Sau một phen hôn nồng nhiệt, Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt mới dần tỉnh táo lại. Khổng Nguyệt thậm chí cảm thấy bên dưới đối phương đang cao vút đâm vào người mình.
Sau khi ra nước ngoài, Khổng Nguyệt đã chú tâm vào học nên cũng dần bình tĩnh lại. Cô vốn nghĩ cắt đứt với quá khứ nhưng khi nghĩ đến Triệu Quốc Đống, cô lại không thể ngủ được. Nhất là khi ở Canada, cô mặc dù tìm một công việc nhưng cảm thấy mình không thể nào dung nhập vào xã hội đó.
Trong lúc này cũng xuất hiện một người đàn ông bên cạnh cô, nhưng đó chỉ là nhằm vào cơ thể cô, Khổng Nguyệt dù cô đơn đến mấy cũng không chấp nhận một người chỉ vì thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Khoản tài chính đầu tiên để cô ra nước ngoài học là do Triệu Quốc Đống cấp, Khổng Nguyệt cũng không phải người không biết nhân tình, cô biết Triệu Quốc Đống không phải kẻ kém cỏi. Anh em nhà Triệu Quốc Đống có thể bỏ ra vài trăm ngàn thì mấy năm trước không phải người bình thường có thể làm được. Sang bên Canada, Khổng Nguyệt vừa học vừa tìm việc làm, theo tiếng Anh tăng lên, cuộc sống cũng dần tốt hơn. nhưng cô vẫn thấy ở đó quá lạnh lùng, không thích hợp với cô.
Thấy Triệu Quốc Đống vẫn muốn ôm mình, một tay còn luồn vào lưng quần mà đặt lên mông làm cô không thể kìm nổi mình.
- Quốc Đống, không được, ở đây không được.
Mặt Khổng Nguyệt lộ rõ tình cảm, ánh mắt như nước làm Triệu Quốc Đống ngứa ngáy khó chịu.
Triệu Quốc Đống cố lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Xin lỗi, anh sơ ý quá.
- Không, Quốc Đống, em không phải có ý đó.
Khổng Nguyệt có chút khẩn trương, mặt cô nóng lên, nhưng cảm thấy lời mình có khuyết điểm nên không biết nói gì cho tốt.
- Được rồi, đừng nói nữa, Tiểu Nguyệt, em bây giờ thế nào?
Lúc này Triệu Quốc Đống đã hoàn toàn bình thường lại. Hắn khẽ vuốt tóc cô mà nói.
- Cũng được, hai năm rồi em không về mấy, một năm chỉ có thể về một chuyến. Tiền vé máy bay đắt quá.
Khổng Nguyệt cười cười mà nói:
- Em vừa mới lấy được quyền ở lại Canada vĩnh viễn.
- Ồ? Em định định cư ở đó?
Triệu Quốc Đống cũng biết lấy quyền ở vĩnh viễn thì xin định cư dễ hơn, chẳng qua cũng cần thỏa mãn điều kiện nhất định.
- Em quen cuộc sống bên đó không?
Khổng Nguyệt ngẩn ra, một lúc lâu cô mới nói:
- Em cũng không rõ. Dù sao điều kiện bên đó cũng tốt, hoàn cảnh đặc biệt tốt, không khí tươi mát, dân cư thưa thớt, người Trung Quốc ở đó cũng không ít. Nhưng nếu nói là quen thì thấy bên đó có vẻ xa cách, sau khi làm việc xong lại thấy trống rỗng, bạn bè có vẻ rất nhạt.
Triệu Quốc Đống gật đầu tỏ vẻ hiểu. Người Trung Quốc ra nước ngoài công tác mặc dù rất nhanh thích ứng nhưng mà tinh thần muốn dung nhập vào thì không phải việc dễ. Rất nhiều người phải qua vài thế hệ mới có thể dung nhập.
- Nếu thấy khó có thể thích ứng thì em có thể đến Hongkong hoặc là Singapore. Ừ tốt nhất là Hongkong, không khí bên đó em sẽ thấy không khác mấy so với đại lục.
Triệu Quốc Đống không nhịn được mà nói.
- Em xem đã, em bây giờ còn chưa nghĩ xa như vậy.
Khổng Nguyệt cười nói, nụ cười trên mặt làm cho hắn cảm thấy cô vẫn như mấy năm trước.
- Đúng, sao anh lại ở đây?
- Anh? Công việc ạ, anh cùng mấy người bạn nước Đức ở đây. Bọn họ đầu tư ở chỗ anh làm việc, đang bàn thủ tục đầu tư. Còn em? Em bây giờ ở đâu?
Triệu Quốc Đống nói.
- Em có chỗ ở tại An Đô, anh cũng biết bố mẹ em đã lên An Đô mà, không còn ở nhà máy nữa.
Khổng Nguyệt có chút xấu hổ mà nói. Nhớ lúc trước Triệu Quốc Đống cho cô một khoản tiền, cô bỏ ra một phần mua một căn phòng nhỏ cho bố mẹ ở An Đô.
- Một người bạn của em từ nước Mỹ sang Trung Quốc du lịch, cho nên em tới thăm.
- Ồ, vậy vào ngồi với anh một chút. Tiếng Anh của em không vấn đề gì chứ?
Triệu Quốc Đống cười cười đi ra và nói.
- Ừ, nói chuyện thì không vấn đề gì, nếu không sao có thể sống ở bên đó.
Khổng Nguyệt có chút đắc ý mà nói.
Khi Lam Đại thấy Triệu Quốc Đống mang theo một cô gái xuất hiện thì rất ngạc nhiên. Cô tưởng rằng người trong điện thoại có thể tìm được Triệu Quốc Đống ở Wc. Chẳng qua Triệu Quốc Đống vừa mở miệng nói thì cô biết không phải người phụ nữ kia.
Tiếng Anh lưu loát của Khổng Nguyệt làm Lam Đại rất kinh ngạc, cũng làm cô thấy áp lực. Từ sự thân mật của Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt làm cô cảm thấy bọn họ không chỉ là bạn học.
Người Đức cũng rất hoan nghênh có thêm một cô gái xinh đẹp tham gia.
Khổng Nguyệt cũng có chút tò mò với Lam Đại. Lam Đại nói tiếng Anh với trình độ cao, vừa nghe là biết là từ học viện chuyên nghiệp ra, không giống cô dựa vào giao tiếp mà có. Đây là bạn gái bây giờ của Triệu Quốc Đống? Không giống, ít nhất Triệu Quốc Đống và đối phương không thân mật và ăn ý, có vẻ mật thiết hơn quan hệ công việc bình thường.
Chẳng qua trong mắt Lam Đại lộ ra một tia thù địch làm Khổng Nguyệt cảm thấy mình xuất hiện có lẽ uy hiếp tới đối phương. Khổng Nguyệt là người từng trải nên hiểu có ý nghĩa gì. Điều này làm Khổng Nguyệt đánh giá cao hơn về ánh mắt của Triệu Quốc Đống. Một cô gái xuất sắc như vậy đi đâu chẳng có nhiều người chú ý, vậy mà còn không thể hấp dẫn Triệu Quốc Đống đúng là làm cô có chút kinh ngạc.
Khi Hàn Đông vào quán liền liếc mắt cái là thấy Triệu Quốc Đống, cô gái kia nói đúng, Triệu Quốc Đống đúng là ở đây.
Gần như là có cảm ứng, Khổng Nguyệt quay đầu nhìn vừa vặn chạm vào ánh mắt của Hàn Đông.
- Khổng Nguyệt?
- Hàn Đông?
Hai người ngày xưa là bạn thân thiết nhất nhưng bây giờ đã sớm không còn, nguyên nhân là vì Triệu Quốc Đống. Ánh mắt sắc bén như dao của Hàn Đông lướt qua mặt Khổng Nguyệt, dừng lại một chút trên người lãnh đạo, sau đó nhìn qua Triệu Quốc Đống rồi quay về Khổng Nguyệt. Cô thoáng do dự một chút rồi nói:
- Vừa về à?
- Ừ, về được hai tháng rồi, hôm nay trùng hợp gặp Quốc Đống ở đây.
Khổng Nguyệt đứng lên cười nói:
- Đã lâu không gặp, Hàn Đông, cô vẫn đẹp và đầy sức sống như trước.
- Cô cũng vậy, ừ, không đúng, cô thay đổi một chút. Nói như thế nào nhỉ? Ừ, tự tin hơn.
Hàn Đông hít sâu một hơi cố kìm cơn run raayr trong lòng mình.
- Vậy ư? Có thể được cô khen nên tôi cũng thấy tự tin hơn.
Lam Đại cảm thấy hai người phụ nữ này có quan hệ không bình thường với Triệu Quốc Đống, hơn nữa hai người này có vẻ thù địch và cảnh giác lẫn nhau. Nhưng theo nói chuyện khiến sự thù địch và cảnh giác nhanh chóng tan ra, thay thế vào đó là tình cảm lâu ngày.
Triệu Quốc Đống lúc này là kẻ xấu hổ nhất. Khổng Nguyệt và Hàn Đông gặp nhau vào lúc này, mấy năm trước các cô vì hắn mà xa cách, bây giờ hắn cũng không biết nên hình dung về tình cảnh này như thế nào.
Hàn Đông tham gia liền nói chuyện cùng Khổng Nguyệt, người lại Triệu Quốc Đống và Lam Đại bị ném sang bên. Mấy người Đức không ngại thêm một cô gái tham gia, vẫn uống bia, nói chuyện.
Triệu Quốc Đống đưa Hàn Đông và Lam Đại về nhà thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuộc gặp mặt hôm nay làm hắn đổ mồ hôi, nhưng hắn thấy Khổng Nguyệt và Hàn Đông cũng vui vẻ, có lẽ là cảm thấy tất cả đã trôi qua, điểm này làm Triệu Quốc Đống yên tâm đôi chút.
Điện thoại di động vang lên, là Hàn Đông gọi tới.
- Quốc Đống, anh ở đâu?
- Anh đang trên đường.
- Anh về đâu?
- Về nhà.
Triệu Quốc Đống nói.
- Hay là anh đến chỗ em.
Hàn Đông có vẻ như đã hạ quyết tâm.
- Như vậy không tốt.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng mà nói.
- Anh đến chỗ Khổng Nguyệt?
- Em sao lại phải quan tâm tới việc này?
Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu nói:
- Anh và cô ấy là lần đầu gặp mặt sau nhiều năm, cô ấy cũng chưa bao giờ gọi cho anh.
- Hừ, cái này có quan hệ gì với em. Em có tư cách gì mà quản.