Lộng Triều

Mọi người nhìn vào tên thanh niên đang ôm đầu kia. Cuối cùng có người tức giận nói:
- Mẹ nó chứ, Khâu Thiết Lưu, Hải ca đến làm việc, Khâu gia các người dám đánh Hải ca? Còn không nó lý, còn biết pháp luật là gì không?

- Đúng thế, mẹ nó chứ, Trương gia bọn tao còn hò hét giúp bọn mày. Hải ca còn không ngừng nói giúp Khâu Đức Phú trước mặt Bí thư Mạc và Công an quận. Khâu gia các người dám đánh Hải ca, chẳng lẽ nghĩ Trương gia tao không có người hả?

- Khâu gia bọn mày giỏi nhỉ, ngay cả người Trương gia tao cũng dám đánh.

Một loạt tiếng la hét vang lên, ngay cả cảnh sát cũng phải đi chậm lại.

- Không phải, bọn tao không có. Đồng Phật, thật không phải bọn tao mà.
Một tên vội vàng kêu lên.
- Bọn tao sao dám đánh Hải ca.

- Không phả, vậy đầu Hải ca bị anh đánh, chẳng lẽ là người Tạ gia? Bọn họ điên rồi sao? Hay là bọn tao hay cảnh sát? Mẹ nó chứ, Hải ca là Phó chủ nhiệm của Khu, tốt xấu của là lãnh đạo, Khâu gia bọn mày kiêu căng nhỉ, chuyện gì cũng dám làm, ai cũng dám đánh, tao thấy bọn mày muốn làm phản hả?
Một người đàn ông trung niên đi lên nhìn vết thương của Trương Pháp Hải rồi tức giận nói:
- Người Trương gia không xen vào, về thôi. Khâu gia bọn mày muốn đánh nhau với cảnh sát, chính quyền thì tự mình đánh đi.

- Đồng Phật, Hải ca, thật không phải Khâu gia làm mà.


- Chẳng lẽ nói do Tạ gia tao đánh Hải ca? Nực cười, liên quan mẹ gì đến Tạ gia mà phải đánh Hải ca?
Một người cầm xẻng trong tay tức giận nói:
- Đi, người Tạ gia về, đấu với chính quyền thì để Khâu gia làm, ông không ngu.

- Mọi người về nhà đi, đấu với chính quyền không thể làm, mau về đi.
Trương Pháp Hải lau vệt máu trên trán, còn ra vẻ muốn ngăn cảnh sát xông lên:
- Tôi bị thương không sao, nhưng đừng để người nhà mình không yên tâm, vi phạm pháp luật là tội lớn, mau đi đi.

Hai người này vừa lên tiếng, khí thế của thôn dân liền giảm đi nhiều. Vân Bạc thấy thế thì cười thầm trong lòng, vội vàng vung tay cho cảnh sát xông lên. Trương gia, Tạ gia thấy thế liền bỏ vũ khí trong tay xuống, tản đi, mà Khâu gia lại bị cảnh sát xông tới nên sợ hãi, có người bỏ chạy, có người lặng lẽ lẻn vào hàng ngũ hai nhà kia mà rời đi.

Triệu Quốc Đống và Lam Quang đứng ở chỗ cao thấy thế thì đều thở phào nhẹ nhõm. Triệu Quốc Đống thuận tay cầm bộ đàm mà nói:
- Vân Bạc, thu được mời trả lời.

- Tôi là Vân Bạc, mời Bí thư Triệu nói.

- Bố trí người của anh ngoài việc bắt Khâu Đức Phú thì vài người khác cũng phải bắt hết.
Triệu Quốc Đống trước đó đã bàn với Vân Bạc. Nếu tình hình kém thì chỉ bắt mình Khâu Đức Phú là được, tình hình tốt thì phải bắt cả mấy tên kích động dân chúng. Bây giờ khí thế đối phương đã mất, thời cơ tốt như vậy sao có thể bỏ qua.

- Tôi hiểu.

Vân Bạc vung tay, cảnh sát lao vào bắt người.

Khâu Đức Phú gần như không hề có sức phản kháng đã bị bắt, mấy tên kích động dân chúng cũng bị cảnh sát bắt. Đến lúc này tình hình đã không còn gì phải lo lắng.

- Quốc Đống, không ngờ vị Bí thư Mạc Vinh này đúng là có bản lĩnh. Tôi cũng thấy đây là việc khó giải quyết mà họ giải quyết nhanh như vậy. Khu Việt tú đúng là có sức chiến đấu. Đương nhiên Vân Bạc bố trí cũng giỏi.
Lam Quang cười ha hả nói.
- Tôi vừa báo cáo với Bí thư Kỳ, Bí thư Kỳ rất hài lòng và yêu cầu thực hiện nốt công việc còn lại.

- Yên tâm, tôi đã bảo Mạc Vinh mang theo cán bộ của khu và thôn tổ chức làm công tác tư tưởng.

Triệu Quốc Đống ngồi trên chiếc xe Nissan mới tinh của Lam Quang. Cục Công an Thị xã ngoài hai xe việt dã còn có vài xe khác, trên thực tế nhiều xe được lắp ráp trong nước. Mã Nguyên Sinh vì cải thiện quan hệ với Đảng ủy chính pháp nên chủ động đưa xe việt dã mới tinh cho Đảng ủy Chính pháp, đồng thời cũng đổi xe Audi cũ cho Lam Quang.

- Xe này được đó.
Triệu Quốc Đống nhìn xe rồi nói:
- Chắc chắn, đi thoải mái.

- Chẳng qua hơi ăn dầu.
Lam Quang cũng rất hài lòng với xe này.


- Không nhiều, xe động lực cao thì anh mong nó tiết kiệm xăng sao? Nhật Bản còn lo tiết kiệm xăng dầu đó, nếu là của Mỹ thì đốt xăng hơn nhiều.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Mã Nguyên Sinh đúng là bỏ được, xe này phải 300 ngàn.

Lam Quang cười cười không nói. Y biết Triệu Quốc Đống không hài lòng với Mã Nguyên Sinh. Bây giờ Mã Nguyên Sinh cố gắng làm tốt quan hệ với y, y cũng không còn làm căng như trước nữa.

- Tối nay bố trí thế nào?

- Tôi nghe anh, anh ra chiêu, tôi làm chủ.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Mời cả Cục trưởng Lý và chính ủy Trần nữa. Cục trưởng Lý Bân thì tôi không quá quen, Trần Lôi thì tôi quen, bên này tôi gọi cả Vân Bạc, Lê Túc và Mạc Vinh đi. Hôm nay vất vả, coi như mọi người có thể hoàn thành tốt công việc.

- Quốc Đống, Công an quận vừa bắt được mấy người, nghe nói là người của Công ty xây dựng Long Đằng?
Lam Quang suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ừ, nghe nói là người do Công ty xây dựng Long Đằng phái tới, chẳng qua chỉ sợ Công ty xây dựng Long Đằng không chịu thừa nhận.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà nói:
- Không có bằng chứng thì có thể làm gì? Mấy nhân viên làm thuê tạm thời, Công ty xây dựng Long Đằng không thừa nhận thì làm gì được bọn họ?

- Công ty xây dựng Long Đằng này xem ra cũng kiêu căng đó. Không ngờ dám chống đối ngang nhiên như vậy, lần đầu tôi gặp đó.


- Kiêu căng hay không anh còn không biết sao? Khâu Đức Phú miễn cưỡng coi là một lực lượng, không có bọn họ ngăn cản thì đám người Công ty xây dựng Long Đằng dám làm như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cũng biết sau lưng Công ty xây dựng Long Đằng là ai, chẳng qua mọi người đều mắt nhắm mắt mở coi như không biết mà thôi.
- Hôm nay chúng ta bắt người, xem nào, chắc tối đầy người gọi điện.

- Hừ, thích gọi cứ gọi. Chúng ta không thể vì bọn họ gọi mà không dám bật máy mà.
Lam Quang cười lạnh nói:
- Tôi muốn xem bọn họ nói như thế nào về việc hôm nay.

Không ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống. Lúc ăn cơm dù là Vân Bạc, Lê Túc, Lý Bân hay là Lạc Dục Thành đều nhận được mấy cuộc điện thoại. Nội dung đều hỏi về Khâu Đức Phú và Công ty xây dựng Long Đằng.

Khâu Đức Phú bị bắt, cảnh sát lục được hai khẩu súng và một đống thuốc nổ, bị tình nghi lưu giữ súng ống trái phép. Mặc dù Khâu Đức Phú kiên quyết phủ nhận nó là của mình nhưng không quan trọng, có vật chứng là đủ rồi.

Chẳng qua dù là Lam Quang hay Triệu Quốc Đống đều không nhận được điện khiến hai người có chút tò mò. Chẳng qua nghĩ thì thấy bây giờ còn chưa vào giai đoạn quan trọng, chưa đến lúc ngả bài.

Ăn xong, Mạc Vinh đưa Triệu Quốc Đống ra cửa. Triệu Quốc Đống thấy Mạc Vinh có chút lo lắng thì biết đối phương đang không yên tâm.
- Sao phải nhăn nhó như vậy? Tôi nói rồi, trời sụp còn có cột chống, anh sợ gì? Không chỉ là hôm nay lộ mặt khiến anh sợ khó giải quyết về sau đó chứ? Đây là công việc anh cần làm, không ai có thể nói được gì. Nếu ai hỏi thì anh nói tôi yêu cầu anh trực tiếp tham gia là được.

- Bí thư Triệu, tôi không lo việc này. Ha ha, nói thật tôi ở cấp này thì bên trên muốn tra cũng phải tìm ngài, không tới đầu tô. Chẳng qua Khâu Đức Phú và Công ty xây dựng Long Đằng cũng có chút thân phận, tôi lo lần này không xử lý được bọn chúng, càng làm bọn chúng thêm kiêu căng.
Mạc Vinh lắc đầu nói.

- Điểm này anh không cần lo. Đám người Vân Bạc dám bắt Khâu Đức Phú, như vậy không có bằng chứng là không được. Công tác chuẩn bị đã làm tốt, chẳng qua anh cần chuẩn bị tư tưởng. thôn Thủy Nguyên vừa vặn nằm trong quy hoạch khu công nghiệp Lâm Cảng của quận, ngoài ra còn dính tới hai thôn nữa. Khu công nghiệp rất nhanh đưa vào xây dựng, thu hồi đất là rất nhiều. Trước khi Ban quản lý khu công nghiệp được thành lập thì tất cả công tác giải tỏa, xây dựng đều do khu gánh vác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận