Lộng Triều

Mưa gió trong Hội nghị thường ủy không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không ngờ đến.

- Đồng chí Hoắc Vân Đạt điều tới Tây Giang thì tôi không ý kiến. Nhưng có cần vào thường vụ hay không thì phải suy nghĩ.
Nghiêm Lập Dân nhấp ngụm nước rồi nói:
- Tôi hiểu qua về đồng chí Hoắc Vân Đạt, anh ta đi lên từ cán bộ xã của huyện Khuê Dương, ba khóa liên tục đạt danh hiệu Bí thư đảng ủy cơ sở ưu tú, là đồng chí xuất sắc. Nhưng mới làm Phó chủ tịch huyện Hoa Lâm chưa đầy năm, dù điều chỉnh công việc đến Tây Giang thì cũng không nhất định cần vào thường vụ.

- Vừa nãy đồng chí Triệu Quốc Đống nói cần một đồng chí đến Tây Giang giúp đỡ mình phát triển kinh tế Tây Giang, mở cục diện ở Tây Giang, tôi có thể hiểu tâm trạng của đồng chí Quốc Đống. Ngay cả Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Thư và các vị ngồi đây đều rất lo lắng về tình hình hai năm qua của Tây Giang. Thị ủy trao trách nhiệm cho đồng chí Quốc Đống chính là vì nguyên nhân này. Nhưng mỗi một vị Phó chủ tịch đều được phân công công việc, còn đâu cũng không nhất định vào thường vụ như đồng chí Triệu Quốc Đống nói thì mới đủ phân lượng. Ngược lại tôi thấy đề bạt quá sớm sẽ không có lợi cho sự trưởng thành của một cán bộ, cũng là không công bằng cho các đồng chí khác. Cho nên tôi không đồng ý.

Nghiêm Lập Dân nói đầy lý lẽ, rất xảo diệu nói đúng vào tâm trạng mọi người đang ngồi đây. Một người mới làm Phó chủ tịch chưa đầy năm điều tới Tây Giang không nói, còn muốn vào thường vụ, đây đúng là phát triển quá nhanh.

Thư Chí Cao cúi đầu suy nghĩ, Kỳ Dư Hồng thì đang viết gì đó. Không khí khá nặng nề, Kỳ Dư Hồng một lúc sau ngẩng đầu lên nói:
- Mọi người nói ý kiến của mình đi. Lão Lục, lão Kim, hai anh có ý gì không?

- Ừ, có vào thường vụ hay không thì có lẽ tạm thời để lại. Đồng chí Hoắc Vân Đạt nếu là đồng chí có đủ tài và đức thì tôi tin sẽ không vì điểm này mà suy nghĩ, chỉ là một vấn đề phân công công việc mà thôi. Tôi thấy lão Nghiêm nói có lý, trong công việc thể hiện mình thì mới có lợi cho sự trưởng thành, càng làm người ta khâm phục.
Lục Kiếm Dân cười ha hả mà nói. Chẳng qua nụ cười này làm Triệu Quốc Đống thấy quỷ dị.


- Tôi cũng thấy ý của Bí thư Nghiêm là thỏa đáng. Có thể để đồng chí Hoắc Vân Đạt làm Phó chủ tịch một thời gian rồi suy nghĩ.
Kim Vĩnh Kiện nói.

- Mấy vị đồng chí khác thì sao?
Kỳ Dư Hồng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi nói một chút. Biểu hiện của đồng chí Hoắc Vân Đạt ở Hoa Lâm thì mọi người thấy rõ. Vì thế điều Hoắc Vân Đạt đến Tây Giang là lo lắng đến vấn đề kinh tế Tây Giang phát triển chậm chạp, nhất là công ty nhà nước và kinh tế tư nhân không đóng góp gì nhiều, mấy vấn đề này càng làm phức tạp thêm tình hình Tây Giang. Làm như thế nào để các công ty nhà nước có sức sống, làm như thế nào phát triển kinh tế tư nhân, đây là vấn đề khó khăn đối với Quận ủy, Ủy ban Tây Giang. Đồng chí Quốc Đống đã báo cáo vấn đề này với tôi. Lúc đầu khi Thị ủy quyết định để đồng chí Quốc Đống đến Tây Giang và Khu Khai Phát làm Bí thư đảng ủy cũng đã suy nghĩ về việc tăng cường lực lượng cho Tây Giang.

- Nhưng đúng như đồng chí Lập Dân vừa nói, cũng không nhất định phải vào thường vụ. Phó chủ tịch vẫn có thể phát huy năng lực của mình. Triển khai công việc chủ yếu dựa vào tính năng động chứ không phải vị trí. Vì thế nếu đồng chí Hoắc Vân Đạt rèn luyện tốt và công tác tốt thì tổ chức có thể suy nghĩ tăng thêm trọng trách.

Kỳ Dư Hồng còn chưa dứt câu, Triệu Quốc Đống đã định giải thích. Nhưng hắn thấy Chương Thiên Phóng khẽ lắc đầu, Vưu Liên Hương nhìn với vẻ ngăn cản nên phải ngậm miệng. Hắn cũng biết Kỳ Dư Hồng nói như vậy tức là đã quyết định, hắn nói chỉ phản tác dụng.

- Đồng chí Quốc Đống, cậu có ý kiến gì không?
Kỳ Dư Hồng hỏi Triệu Quốc Đống.


- Tôi bảo lưu ý kiến nhưng nghiêm túc chấp hành quyết định của Thị ủy.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.

Kỳ Dư Hồng cười cười rồi nhìn Thư Chí Cao mà nói;
- Được rồi, đồng chí Quốc Đống, cậu phải hiểu ý kiến của các thường vụ, đề bạt cán bộ không thể quá nhanh, phải công bằng mới có lợi cho bọn họ.

Triệu Quốc Đống không nói gì.

- Được rồi, Trưởng phòng Thiên Phong, vấn đề tiếp theo.
Kỳ Dư Hồng nói với Chương Thiên Phóng.

- Về vấn đề thành lập Đội tuần tra của Cục Công an Thị xã, theo cơ cấu thì đội là đơn vị cấp phó huyện. Chức đội trưởng và chính ủy cần đưa ra Hội nghị thường ủy nghiên cứu. Ban tổ chức cán bộ đã cùng Ủy ban kỷ luật, Đảng ủy chính pháp và Cục Công an Thị xã tiến hành khảo sát. Bởi vì phải lập tức thành lập nên hôm nay cần đưa ra thảo luận.
Chương Thiên Phóng nhìn sổ của mình mà nói.


Triệu Quốc Đống sa sầm mặt cầm cặp ra khỏi phòng hội nghị. Hắn không ngờ Nghiêm Lập Dân và Lục Kiếm Dân lại bắt tay nhau như vậy. Hội nghị thường ủy này quá phức tạp, những lời này Chương Thiên Phóng đã sớm nhắc hắn.

Đảng ủy chính pháp đề nghị do Trần Lôi làm đội trưởng Đội tuần tra, trưởng phòng công an Thương Hóa – Cổ Ba làm chính ủy đã bị bác bỏ. Mà đề cử của Đảng ủy Cục Công an cũng bị Nghiêm Lập Dân bác bỏ. Trưởng phòng công an Thương Hóa làm đội trưởng, Trần Lôi làm chính ủy cuối cùng đã được xác định.

Triệu Quốc Đống tin rằng Lam Quang đang rất buồn bực không kém gì mình. Hắn vốn định tìm Lam Quang một chút nhưng sau đó liền bác bỏ ý định ngu ngốc này. Hai vị thường vụ xếp cuối cùng có bắt tay cũng tạo được bao sóng gió chứ?

Lục Nhị rót trà cho Triệu Quốc Đống thì thấy tâm trạng hắn không tốt. Triệu Quốc Đống ngồi mình trong văn phòng, Lệnh Hồ Triều cũng không có ở đây làm cô có chút kinh ngạc. Chẳng qua cô không dám nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn rót trà rồi đi ra.

Triệu Quốc Đống ngửa mặt nhìn trần nhà. Đèn điện thoại di động sáng lên nhưng Triệu Quốc Đống không muốn nghe.

Xem ra hắn đã xem thường sức ảnh hưởng của Nghiêm Lập Dân. Đây không chỉ là sức ảnh hưởng với Kỳ Dư Hồngy mà cả với Hội nghị thường ủy. Đúng là vì thái độ của Nghiêm Lập Dân đã ảnh hưởng tới các thường vụ khác, mới khiến cho Kỳ Dư Hồng cũng nghiêng về phía Nghiêm Lập Dân.

Nhất là thái độ của Lục Kiếm Dân là rất quan trọng. Triệu Quốc Đống không biết vấn đề Hoắc Vân Đạt có phải hai người Lục Kiếm Dân và Nghiêm Lập Dân đã trao đổi với nhau hay không, hay là có giao dịch về mấy nhân sự trước đó hay không? Nếu không sao Lục Kiếm Dân lại đứng về phía Nghiêm Lập Dân.

Kim Vĩnh Kiện thì không cần phải nói. Trưởng phòng công an Thương Hóa là cháu của Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã, tất nhiên là Kim Vĩnh Kiện và Nghiêm Lập Dân đã có giao dịch.


Nghĩ đến quan hệ phức tạp này, Triệu Quốc Đống liền có chút đau đầu. Không vì công việc mà vì cân bằng và lợi ích cá nhân, nhưng khi một số người nói ra lại nói có lợi cho triển khai công việc.

Bây giờ Tây Giang còn thiếu một thường vụ, có lẽ quận sẽ cạnh tranh rất kịch liệt. Lôi Bằng đi về đâu thì không rõ. Xem ra Nghiêm Lập Dân đang trao đổi với Kỳ Dư Hồng, Triệu Quốc Đống đoán phải sang năm mới rõ ràng.

Lục Nhị lén lút đi vào, cô thấy Triệu Quốc Đống có vẻ đã ngủ, nhưng Triệu Quốc Đống lại không bật điều hòa. Cô suy nghĩ một chút rồi về phòng lấy áo nhung của mình đắp lên cho Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống không biết mình có ngủ hay không, chẳng qua hắn cảm thấy có người vào phòng mình, một mùi hương tới gần, sau đó có một thứ gì đó mềm mại phủ lên người hắn.

Hắn muốn mở mắt nhưng lại muốn duy trì trạng thái này nên vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lục Nhị thấy điện thoại di động trên bàn Triệu Quốc Đống không ngừng nháy đèn nhưng hắn không có phản ứng, cô muốn gọi Triệu Quốc Đống dậy nhưng lại sợ làm mất giấc mơ đẹp của hắn, nhưng lại sợ có chuyện khẩn cấp.

Cuối cùng Lục Nhị liền lặng lẽ cầm điện thoại di động ra khỏi phòng mà nghe.

Dương Thiên Bồi nghe thấy có một giọng nữ khá lễ phép mà thân thiện làm y có chút ngạc nhiên. Y nhìn số điện thoại thì thấy đúng là của Triệu Quốc Đống, nhưng sao có giọng nữ. Đến khi đối phương nói Bí thư Triệu để quên điện thoại di động trong văn phòng, y mới hiểu có lẽ là thư ký của Triệu Quốc Đống. Nhưng sao lãnh đạo lại có nữ thư ký? Dương Thiên Bồi có chút tò mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận