Lộng Triều

Một chuyến năm người Triệu Quốc Đống đi hai xe lên An Đô. Ngoài xe của Triệu Quốc Đống, còn một xe Blue Jays của Tằng Lệnh Thuần.

Hai ba giờ là đến An Đô, Triệu Quốc Đống đã sớm bố trí địa điểm là Nhà hàng quốc tế Phỉ Thúy Bảo. Đây là khách sạn bốn sao nhưng có nhà hàng cấp năm sao.

- Bí thư Triệu, Bí thư Hoàng sao lại đột nhiên muốn tới An Đô nghe chúng ta báo cáo công việc?
Tằng Lệnh Thuần có chút khó hiểu nói.

- Chiều nay Bí thư Hoàng muốn lên tỉnh làm việc. Chúng ta không thể làm Bí thư Hoàng không có thời gian nghỉ ngơi chứ? Thứ hai tuần sau sẽ có hai hội nghị, một là hội nghị công tác cải cách công ty nhà nước toàn Thị xã, anh và tôi đều phải tham gia; một là hội nghị nghiên cứu xây dựng, khôi phục sản xuất của Thường vụ thị ủy, lại mất cả ngày. Cho nên tôi nghĩ là tối nay, vừa ăn tối, vừa báo cáo. Hiểu Lam cùng Vân Đạt cũng chuẩn bị một chút, báo cáo công việc của mình. Lão Tằng bổ sung tổng kết, đây coi như không phải báo cáo chính thức nên không cần quá câu nệ.

Dơ nói chuyện rất tùy ý. Hắn dựa lưng vào ghế và nhìn ra ngoài.

- Bí thư Triệu, Chủ tịch Tằng, hạng mục xây dựng Cầu Việt Tú tôi nghĩ nên sớm đưa vào chứng thực. Dù sao cây cầu này dù tỉnh không hỗ trợ chúng ta cũng phải làm. Càng sớm xây dựng xong thì càng có lợi cho sự phát triển của Tây Giang chúng ta. Hơn nữa Khu Khai Phát phía nam sông là rất quan trọng đối với sự phát triển mấy năm tới của Tây Giang chúng ta. Cho nên tôi cảm thấy nếu xác định được thì xác định ngay, chúng ta lập tức chuẩn bị, dù chúng ta vay tiền trước cũng phải nhanh chóng khởi động.


Hoắc Vân Đạt nghe thấy trực tiếp báo cáo với Hoàng Lăng thì có chút khẩn trương.

- Bí thư Triệu, tôi thấy lão Hoắc nói đúng. Nếu chúng ta dù như thế nào cũng phải xây cầu, bây giờ gặp cơ hội như vậy thì không nên chậm trễ. Vay cũng được, trả lãi cũng được, cứ khởi động trước, chứ đợi tiền từ Sở tài chính và Sở Giao thông rót xuống thì có lẽ phải đến cuối năm cũng chưa chắc có. Nếu rót hết thì tôi thấy phải sang năm.

Tằng Lệnh Thuần cảm thấy cộng tác cùng Triệu Quốc Đống mấy tháng làm gan mình cũng to lên.

- Không ngờ tư tưởng của anh cũng bắt đầu vượt lên rồi đó. Tôi còn lo anh phải đối Vân Đạt.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thực ra vay tiền kinh doanh cũng không phải việc lớn, chủ yếu xem thực hiện ra sao.

- Phía bắc sông Tú Hà là khu thành cũ, bây giờ muốn phát triển chỉ có thể hướng tây, hướng bắc. Nhưng quốc lộ 915 lại hạn chế phát triển về phía bắc của Tây Giang. Nếu thành thị tiếp tục phát triển về phía bắc, quốc lộ 915 sẽ cắt ngang. Hướng tây thì có thể nhưng lại là khu vực đất ruộng chủ yếu, nếu biến nó thành thành thị thì với việc quốc gia khống chế chặt đất đai như bây giờ, tuy không phải không được nhưng có chút khó khăn. Tôi cũng thấy tiếc nếu chiếm đất ruộng ở đó thì nông dân sẽ mất kế sinh nhai.

Mấy người còn lại đều chăm chú nghe Triệu Quốc Đống nói. Hắn luôn có thể làm trước thời đại, lại luôn đứng ở mép của quy định pháp luật.

- Đương nhiên Ninh Lăng cần phát triển thì về phía tây là sớm muộn. Chẳng qua tại sao chúng ta không thể sang phía nam sông Tú Hà?
Triệu Quốc Đống nhấp ngụm trà rồi nói tiếp.
- Phía nam sông Tú Hà phần lớn là đất nhấp nhô, muốn cải tạo thì chi phí không nhỏ. Nhưng mảnh đất này có chỗ tốt nhất là không phải giải tỏa, là đất của tập thể, không phải đất ruộng, giá rẻ. Chính quyền có thể chỉ phải trả cái giá nhỏ nhất mà khai thác kinh doanh. Thậm chí nói khó nghe một chút là 60km vuông này chính là đất của Tây Giang, hoàn toàn có thể thành hoa viên của Tây Giang. Theo thành thị phát triển, xây dựng thành thị không ngừng mở rộng, chúng ta có thể biến nó thành khu vực sinh thái.


Lời này của Triệu Quốc Đống làm mọi người nghĩ đến thành thị mới nhưng dù sao đó chỉ là ý tưởng. Mọi người ngồi đây biết ảo tưởng thì có thể, nhưng muốn bọn họ tin thì phải chứng minh bằng thực tế.

- Bí thư Triệu, một cây cầu có tác dụng lớn như vậy không? Có thể khiến cả phía nam sông Tú Hà phát triển như vậy ư? Tây Giang có tài chính đến như vậy không?
Ngụy Hiểu Lam hỏi.
- Khu vực đó có điều kiện khá kém, mới đầu chia quận thì Tây Giang không muốn nhận hai xã nghèo phía nam. Nghèo không nói, dân chúng cứng đầu, địa thế không bằng phẳng. Nếu muốn phát triển khu vực này thì đầu tư là rất lớn.

- Tôi đề nghị chị phải xem sách về kinh doanh thành thị. Ninh Lăng mặc dù không phải thành thị lớn, nhưng cũng là thành thị trung tâm của khu vực An Đông. Nếu Đường sắt Tây Liễu thông thì tôi đoán Đường sắt An Tương và đường cao tốc An Tương được xây dựng là sớm muộn. Tốc độ phát triển của Ninh Lăng sẽ tăng lên, quá trình đô thị hóa tăng, xây dựng đô thị cũng cần nhiều đất. So sánh với khu nhà cũ thì khu vực phía nam sông Tú Hà có vị trí địa lý rất tốt, nằm sát sông Tú Hà nên nguồn nước dư thừa. Ngoài khả năng giá đất tăng thì lúc đó xây dựng thêm hai cây cầu nữa cũng là sớm uộn.

Quan điểm này của Triệu Quốc Đống làm vài người phải tranh cãi. Từ giá đất tăng đến quá trình đô thị hóa, lại tới Đường sắt Tây Liễu cùng đường sắt An Tương, mọi người đều đưa ra ý kiến.

Hoàng Lăng là người tới cuối cùng. Chẳng qua y còn mang theo hai người bạn làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên. Chẳng qua khi Triệu Quốc Đống giới thiệu thân phận hai người này, Triệu Quốc Đống ngầm hiểu. Bọn họ đều là nhà đầu tư trong lĩnh vực xây dựng.

Không khí bữa tối khá tốt, Triệu Quốc Đống giới thiệu qua tình hình. Hoắc Vân Đạt và Ngụy Hiểu Lam phân biệt giới thiệu quy hoạch mấy hạng mục ra. Hoàng Lăng nghe rất chăm chú, thi thoảng hỏi vài câu. Tằng Lệnh Thuần cuối cùng là người bổ sung, nói quận sẽ nhanh chóng đưa mấy công trình này vào thực hiện. Nhất là cầu sông Tú Hà, điểm này cũng được Hoàng Lăng đồng ý.


Triệu Quốc Đống chú ý thấy khi nhắc tới làm cầu, hai người đi cùng Hoàng Lăng tỏ vẻ rất hứng thú. Mặc dù bọn họ không nói gì tới việc này nhưng Triệu Quốc Đống có thể phát hiện ra vấn đề.

Triệu Quốc Đống cũng không ngại việc này. Ai làm cũng không sao, chỉ cần đảm bảo chất lượng công trình là được, hắn không ngại giao cho hai người bạn của Hoàng Lăng. Nó giống như đợt của Mạch Gia Huy vậy, điều này sẽ được Thị xã ủng hộ.

Khi Triệu Quốc Đống và Hoàng Lăng nói chuyện với nhau, hắn cố ý giới thiệu về thành tích trong công tác phòng chống lụt bão và việc thực hiện việc khôi phục sản xuất nông nghiệp của Ngụy Hiểu Lam; Quế Toàn Hữu cũng giúp hắn triển khai công việc ở Quận ủy Tây Giang; Hoắc Vân Đạt cũng đạt được thành tích trong công tác cải cách các nhà máy, nhất là còn nhắc đến việc Chủ tịch Đông Lưu và Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong đánh giá cao.

Hoàng Lăng hỏi qua về Ngụy Hiểu Lam và Hoắc Vân Đạt, y cũng nhận ra được ý của Triệu Quốc Đống nhưng không tỏ thái độ gì. Triệu Quốc Đống cũng không ngu để nói trắng ra, có vài thứ ngầm hiểu là được.

Sau khi bữa tối kết thúc, Hoàng Lăng khéo léo từ chối việc Triệu Quốc Đống mời đi tiết mục tiếp theo. Chỉ là kéo hai người bạn của mình và Triệu Quốc Đống sang bên, nói đây là bạn tốt nhất hy vọng Triệu Quốc Đống giúp đỡ nhiều. Sau đó Hoàng Lăng trực tiếp rời đi, hai người bạn của Hoàng Lăng biết ý lưu lại danh thiếp.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, đây có coi là giao dịch không nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận