Lộng Triều

- Vưu tỷ, nếu Thị trưởng Thư thành Bí thư thì bên chính quyền sợ sẽ biến hoá.
Triệu Quốc Đống từ tốn nói.

- Cậu nói là Nghiêm Lập Dân hay Kim Vĩnh Kiện?
Vưu Liên Hương rất nhạy cảm mà nói. Lục Kiếm Dân đến chưa lâu, muốn lên thêm thì khó. Hơn nữa nếu hai lãnh đạo chủ yếu đều từ ngoài vào sẽ không tiện triển khai công việc, tỉnh phải lo lắng cho tâm trạng cán bộ địa phương.

- Cá nhân tôi đương nhiên hy vọng Kim Vĩnh Kiện, chẳng qua khả năng Nghiêm Lập Dân sẽ cao hơn.

Nghiêm Lập Dân mặc dù là cán bộ từ ngoài tới nhưng ở Ninh Lăng khá lâu, quen thuộc tình hình Ninh Lăng, hơn nữa lại là Phó bí thư, nên có làm Thị trưởng cũng là hợp lý. Kim Vĩnh Kiện chỉ là Phó thị trưởng thường trực, hơn nữa khi đảm nhiệm Phó thị trưởng thường trực cũng không có biểu hiện đặc biệt. Chẳng qua từ góc độ của Thư Chí Cao thì người này sẽ hy vọng Kim Vĩnh Kiện xây dựng bộ máy với mình. Đương nhiên tất cả phải dựa trên khả năng Thư Chí Cao có thể làm Bí thư Thị ủy.

Vưu Liên Hương nhíu mày, Nghiêm Lập Dân cũng không quan hệ tốt với cô, nếu so sánh thì cô quan hệ với Kim Vĩnh Kiện tốt hơn chút.

- Vưu tỷ, chẳng lẽ chị không có suy nghĩ sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chị làm thường vụ ở Ninh Lăng một thời gian rồi, chẳng lẽ cứ mong ở chức này đến già sao?


- Tôi cũng muốn nhưng đâu có cơ hội tốt như vậy?
Mắt Vưu Liên Hương sáng lên mà nói;
- Quốc Đống, cậu có phải có ý gì không?

- Tôi có thể có ý gì chứ? Tôi làm thường vụ chưa đầu nửa năm thì có thể làm gì? Đàng hoàng ngồi ở vị trí bây giờ là được, cái khác không nghĩ tới, đồng thời cũng không thể nghĩ tới. Tôi tự biết bản thân mình.
Triệu Quốc Đống ra vẻ hồ đồ.

- Phì, cậu còn ra vẻ hồ đồ với Vưu tỷ này? Tôi hỏi cậu cảm thấy Vưu tỷ nên làm như thế nào?

Ngoài cuộc rõ, trong cuộc rối. Vưu Liên Hương cũng biết mình bây giờ là như vậy. Nếu Thư Chí Cao lên chức thì đó là cơ hội. Nghiêm Lập Dân rất có thể lên làm Thị trưởng, vậy còn trống vị trí Phó bí thư Thị ủy. Đương nhiên dù là Chương Thiên Phóng hay Lục Kiếm Dân đều nhìn chằm chằm vào vị trí này. Mặc dù Kim Vĩnh Kiện có thất bại khi tranh chức Thị trưởng nhưng cũng khó tránh khỏi nhằm vào vị trí Phó bí thư Thị ủy. Còn chưa tính khả năng Tỉnh ủy sẽ điều cán bộ từ nơi khác đến, đương nhiên khả năng này nhỏ hơn.

- Vưu tỷ, chẳng lẽ việc này còn cần tôi góp ý sao?
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, xem ra Vưu Liên Hương đã động tâm nên mới rối loạn, vì thế tìm mình đến bàn chuyện. Dù sao hắn nhất định không có cơ hội, đồng thời cũng nói rõ Vưu Liên Hương tin hắn.
- Vưu tỷ, đầu tiên xem một chút, chỉ cần không lập tức xác định rõ ai làm Bí thư, Thị trưởng thì sẽ có cuộc tranh đoạt rất lớn, đương nhiên có thể thích hợp đánh một chút. Tôi nghĩ chị làm Trưởng ban thư ký Thị ủy hai năm nên cũng có con đường.

Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. đối phương nói đây là nói nhảm nhưng lại là thật. Bây giờ ngay cả Bí thư Thị ủy là ai còn chưa xác định thì chị hoạt động như thế nào? Chẳng qua Triệu Quốc Đống nói làm Vưu Liên Hương bị kích thích mạnh. Câu nói con đường kia làm Vưu Liên Hương bắt đầu nôn nóng.

Cô đi lên từ Ủy ban kỷ luật, theo sát dấu chân của Hùng Chính Lâm. Lúc ở Ủy ban kỷ luật Thành phố An Đô, cô càng ra sức làm việc, có thể nói buông tha thời gian của người phụ nữ và người mẹ, giúp Hùng Chính Lâm làm mấy vụ án lớn.

Hùng Chính Lâm cũng không bạc đãi cô, cô từ một cán bộ bình thường được đề bạt lên cấp huyện, cuối cùng làm cô nhảy lên cấp phó giám đốc sở. Mặc dù Ninh Lăng là nơi khá nghèo nhưng có thể lên làm phó giám đốc sở đâu có dễ gì.

Vưu Liên Hương phát hiện từ lòng tham vô đáy đã ám chỉ rất chính xác người trong chốn quan trường, kể cả cô trong đó. Khi cô lên làm Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký Thị ủy Ninh Lăng thì đã thấy thỏa mãn. Một nữ cán bộ có thể làm đến chức này thì cả tỉnh cũng không có mấy người. Nhưng đến Ninh Lăng chưa đầy năm, Vưu Liên Hương lại phát hiện mình có tham vọng đi lên.

Chức Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký Thị ủy nghe thì oai, nhưng nó chỉ là quản gia. Bí thư Thị ủy, Phó bí thư đều có thể phân công công việc cho chị, chị phải làm tốt. Các thường vụ nói gì đó với chị, chị cũng cần suy nghĩ, cân nhắc. Công tác phục vụ này rất nhanh làm Vưu Liên Hương nhàm chán.


Cô thấy mình thậm chí còn xa không bằng Lam Quang, Triệu Quốc Đống, thậm chí là Mao Bình kia. Ít nhất bọn họ tự mình phụ trách một mảng.

Vưu Liên Hương cảm thấy mình sau khi đến Ninh Lăng liền như bị người quên đi. Mặc dù có quan hệ tốt với Kỳ Dư Hồng nhưng Kỳ Dư Hồng không có quyền quyết định vận mệnh của cô. Nếu uốn di động vị trí thì cần có người nói giúp ở trên tỉnh, mà việc này là điểm yếu nhất của cô.

Câu nói của Triệu Quốc Đống đã đánh trúng vết sẹo của Vưu Liên Hương. Trong các Lãnh đạo tỉnh ủy thì cô cũng không quen mấy.

Hùng Chính Lâm nói Triệu Quốc Đống có quan hệ rộng, hơn nữa Thái Chánh Dương cũng coi trọng, cũng giúp Triệu Quốc Đống bắt quan hệ với trên tỉnh. Vưu Liên Hương tin vào lời này của Hùng Chính Lâm, nếu không Triệu Quốc Đống dựa vào cái gì mà đánh ngã Sử Chí Hòa để lên làm Thường vụ thị ủy? Đây là phá vỡ lẽ thường, Vưu Liên Hương biết vì thế đã khiến Kỳ Dư Hồng có một thời gian buồn bực.

Cô nếu muốn điều chỉnh vị trí thì sợ là không dựa vào mối quan hệ của Triệu Quốc Đống là không thể, còn phải nghĩ cách để Triệu Quốc Đống giúp cô.

- Quốc Đống, mặc kệ ai đến làm Bí thư Thị ủy, Vưu tỷ năm nay đã 38, đã đến Ninh Lăng hơn hai năm, đây là cơ hội nên Vưu tỷ muốn động. Cậu phải giúp Vưu tỷ.
Vưu Liên Hương hơi nóng mặt một chút nhưng lúc này cô không để ý quá nhiều. Triệu Quốc Đống và cô có quan hệ mật thiết, cô coi Triệu Quốc Đống là em trai của mình.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi cười nói:
- Vưu tỷ, chị thật sự muốn động sao?

- Sao, cậu cảm thấy Vưu tỷ chỉ có thể ngồi ở vị trí Trưởng ban thư ký cả đời sao?

Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói.

- Vưu tỷ, chị biết tôi không có ý đó, chỉ là bây giờ mới có phương hướng, rốt cuộc động như thế nào thì còn chưa rõ. Hơn nữa Vưu tỷ, tôi giúp chị như thế nào? Nếu dựa vào bầu cử mà chọn vị trí thì tôi nhất định bầu cho chị.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Quốc Đống, cậu đừng giả vờ với tô. Chẳng lẽ nói cậu không có quan hệ mật thiết gì với lãnh đạo tỉnh sao? Nếu như lần nảy Tỉnh ủy để Thư Chí Cao lên, Nghiêm Lập Dân hoặc Kim Vĩnh Kiện lên làm Thị trưởng là khá lớn. Như vậy Vưu tỷ cũng muốn nhìn vào vị trí của Nghiêm Lập Dân hoặc Kim Vĩnh Kiện bây giờ. Cậu phải chạy giúp chị.
Vưu Liên Hương không hề e ngại mà nói thẳng.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi nói:
- Vưu tỷ, như vậy đi, tuần này tôi về An Đô hỏi thăm tình hình, xem một chút Ninh Lăng biến đổi như thế nào. Có thể giúp Vưu tỷ thì tôi không từ chối. Vưu tỷ cũng nên hoạt động một chút.

Triệu Quốc Đống từ Thị ủy đi ra mà vẫn suy nghĩ đôi chút. Thư Chí Cao thay đổi thái độ về việc cải cách hai nhà máy của Tây Giang có phải vì nhân sự Thị ủy thay đổi?

Tây Giang toàn lực cải cách sẽ khiến mâu thuẫn xuất hiện, khó nói nó có khiến công nhân vây trụ sở Thị ủy, Ủy ban Thị xã không? Trước đó hắn mặc dù đề cập với Thư Chí Cao, Thư Chí Cao cũng đồng ý. Chẳng qua bây giờ thời thế thay đổi, Thư Chí Cao nếu muốn lên thì sẽ không mong mất ổn định xã hội. Vì thế y mong cải cách ở Tây Giang dừng đến khi điều chỉnh nhân sự trên Thị xã xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận