốt sẽ giúp nhiều cho lãnh đạo. Quế Toàn Hữu cũng không dám sơ sót.

Lệnh Hồ Triều thấy Chánh văn phòng Quế mãi không nói chuyện gì thì càng thêm lo. Chẳng lẽ bài viết vừa rồi của mình làm Chánh văn phòng Quế không hài lòng? Hình như không phải mà?

- Cậu biết Bí thư Quận ủy mới được điều tới chứ?


- Vâng, tôi có nghe nói, điều từ huyện tới.
Lệnh Hồ Triều nói.

- Bí thư Triệu thiếu thư ký, tôi muốn cậu làm thư ký cho Bí thư Triệu. Cậu nghĩ sao?
Quế Toàn Hữu nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương mà nói.

- Tôi làm thư ký cho Bí thư Triệu?
Lệnh Hồ Triều run giọng nói:
- Chánh văn phòng Quế, tôi sợ mình…

- Sợ cái gì, cũng đâu phải vào hang hổ. Bí thư Triệu cũng chỉ hơn cậu vài tuổi mà thôi, cậu sợ gì?
Quế Toàn Hữu cười nói.

- Không phải, tôi chưa từng làm thư ký …
Lệnh Hồ Triều lắp bắp nói nhưng trong lòng lại mừng như điên. Đây là việc rất nhiều người cầu còn không được, sao lại rơi xuống đầu mình. Chánh văn phòng Quế và y không có họ hàng gì, sao chọn mình làm thư ký cho Bí thư Triệu?

- Không ai vừa sinh ra đã biết. Lệnh Hồ Triều, cậu sợ mình không làm tốt ư?
Quế Toàn Hữu lạnh nhạt nói. Nếu là người khác sợ đã sớm gật đầu rồi, tên này còn biết lo lắng.
- Sao, cậu không muốn hay có nguyên nhân gì khác?
- Không, không, Chánh văn phòng Quế, ngài chọn tôi đó là may mắn của tôi. Tôi chỉ lo làm không tốt sẽ khiến ngài mất mặt.
Lệnh Hồ Triều cố làm mình bình tĩnh nhưng không được. Làm thư ký cho Bí thư Quận ủy, đó là gì? Gần như thư ký của lãnh đạo quận đều được đưa xuống dưới làm lãnh đạo xã, thị trấn, lên chức rất nhanh.

- Vậy là được rồi, làm tốt hay không là do chính miệng của cậu, cần cậu chú tâm đi làm. Cậu mau thu dọn một chút, Bí thư Triệu đã tới, bây giờ đang ở văn phòng nghỉ ngơi, đây là chìa khóa phòng thư ký, cậu dọn đồ của mình sang đó. Từ hôm nay cậu là thư ký riêng của Bí thư Triệu, lát tôi mang cậu tới gặp Bí thư Triệu.
Quế Toàn Hữu cười nói.

- Chánh văn phòng Quế, tôi, tôi vẫn có chút lo lắng.
Lệnh Hồ Triều có chút khẩn trương.

- Trẻ tuổi mà cứ sợ đầu sợ đuôi gì chứ. Tôi nói với cậu vài câu, làm thư ký thì mắt tinh, tay nhanh, đầu óc linh mẫn, miệng kín là được. Nhất là vấn đề cuối cùng càng thêm quan trọng. Cậu phải nhớ làm theo mấy tiêu chuẩn này là được.
Quế Toàn Hữu đứng lên vỗ vai Lệnh Hồ Triều rồi nói:
- Làm tốt thì tương lai của cậu sẽ rộng mở.


Quế Toàn Hữu dẫn Lệnh Hồ Triều đến văn phòng Triệu Quốc Đống vừa vặn đã là 2h chiều. Từ Quận ủy đến Thị ủy chỉ mất tầm 10 phút, đến nơi gặp Chương Thiên Phóng rồi đến Ban quản lý Khu Khai Phát.

Đại hội Ban quản lý Khu Khai Phát diễn ra vào 3h, chẳng qua quy mô nhỏ hơn Tây Giang nhiều. Cả Ban quản lý Khu Khai Phát chỉ có 30 người.

Văn phòng của Triệu Quốc Đống có một phòng nghỉ, đồ mua mới tinh, một chiếc giường lớn, một chiếc tủ đựng quần áo.

Nằm trên giường, Triệu Quốc Đống suy nghĩ làm như thế nào mở cục diện, nhất là hai bên đều có vẻ trầm buồn. Tây Giang dù muốn cho thuốc cũng phải tìm đúng thuốc, lại là thuốc nặng. Bên Tây Giang, Triệu Quốc Đống nghĩ trong vòng hai ba tháng cũng khó có thể ra tay. Chẳng qua bên Khu Khai Phát thì phải làm thật nhanh, không thể nào để Lãnh đạo thị ủy không thấy mình không có hành động gì mà.

Khu Khai Phát mặc dù hơi trầm lắng nhưng lại đơn giản hơn. Nhiệm vụ của Khu Khai Phát là gì? Đó là thu hút đầu tư, phát triển kinh tế, chỉ cần đưa tới công ty là coi như xong việc, đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Lý Trạch Hải là người của Kỳ Dư Hồng, điểm này Triệu Quốc Đống biết. Chẳng qua hắn cũng biết Lý Trạch Hải thực ra cũng không xấu, hơn nữa còn có chút Ninh Lăng. Chẳng qua trụ cột của Khu Khai Phát Ninh Lăng quá kém, thứ hai có Hoàng Côn ở trên khiến Lý Trạch Hải là Chủ nhiệm cũng khó phát huy tác dụng chủ đạo. Hơn nữa các Khu Khai Phát trong toàn tỉnh cạnh tranh rất mạnh.

- Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Quốc Đống, hắn thấy thời gian đã tới liền mặc thêm áo. Quế Toàn Hữu và Lệnh Hồ Triều đang đứng ngoài cửa.

- Toàn Hữu, vào đi.

- Bí thư Triệu, đây là Lệnh Hồ Triều, ngài gọi Tiểu Triều là được.
Quế Toàn Hữu nói.

- Bí thư Triệu.

Bí thư Triệu có chút khẩn trương, mặc dù trước đó hắn không ngừng kích thích mình nhưng bây giờ vẫn khá lo lắng.

- Ồ, Lệnh Hồ? Họ này ít thấy, cùng họ với Lệnh Hồ Xung, cậu tốt nghiệp Học viện sư phạm?
Triệu Quốc Đống cười cười gật đầu.

- Vâng, tôi tốt nghiệp khóa 93.
Lệnh Hồ Triều lần đầu gặp Triệu Quốc Đống thì thấy đối phương quá trẻ, giống như ông anh khóa trên vậy. Mặc dù Lệnh Hồ Triều biết đối phương là Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy, nhưng đúng là không thể hình dung từ bề ngoài.

- Ừ, phải phát huy những thứ học được vào công việc.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Toàn Hữu, tôi thấy anh trang bị máy nhắn tin và điện thoại di động cho cậu ta, cũng tiện cho công việc. Đi thôi, chiều tôi phải sang bên Khu Khai Phát, anh thông báo lão Bành đến lái xe cho tôi.
Triệu Quốc Đống tạm thời chưa đổi lái xe. Hắn khá hài lòng với Bành Trường Quý.

Lệnh Hồ Triều ra khỏi thang máy liền vội vàng chạy lên trước. Y thấy một chiếc xe Santana biển AnV-033 đang khởi động, có lẽ là xe của Bí thư Triệu. Y liền đi lên và nói:
- Bác Bành, tôi là thư ký của Bí thư Triệu – Lệnh Hồ Triều. Bí thư Triệu lập tức xuống.

Bành Trường Quý nhìn một chút cậu thanh niên thấy đối phương thở hơi gấp, không biết là lo hay khẩn trương. Y gật đầu nói:
- Ừ, tôi biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận