Lộng Triều

Phan Xảo bị Triệu Quốc Đống nói như vậy làm cô há hốc mồm không nói được gì.

Triệu Quốc Đống không chú ý đến cô, thái độ này của Triệu Quốc Đống làm Phan Xảo rất buồn bực.

- Bí thư Triệu, thực ra tôi thấy phóng viên của Cctv đến phỏng vấn ngài cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa tôi thấy ngài dù bây giờ chịu được áp lực của Thị xã, nhưng khi tỉnh yêu cầu ngài nhận phỏng vấn thì sao?
Phan Xảo cố lấy bình tĩnh mà nói.

- Ồ? Không phải chuyện xấu ư?
Triệu Quốc Đống nghiêng đầu nhìn đối phương, thấy vẻ mặt Phan Xảo khá bình tĩnh nên hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Phan Xảo, chị biết gì? Có lẽ có người thấy đây là cơ hội hiếm có, có thể được lãnh đạo chú ý và coi trọng. Nhưng tôi không muốn hy sinh cuộc sống cá nhân của mình để được chú ý. Chị hiểu không?

- Bí thư Triệu, ngài lo thì tôi có thể hiểu. Nhưng ngài là lãnh đạo, ngài cũng biết lần này Ninh Lăng chúng ta phòng chống lụt bão không khả quan, chính xác mà nói sợ rằng Trung ương và tỉnh đều không hài lòng. Ở tình huống này nếu tạo được một điển hình tiên tiến thì rất cần thiết với Ninh Lăng, thậm chí cả tỉnh.
Phan Xảo cố nở nụ cười mà nói.

- Tôi đoán trên tỉnh cũng cần ngài để khởi động điển hình tiên tiến, Thị xã cũng cần như vậy. Cho nên sợ rằng ngài rất khó từ chối. Mặc dù là ngài muốn từ chối phỏng vấn thì bọn họ cũng sẽ thông qua con đường khác mà nói ra việc này.

Phan Xảo nói làm Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới về cô. Trước đây hắn tiếp xúc với Bành Nguyên Hậu và Vương Lệ Mai nhiều hơn. Mà tiếp xúc với Phan Xảo thường có chung Bành Nguyên Hậu hoặc là Quế Toàn Hữu, về cơ bản không nói chuyện riêng.

- Ồ, xem ra cũng có lý, nhưng bọn họ muốn đưa như thế nào là việc của bọn họ, tôi không thể và không có quyền can thiệp. Nhưng có nhận phỏng vấn hay không thì tôi có quyền quyết định, phải không?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế rồi nhìn chằm chằm Phan Xảo.

Phan Xảo không khỏi bối rối nhưng cô đã biết mình thành công hấp dẫn sự chú ý của Triệu Quốc Đống. Ấn tượng đầu tiên đã lưu trong đầu hắn, bây giờ là lúc tiến thêm bước nữa.

- Bí thư Triệu, ngài là lãnh đạo Thị xã, không phải là người bình thường hay Đảng viên bình thường, nói cách khác nếu chính trị cần thì ngài phải phục tùng đại cuộc. Tôi nghĩ ngài không nên sợ việc đó mà ảnh hưởng tới hình tượng công tác phòng chống lụt bão của Ninh Lăng, thậm chí cả tỉnh An Nguyên. Hơn nữa cá nhân tôi cho rằng nếu xử lý tốt cũng chưa chắc ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của ngài.

- Ồ.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, mắt sáng lên như kẻ trộm.

- Tôi nhận một cuộc phỏng vấn quan trọng như vậy sao, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh chung trong công tác phòng chống lụt bão của Ninh Lăng, thậm chí cả tỉnh sao?
Phan Xảo, tôi thấy chị đúng là giỏi nói, đúng là có thể làm người chết sống dậy. Chị cảm thấy nên xử lý như thế nào mới không ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của tôi?

- Tôi nghĩ ..
Phan Xảo đang đinh nói chuyện thì điện thoại bàn của Triệu Quốc Đống vang lên. Triệu Quốc Đống cầm lên rồi ra hiệu Phan Xảo không lên tiếng.

- Trưởng ban Hàn, chào ngài, ồ, ngài đã báo cáo với Bí thư Ninh? Ồ, tôi xin rửa tai lắng nghe. Vâng, tôi biết, cảm ơn Trưởng ban Hàn đã quan tâm.

Phan Xảo tỏ vẻ lơ đãng nhưng vẫn chăm chú lắng nghe nội dung cuộc nói chuyện của Triệu Quốc Đống.

Trưởng ban Hàn? Phan Xảo nhanh chóng tìm các vị là Trưởng ban Hàn trên Thị xã. Có thể làm Triệu Quốc Đống nói chuyện với thái độ này thì không phải Trưởng ban bình thường, ngoài hai vị lãnh đạo chủ yếu trên Thị xã ra thì có lẽ không ai. Như vậy chỉ có thể là lãnh đạo tỉnh, Trưởng ban Hàn, chẳng lẽ là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo?

Đang suy nghĩ thì cô lại nghe thấy Triệu Quốc Đống nhắc tới chữ Bí thư Ninh. Bí thư Ninh, cả tỉnh An Nguyên này còn ai là Bí thư Ninh ngoài Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp? Phan Xảo run lên.


- Trưởng ban Hàn, cảm ơn ngài đã hiểu. Tôi lo nhất chính là lãnh đạo hiểu lầm tôi. Nếu Bí thư Ninh và ngài đã hiểu nỗi khổ trong lòng tôi, tôi đương nhiên không còn gì để nói. Ngài bố trí ra sao, tôi làm như vậy. Chẳng qua Trưởng ban Hàn, chúng ta nói trước, tôi không muốn tôi trực tiếp lên Tv, yêu cầu này không quá đáng cứ? Không có gì, chỉ là tôi không muốn mình đi trên đường bị người vây xem như Gấu trúc. Ha ha, cảm ơn Trưởng ban Hàn, xong việc bên này tôi sẽ về An Đô và làm phiền Trưởng ban Hàn.

Phan Xảo gần như có thể khẳng định đầu bên kia là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.

Triệu Quốc Đống nói chuyện với Trưởng ban Hàn không thuần túy là cấp trên cấp dưới. Dù sao Triệu Quốc Đống còn kém quá xa Thường vụ tỉnh ủy. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể nói chuyện thoải mái với Trưởng ban Hàn như vậy, thậm chí còn có thể trêu đùa thì làm cho Phan Xảo rất khó hiểu về quan hệ của hắn và Trưởng ban Hàn.

Phan Xảo cảm thấy Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống thì có tâm trạng tốt hơn nhiều lúc nãy. Cô thầm nghĩ không biết Trưởng ban Hàn nói chuyện gì vớ hắn mà làm Thị trưởng hắn thay đổi hẳn như vậy.

- Bí thư Triệu, tôi …
Phan Xảo định nói thì Triệu Quốc Đống đã cắt ngang:
- Được rồi, ý của chị thì tôi có thể hiểu. Ừ, coi như chị nói trúng, tôi hình như không thể thoát khỏi việc này. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy - Trưởng ban Hàn gọi điện cho tôi, yêu cầu tôi phục tùng đại cuộc, tôi đúng là khóc không ra nước mắt.

- Bí thư Triệu, tôi thấy tâm trạng của ngài hình như không quá xấu, ngược lại tôi lại thấy ngài đã thoải mái hơn.
Phan Xảo cũng thử làm không khí thêm tích cực. Đúng như Bành Nguyên Hậu nói với cô, Triệu Quốc Đống là người không thích không khí làm việc căng thẳng. Dù là nói chuyện công việc thì hắn cũng thích không khí hài hòa.


Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng, xem ra hai vị Phó trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy Tây Giang đúng là người nhạy bén. Chẳng qua Bành Nguyên Hậu làm Trưởng ban lại khá cổ hủ, không biết hai vị Phó trưởng ban này phối hợp công việc như thế nào?

- Ha ha, Phan Xảo, chị đoán rất chính xác. Tôi không thể không chấp nhận phỏng vấn. Chị đi báo cáo với lão Bành và Mao Bình, nói tôi phục tùng phân công của Thị ủy. Nhưng tốt nhất đừng để tôi trực tiếp xuất hiện trên màn ảnh, hoặc là nói nếu cần thì quay mặt bên, mơ hồ một chút là được. Dù sao bọn họ đã ghi lại tình hình ở sông, bây giờ chỉ là thêm vào cho có thôi mà. Về nội dung phỏng vấn chỉ cần không liên quan đến cuộc sống riêng của tôi, tôi có thể trả lời.

Chuyên mục về việc phòng chống lụt bão của đài truyền hình tỉnh được đưa trước tin tức của Cctv. Chẳng qua hình ảnh của Triệu Quốc Đống trên đài truyền hình tỉnh chỉ là xuất hiện với tư cách một Đảng viên bình thường. Nhưng ở trên Cctv lại ghi khá rõ hiện trường việc bốn người Triệu Quốc Đống cứu hai mẹ con trong dòng nước, hơn nữa còn phỏng vấn người xem, cùng cả hai mẹ con kia. Đoạn phóng sự này làm cho cả nước xôn xao.

Nhật báo Quang Minh cũng đưa ra một chuyên đề viết về việc cảm động này, ngòi bút sắc sảo, miêu tả cả quá trình một cách sinh động. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng phải thừa nhận hắn là người đương sự cũng không thể nào miêu tả cẩn thận như bài viết này.

Thái Chánh Dương, Lưu Nham thậm chí Lôi Hướng Đông cùng không ít bạn ở An Đô gọi tới hỏi tình hình, Triệu Quốc Đống mỗi ngày giới thiệu không ít lần, làm cho hắn đúng là có chút buồn bực.

Lúc này Triệu Quốc Đống chỉ mong mọi người quên việc này đi. Hắn không muốn vì việc này mà coi mình là hình ảnh Đảng viên tiêu biểu cống hiến tính mạng vì quần chúng nhân dân. Như chính hắn nói mình còn kém xa yêu cầu một Đảng viên thuần túy. Nếu hắn bị dùng kính núp nhìn thì không chừng sẽ phát hiện vô số tỳ vết của hắn.

Nhưng có vẻ như sự chú ý và hưng phấn của dân chúng khó có thể tan biến ngay. Ba ngày sau, công tích của Triệu Quốc Đống đã được truyền rất xa, thậm chí còn vượt quá việc hắn giúp Tây Giang không có ai bị thiệt mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận