Lộng Triều

Tằng Lệnh Thuần thở dài nói:
- Tôi cũng có linh cảm này. Bên Thương Hóa lần này sẽ có vấn đề lớn. Bí thư Hoàng đến đã mắng không ít Bí thư, Chủ tịch huyện. Bây giờ mọi người đều đang chú ý làm như thế nào thu hút đầu tư, phát triển kinh tế, còn các phương diện khác không quá coi trọng. Lần trước tôi gặp chủ tịch Tào Uyên của Thương Hóa trong hội nghị phòng chống lụt bão thì chỉ nghe y nói làm như thế nào phát triển kinh tế, không nghe thấy chú ý đến việc này.

- Điều này cũng không thể trách bọn họ. Làm Bí thư, Chủ tịch huyện nghèo thì anh nếu không muốn bị mắng phải tìm cách làm kinh tế. Nhưng tình hình mọi người như nhau, kinh tế không phải nói là làm tốt được mà.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Đầu óc con người có hạn, anh trọng bên này sẽ nhẹ bên kia.

- Đúng thế, dục tốc bất đạt, có đôi khi chuyện tốt lại thành chuyện xấu.
Tằng Lệnh Thuần nhìn xuống bờ sông mà nói:
- Sông Tú Hà tuyệt đối không được xảy ra chuyện, nếu không gặp nạn sẽ là Tây Giang chúng ta.

- Lão Tăng, tôi thấy như vậy, tối nay anh trực ở quận, tôi tới mấy xã thị trấn như Bình An, Lục Kiều, Liễu Trang xem tình hình. Tối tôi trực ở thị trấn Bình An, tất cả dân quân dự bị của quận tôi sẽ lấy đi một nửa, còn một nửa để anh chỉ huy.

Tằng Lệnh Thuần ngẩn ra. Mấy xã, thị trấn đó đều ở phía bắc Sông Tú Hà, cũng là mấy xã thị trấn gặp uy hiếp lớn nhất nếu có lũ.
- Bí thư Triệu, tối anh có về không?

- Ừ, sợ rằng không dám về. Tôi đã yêu cầu mấy xã, thị trấn này đưa người già, phụ nữ, trẻ em ở nơi có địa thế thấp lên chỗ cao, chỉ giữ lại thanh niên trông nhà là do lo nếu lũ tới không kịp rời đi. Tôi cũng đã yêu cầu bên thủy lợi dựng tạm một con đê thứ hai, hy vọng có chút tác dụng.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:

- Tôi cũng mong để dân chúng thị trấn Bình An được tin tưởng khi có mình ở đó. Mặc dù tôi hy vọng linh cảm của mình là sai.

- Bí thư Triệu, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Đến bây giờ Tằng Lệnh Thuần lại có chút do dự.

- Khó mà nói, chuẩn bị vẫn hơn mà. Lão Tằng, anh ở quận không được sơ sót, yêu cầu các tổ phải đảm bảo điện thoại thông suốt, nghe điều động.

Triệu Quốc Đống, Quế Toàn Hữu cùng với Chỉ huy trưởng Ban chỉ huy quân sự quận mang theo hơn 100 dân quân dự bị, 30 cảnh sát Công an quận đến thị trấn Bình An, lúc này cán bộ thị trấn đã sớm lên trên đê. Bí thư, Chủ tịch thị trấn cũng đều ở trên đê. Nước sông Tú Hà lên khiến nước chỗ trũng không thoát được nên cần người tát ra ngoài.

Triệu Quốc Đống bảo dân binh và cảnh sát đi nghỉ ngơi trước. Hắn cùng Trưởng phòng Thủy lợi Lưu Vĩnh Quý, Chỉ huy trưởng Ban chỉ huy quân sự Tạ Hữu Chí, trưởng phòng công an Vân Bạc cũng lên trên đê thì gặp Bí thư Du Trí Phú và Chủ tịch thị trấn Tần Hoa đang chân thấp chân cao đi lên.

- Bí thư Triệu, sao ngài lại tự đến thế này?
Hai người Du Trí Phú thấy Triệu Quốc Đống tới thì có chút kinh ngạc.

- Lão Du, tôi cảm thấy lời này của anh hình như là nói xấu tôi? Lãnh đạo cấp bậc nào mới dùng từ này anh biết không? Ít nhất phải là Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh thì mới có thể dùng từ tự đến. Tôi là Bí thư Quận ủy đến địa bàn của mình mà dùng chữ này, hai anh có phải ám chỉ tôi ít tới không?


- Ha ha, Bí thư Triệu, ngài nói gì vậy? Chúng tôi đâu dám
Hai người Du Trí Phú đều cười cười một tiếng.

- Được rồi, tình hình ra sao?
Triệu Quốc Đống chuyển đề tài.

- Không tốt, nước sông Tú Hà tăng quá nhanh, mưa không ngừng rơi, nước của hồ chứa này sắp không chịu nổi, mấy chỗ bờ sông cũng sắp đầy ặp. Cũng may chưa lớn, hệ thống mương của chúng tôi chưa bao giờ tăng nước lớn như vậy. Nếu không phải trước đó Trưởng phòng Lưu để chúng tôi chuẩn bị chu đáo thì hôm nay đã xảy ra chuyện. Cứ như vậy thì sẽ có hai thôn ngập trong nước, tổn thất không nhỏ, thu hoạch hoa màu không được rồi.

- Lão Du, bây giờ quan trọng nhất là đảm bảo tính mạng dân chúng. Người già, trẻ em đã được di tản chưa? Có lẽ phải rút lui trước khi có vấn đề. Tôi thấy không nên để người ở lại trông nhà, nếu không được thì thu dọn đồ quý giá một chút, đêm nay bắt đầu rút.
Triệu Quốc Đống nghe thấy vậy thì có chút lo lắng, nếu mưa liên tục như vậy làm nước sông Tú Hà dâng cao vượt đê thì sao?

- Bí thư Triệu, nếu thật sự di tản hết thì lượng công việc là rất lớn. Ở đây có hai thôn, bên bờ bắc sông Tú Hà có hai thôn, nếu như di tản hết thì dân chúng chưa chắc đã nghe. Trong nhà nhiều đồ như vậy, bọn họ sao có thể bỏ được?
Du Trí Phú vội vàng nói:
- Hơn nữa tình hình bây giờ cũng không quá xấu, nếu như hệ thống mương bị vỡ thì cũng chỉ ngập nước một chút mà thôi. Chúng tôi đã sớm di tản hết người trong các căn nhà bằng đất, yêu cầu các nhà đó không ai được ở lại. Hơn nữa người già, trẻ em phụ nữ cũng đã lên chỗ cao, chỉ còn thanh niên ở lại, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.


- Tôi sợ không được, một khi sông Tú Hà xảy ra chuyện thì bên này sẽ thành đại dương mênh mông, đến lúc đó anh muốn rời cũng không được.
Triệu Quốc Đống nhìn Lưu Vĩnh Quý rồi nói:
- Lão Lưu, anh có ý kiến gì không?

- Bí thư Triệu, nếu chỉ là hệ thống mương cống thoát nước thì chắc không có vấn đề gì, nhưng nếu như cả sông Tú Hà có vấn đề thì lại khó nói.
Lưu Vĩnh Quý suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chẳng qua bây giờ yêu cầu dân chúng di dời hết đồ quý giá đi thì sợ có chút khó khăn. Bởi vì bây giờ chưa thấy gì, trước kia cũng xuất hiện tình hình như thế nào nên dân chúng không nhìn xa như vậy.

- Vậy anh cảm thấy khả năng sông Tú Hà xảy ra chuyện có cao không?
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm Lưu Vĩnh Quý mà nói.

Lưu Vĩnh Quý ngẩn ra rồi nói:
- Bên Thương Hóa chuẩn bị không đầy đủ, hệ thống đê điều của sông Tú Hà cũng không tốt, dù là sau này có gia cố thì cũng không tốt mấy, chỉ có thể hy vọng mức nước không quá lớn, dòng chảy không mạnh. Mà đập nước Mật Sơn kia càng không được tu sửa vì tốn quá nhiều tiền, bọn họ còn cho người thuê mặt hồ chứa mà nuôi cá, bùn đất đọng nhiều, dung lượng càng nhỏ. Bí thư Triệu, nói thật là hai hôm nay tôi rất lo lắng, chẳng qua đó là chuyện bên Thương Hóa nên tôi không tiện mở miệng nói.

- Đây không phải là chuyện của từng huyện mà liên quan đến tính mạng hàng trăm, hàng ngàn người. Anh sao hồ đồ như vậy?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận mà nói.

- Bí thư Triệu, vừa rồi Thương Hóa cũng đã bù đắp một chút, cũng gia cố cả đập chứa nhưng tình hình thì tôi không quá rõ. Tôi chỉ biết đôi chút nhưng không có quyền lên tiếng, tôi sao có thể dám nói lung tung.
Lưu Vĩnh Quý thở dài nói.


- Được rồi lão Du, lão Tần. Bắt đầu từ đêm nay anh di dời người của bốn thôn kia, chỉ mang theo đồ quý giá. Tôi dẫn theo hơn 100 dân binh và 30 cảnh sát chia làm mấy tổ, anh cũng tổ chức cán bộ thị trấn lại, lập tức hành động. Chọn địa điểm di dời, nếu không được thì liên lạc với mấy xã thị trấn xung quanh.

Triệu Quốc Đống không nói nhiều mà trực tiếp ra lệnh. một khi sông Tú Hà vỡ đê thì đó là tai họa quá lớn.

- Bí thư Triệu, chuyện lớn như vậy thì tôi sợ phải báo cáo với Thị xã.
Quế Toàn Hữu lúc này nói xen vào.

- Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ báo cáo với Bí thư Hoàng.
Triệu Quốc Đống cũng biết di dời dân chúng trên quy mô lớn như vậy thì hắn không thể làm chủ.

Quế Toàn Hữu không nói nữa, y cũng không biết sao Triệu Quốc Đống lại có thể dự đoán sớm về cơn lũ lụt này như vậy. Từ quy hoạch hệ thống đê điều đến chuẩn bị vật tư đều sớm có phương án, tất cả đều chuẩn bị từ vài tháng trước. Hơn nữa Quế Toàn Hữu còn cảm thấy Triệu Quốc Đống còn muốn làm điểm này ở cả Thị xã.

Sự thật chứng minh đến bây giờ có vẻ lời tiên đoán của Triệu Quốc Đống đã thành sự thật, hơn nữa tình hình có lẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Triệu Quốc Đống gọi điện cho Hoàng Lăng thì y đang ở Phong Đình. Hoàng Lăng cũng không hỏi nhiều mà chỉ hỏi đã đến lúc đó chưa. Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi tỏ vẻ đã đến lúc, nói bên Thương Hóa sợ sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó mới bắt đầu di dời thì sợ không kịp. Hoàng Lăng im lặng một lúc rồi đồng ý để Tây Giang cảnh giác ở mức cao nhất, cũng cảm thấy cần áp dụng di dời dân chúng.

Đây coi như là để Triệu Quốc Đống toàn quyền xử lý, mà trách nhiệm Hoàng Lăng sẽ phải gánh chịu. Ở tình huống này Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều, chỉ nói cảm ơn Bí thư Hoàng đã tin tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận