Lộng Triều

- Cải cách tiến hành vừa có thể hít thở không khí mát mẻ từ ngoài vào, như vậy ruồi muỗi cũng có thể bay vào. Làm như thế nào để xử lý tốt quan hệ trong đó là điều rất quan trọng trong công tác xây dựng Đảng của chúng ta.
Tiếu Triêu Quý cũng đồng ý với quan điểm của Lạc Dục Thành.
- Xây dựng hệ thống phòng ngự tốt là công tác mà Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật cần tăng cường, cần phải tranh thủ đi trước.

- Đó chỉ là một phương diện, vừa nãy Phó bí thư Lăng nói rất chính xác. Đùng là cán bộ Tây Giang thiếu không khí làm việc nhanh chóng, quan niệm lạc hậu đã đến lúc không thể không thay đổi. Ở điểm này Bí thư Triệu khi còn ở Hoa Lâm đã tiến hành chỉnh đốn tác phong làm việc, tôi thấy điều này hoàn toàn có thể áp dụng ở Hoa Lâm chúng ta. Tác phong làm việc của cán bộ Hoa Lâm bây giờ tốt hẳn lên, điều này có quan hệ lớn với công tác trước đó của Bí thư Triệu. Hơn nữa điều này cũng có tác dụng thúc đẩy thu hút đầu tư của Hoa Lâm.
Quế Toàn Hữu cũng nói.

Không khí trên bàn có vẻ khá hòa hợp, các vị thường vụ đều thấy dễ dàng. Triệu Quốc Đống đang cẩn thận cảm nhận ý đồ và muốn diễn đạt và thời cơ lên tiếng của từng người. Chẳng qua Lăng Tiêu thể hiện quá non nớt, tình hình khá giống khi hắn mới đến làm Phó chủ tịch Hoa Lâm, cũng không có ai coi trọng vị Phó bí thư này cả, ai cũng đều dựa theo suy nghĩ của mình mà phát huy.
…..
Trong văn phòng Triệu Quốc Đống lúc này có thêm Quế Toàn Hữu và Tằng Lệnh Thuần.

- Lão tằng, năm ngoái quận bố trí tết như thế nào?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Tôi không rõ, năm ngoái Trương Thiệu Văn trực tiếp phân công Ngô Ứng Cương làm việc này. Còn chạy trên tỉnh, Thị xã đều do một tay Đinh Cao Thọ làm.
Tằng Lệnh Thuần lắc đầu nói:
- Có thể La Minh cũng biết một chút tình hình.

Triệu Quốc Đống khẽ nhíu mày. Ngô Uy Hoa và La Minh mặc dù đã dựa vào hắn nhưng chuyện này lại dính tới Trương Thiệu Văn thì có vẻ không thỏa đáng. Nhưng nếu như anh không biết năm ngoái đi những ai thì có lẽ làm mất lòng ai anh cũng không biết.

- Toàn Hữu, anh thông báo cho Ngô Uy Hoa và La Minh tớ đây, chúng ta bàn chuyện này rồi quyết định, sau đó chuyện do anh phụ trách.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Tằng, anh phụ trách bên Ủy ban, các cơ quan khác thì không cần biết nhưng Ủy ban nhân dân tỉnh và Thị xã nhất định phải có.


- Về bên Quận ủy thì tôi nghĩ phạm vi không cần quá lớn. Cứ căn cứ tình hình mấy đơn vị như văn phòng Thị ủy, Ban Tổ chức cán bộ mà xác định. Ý của tôi là lấy danh nghĩa của Quận ủy mời một lần. Mấy thường vụ như Trưởng ban Mao, Trưởng ban Chương cũng không biết có tham gia được không, nhưng Thường vụ quận ủy phải có mặt đông đủ. Các cơ quan bên chính quyền Thị xã thì anh và lão Hạ cùng văn phòng Ủy ban quận lo liệu.

Cuối năm là thời kỳ làm người ta đau đầu nhất, Triệu Quốc Đống mất cả buổi chiều để nghiên cứu thủ tục chúc tết cấp trên. Triệu Quốc Đống cũng biết phải làm cho tốt nếu không sẽ có phiền toái không cần thiết.

……….

- Trưởng ban Mao, Trần Đại Lực tôi không nói cái khác nhưng tôi xuất thân nông thôn, không biết giả vờ gì hết. Hôm nay Bí thư Hoàng dẫn theo người của Huyện ủy Hoa Lâm chúng tôi đến cảm ơn Trưởng ban Mao và Ban Tuyên giáo Thị ủy đã hết sức ủng hộ công việc của Hoa Lâm chúng tôi. Lão Trần tôi xin cạn, ngài tùy ý.

Giọng nói sang sảng phát ra từ phòng đối diện làm Triệu Quốc Đống vừa nói chuyện điện thoại xong nghe thấy khá quen tai. Hôm nay công ty Điện Thiên Hằng mời mấy vị lãnh đạo Ban quản lý tham gia tổng kết cuối năm. Triệu Quốc Đống vốn định không tới nhưng tổng giám đốc Vương Hằng tự mình lên mời nên hắn không tiện từ chối.


Nói thật mấy hôm nay Triệu Quốc Đống đến mức nghe thấy rượu là sợ. Gần như trưa, tối hôm nào cũng kín lịch, nhất là bổi tối bình thường phải tham gia ba bốn bữa ăn, vì thế Triệu Quốc Đống không thể không nghĩ cách xin nghỉ.

Nhưng các bữa nhậu này có nhiều bữa không thể không đi. Có một vài công ty quan trọng trong địa phận quận, Thị xã mời, có các cục quan trọng trên Thị xã mời, có bạn bè quen mời, còn có những cơ quan cấp trên anh phải chủ động mời để tiện cho công việc năm tới.

Mấy bữa cơm này đều có ý nghĩa đặc biệt. Anh tham gia, chủ nhân thấy vinh hạnh. Anh không tham gia thì sẽ làm người ta thấy anh kiêu ngạo. Nhất là Triệu Quốc Đống lên Quận Tây Giang, Ban quản lý chưa lâu, hơn nữa luôn làm người ta thấy hắn hay gây mưa gió, làm cán bộ bên dưới đều thấy khó gần, như vậy không lợi cho triển khai công việc. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng phải thông qua các bữa nhậu mà cải thiện quan hệ.

Trần Đại Lực? Bây giờ hình như đã là Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Hoa Lâm. Triệu Quốc Đống có chút ấn tượng về người này.

Người này xuất thân cán bộ nông thôn điển hình, năng lực có nhưng miệng nói chuyện hơi thô lỗ, hơn nữa không phân biệt trường hợp. Không cần biết có phụ nữ ở đó hay không mà cứ động chút chửi mẹ chửi cha, chẳng qua người này lại dùng tốt ở xã, thị trấn. Khi mở rộng trụ sở trồng cỏ, người này làm rất tốt. Chẳng qua Triệu Quốc Đống thấy Trần Đại Lực chỉ có thể coi là một cán bộ xã có năng khiếu, anh muốn anh ta phụ trách công việc một phòng ban trên huyện thì phong cách này có lẽ khó có thể thích ứng.

Triệu Quốc Đống nhớ kỹ Trình Nhược Lâm từng đề cập qua người này nghe nói muốn làm Trưởng ban Tuyên giáo, hơn nữa tác phong sống không tốt. Chẳng qua khi đưa thảo luận Trần Đại Lực làm thường vụ huyện ủy Hoa Lâm thì Triệu Quốc Đống chỉ xếp cuối trong các Thường vụ thị ủy, hơn nữa không phải cán bộ Tây Giang hoặc Ban quản lý nên hắn không có quyền lên tiếng. Nghe nói người này và Vương Nhị Khải đã thành cánh tay phải, tay trái của Hoàng Côn.

Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Vương Nhị Khải do một tay mình đề bạt lại có thể quan hệ hòa hợp trong thời gian ngắn với Hoàng Côn như vậy. Mặc dù hắn biết người đi sẽ giảm bớt tình cảm, sẽ có người thay đổi nhưng không tới mức nhanh như vậy chứ?


Trên thực tế ngăn cách giữa hai người đã xuất hiện khi Triệu Quốc Đống đề bạt cán bộ là Quế Toàn Hữu chứ không phải là Vương Nhị Khải. Mặc dù sau đó đã bù đắp cho Vương Nhị Khải, nhưng mâu thuẫn đã bắt đầu đâm chồi, khó có thể diệt trừ. Bề ngoài Vương Nhị Khải vẫn tỏ vẻ theo sát Triệu Quốc Đống, chẳng qua cả hai người đều biết quan hệ sẽ không thể thân mật như khi Triệu Quốc Đống còn làm Phó chủ tịch thường trực.

Triệu Quốc Đống không phải chưa suy nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn phải suy tính về mọi phương diện. Lần đầu đề cử cán bộ ra ngoài nếu không đề cử một người có đủ năng lực và trình độ văn hóa, hắn lo sẽ khiến Chương Thiên Phóng có ấn tượng không tốt về mình. Cho nên Triệu Quốc Đống mới đề cử Quế Toàn Hữu, mà khi lên đến tầm cán bộ cấp huyện thì Triệu Quốc Đống cho rằng về phương diện nào Quế Toàn Hữu cũng có không gian phát triển lớn hơn Vương Nhị Khải.

Triệu Quốc Đống về phòng, mọi người bên trong đang không ngừng uống.

Vương Hằng vốn là một nhân viên kinh doanh của nhà máy điện Phương Đông Ninh Lăng, đây là một nhà máy tập thể, hai năm trước kinh doanh kém khiến gần như phá sản. Vương Hằng trước đó đã rời nhà máy và ra ngoài, thấy tình hình đó y liền quay lại tìm mười mấy đồng nghiệp cũ bỏ ra 1,2 triệu mua lại nhà máy, trong đó một mình y bỏ ra một triệu, 200 ngàn còn lại phân biệt cho hơn mười nhân viên quản lý và kỹ thuật gom góp.

Sau đó nó được đổi tên thành công ty điện Thiên Hằng, dựa vào quan hệ mấy năm của y ở Chiết Giang, công ty nhanh chóng khô phục, năm đầu đã giảm bớt lỗ chuyển lãi, năm sau công ty thuê 80 mẫu đất trong Khu Khai Phát xây dựng nhà máy, nhà máy không ngừng mở rộng quy mô. Nó bây giờ đã là một công ty tư nhân nổi tiếng của Thị xã Ninh Lăng.

- Bí thư Triệu, ngài ra ngoài trốn rượu sao? Chén này tôi giữ lại giúp ngài, ngài muốn trốn cũng không được. Một năm có một lần, bình thường mời ngài không bao giờ tiếp chiêu, luôn nói công việc bận. Nếu cán bộ Đảng viên nào cũng như ngài thì tôi nghĩ ngành ăn uống sẽ kém phát triển đi hơn phân nửa.
Người nói chuyện là phó Tổng giám đốc Thiên Hằng, bình thường y phụ trách công tác liên lạc với Ban quản lý Khu Khai Phát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận