Lộng Triều

Triệu Quốc Đống về đến biệt thự Thiển Loan thì vẫn đang suy nghĩ về biểu hiện của mình và Hoàng Lăng trong bữa tối.

Hắn không say, Hoàng Lăng đương nhiên cũng không say. Hắn biết Hoàng Lăng không say, Hoàng Lăng cũng sẽ biết hắn không say. Hai người đều thông minh, làm sao không biết ý nghĩa của từng cử động của đối phương.

Cù Vận Bạch mặc váy ngủ rộng bưng hai cốc đồ uống lên, một là chén mật ong, một là nước chanh muối. Cô thấy mặt Triệu Quốc Đống hơi đỏ vì rượu nhưng có vẻ đang suy nghĩ nên cô khá tò mò.

Triệu Quốc Đống bưng cốc nước uống cạn, sau đó từ từ nhấm nháp cốc nước mật ong.

- Sao thế?
Cù Vận Bạch lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống.

- Không có gì, em chỉ thầm than thế giới này quá nhỏ.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nói cho chị nghe được không?
Cù Vận Bạch dựa đầu vào vai Triệu Quốc Đống, giọng nói ngọt ngào như dòng suối ngọt chảy vào tim hắn.


- Đương nhiên được rồi.
Triệu Quốc Đống khẽ vỗ vỗ mặt cô.

Triệu Quốc Đống nói qua việc trong tối nay, nhất là đề cập đến quan hệ của hắn và Hoàng Lăng. Cù Vận Bạch cũng có chút kinh ngạc.

- Em nói Hoàng Lăng to gan đến độ dám nhận tiền?
Cù Vận Bạch trầm ngâm một chút rồi nói.

- Vâng, Đức Sơn mặc dù không trực tiếp đưa 200 ngàn cho hắn, nhưng thôn qua mấy con đường Hoàng Lăng tìm nên có khác gì đâu. Tập đoàn Thương Lãng trả thêm 200 ngàn cho công ty kia. Về phần công ty kia sang tay cho Hoàng Lăng như thế nào thì không quan trọng.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
- Nhưng sau khi Hoàng Lăng tới, cục diện Ninh Lăng có chút biến hoá. Thư Chí Cao bị áp chế, Nghiêm Lập Dân cũng cảm thấy sự bá đạo của Hoàng Lăng nên tìm cơ hội thỏa hiệp. Em thấy Chương Thiên Phóng, Lam Quang đều có ý giống Nghiêm Lập Dân. Ngay cả Nghiêm Lập Dân cũng không thể không cúi đầu mà.

- Ừ, Hoàng Lăng có ấn tượng tốt đối với em, muốn lung lạc em?
Cù Vận Bạch nghiêng đầu nói.


- Có lẽ hắn có ý này. Chẳng những em thấy, mà Chương Thiên Phóng cũng thấy, làm Chương Thiên Phóng hơi ghen tị.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Hoàng Lăng có chút khí phách, nếu nói về đầu óc và ánh mắt thì sâu sắc hơn Kỳ Dư Hồng, dám vỗ bàn quyết định. Đương nhiên hắn mới tới Ninh Lăng nên cũng muốn một vài người có thể làm việc giúp y. Biểu hiện của em có lẽ phù hợp khẩu vị của hắn.

- Nhưng hắn có khí phách và năng lực, lại còn trẻ, theo lý tiền đồ xa thì sao có thể thò tay dài như vậy? Làm chuyện này sẽ vô vọng tiến lên trong chính trị, hoặc là sẽ có hiện tượng về hưu sớm mà.
Cù Vận Bạch có chút khó hiểu nói.

- Cho nên em mới buồn phiền, vì sao Cù Vận Bạch lại làm như vậy?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Đây là điểm làm em thấy không được tự nhiên, làm chuyện gì cũng không thể không suy nghĩ một chút. Hắn là Bí thư Thị ủy mà lại làm như vậy sao?

- Vậy em định làm như thế nào?
Cù Vận Bạch cũng thấy việc khó có thể giải quyết. Em nếu như xem thường lãnh đạo trực tiếp của mình, như vậy dù em giấu tốt thì em cộng tác lâu dài với hắn thì cũng thấy uất ức, không thể dồn toàn bộ tâm trí vào công việc. Ở hoàn cảnh đó thì đúng là khó có thể làm việc.


- Đi một bước tính một bước vậy. Nhưng em vẫn cảm thấy ở phương hướng chính thì em có thể phục tùng. Ít nhất từ bề ngoài thì Hoàng Lăng cũng muốn phát triển Ninh Lăng. Về phần thao tác cụ thể thì chỉ có thể phân tích từ vấn đề cụ thể. Em vẫn giữ nguyên tắc đó, chỉ cần không qua điểm mấu chốt, một vài chi tiết không sao. Em không thể mong ai cũng chí công vô tư, hơn nữa cũng phải học tập và rèn luyện trong hoàn cảnh công việc phức tạp.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ rồi nói. Cù Vận Bạch lặng lẽ lắng nghe và thầm nghi người đàn ông trước mặt là Phó chủ nhiệm cấp dưới của mình năm năm trước ư?

……

- Công tác hiện nay của chúng ta rất nặng nề, xây dựng, khôi phục sản xuất sau lũ lụt. Chúng ta làm như thế nào lợi dụng cơ hội này dể làm kinh tế Tây Giang chúng ta có tính đột phá cao. Tôi cảm thấy trong này chúng ta có rất nhiều chuyện cần làm.

Triệu Quốc Đống nhìn xuống dưới đài. Mọi người bên dưới đều chăm chú ghi chép. Mấy nhân viên của đài truyền hình quận đang cầm máy quay mà ghi hình, chụp ảnh.

- Cầu Sông Tú Hà là do tất cả các đồng chí chúng ta cố gắng mà thành công lập hạng mục. Sở tài chính và Sở Giao thông hứa sẽ gánh chịu kinh phí xây dựng. Tài chính của Thị xã cũng sẽ giúp chúng ta tiến hành xây dựng cây cầu đây. Có thể nói đây là cơ hội phát triển chưa từng có của hai xã phía tây nam Tây Giang chúng ta. Chúng ta sẽ quy hoạch xây dựng đại lộ Tú Thủy bên cạnh Sông Tú Hà, cố gắng trong vòng ba năm sẽ biến hai bờ Sông Tú Hà thành cảnh quan đẹp nhất Thị xã Ninh Lăng.

- Công trình xây dựng mở rộng cảng Ninh Lăng cũng đang được chúng ta tích cực thu hút nhà đầu tư chiến lược, mở rộng quy mô cảng Ninh Lăng, tạo ra con đường hoàng kim cho kinh tế Ninh Lăng phát triển. Đường sắt Tây Liễu đoạn đi qua Tây Giang đã tiến hành công tác giải phóng mặt bằng, sang năm sẽ chính thức làm đường sắt. Con đường sắt nối liền ba tỉnh Thiểm, An, Quế hoàn thành sẽ khiến việc Ninh Lăng chúng ta không có đường sắt chấm dứt, cũng khiến cho con đường vận chuyển hàng hóa của Ninh Lăng nhanh hơn, cũng đem tới đôi cánh cho sự phát triển của Tây Giang chúng ta.

- Các đồng chí, làm tốt công tác xây dựng, khôi phục sản xuất sau cơn lũ, nhanh chóng phát triển là trọng trách lớn của chúng ta. Nắm bắt cơ hội xây dựng sau lũ lụt, nhanh chóng phát triển kinh tế của quận là trách nhiệm của tất cả chúng ta. Chúng ta dưới sự lãnh đạo chính xác của Tỉnh ủy, Thị ủy, đoàn kết tất cả cán bộ, quần chúng của quận thay đổi tư tưởng, có trí tiến thủ, toàn diện đẩy mạnh phối hợp phát triển kinh tế xã hội của quận, phấn đấu vì mục tiêu một Tây Giang phồn vinh, giàu có.

Theo tiếng nói của Triệu Quốc Đống, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.


Triệu Quốc Đống nhìn xuống một vòng bên dưới. Mọi người bên dưới càng vỗ tay to hơn.

Vương Lệ Mai xem đi xem lại thật cẩn thận toàn bộ băng ghi hình Hội nghị mở rộng ba lần, lúc này mới coi như hài lòng. Mc nói chuyện với giọng phổ thông cô nghe thấy cũng được, nhưng hôm nay nghe lại thì cô thấy hình như đúng như Bí thư Triệu nói là có một ít giọng địa phương Ninh Lăng. Nếu như không phải thấy không quá thích hợp thì Vương Lệ Mai thật sự không cần xem lại nhiều như vậy.

Hội nghị cán bộ toàn quận lần này là rất quan trọng, ngay cả đài truyền hình Thị xã cũng chuyên môn đến ghi hình, cũng phỏng vấn mấy Thường vụ quận ủy. Trước đây hội nghị kiểu này thì đài truyền hình Thị xã không có hứng thú, nhiều lắm chỉ đưa một hai câu là đủ.

Nhưng lần này lại khác, đài truyền hình Thị xã chủ động, hơn nữa còn tới ghi hình, không dùng băng ghi hình của Tây Giang, còn phỏng vấn mấy Thường vụ quận ủy Tây Giang, điểm này làm người của Tây Giang thấy khá mới lạ.

Theo mấy người tới làm chương trình thì do chính Cục trưởng Lỗ cục Thông tin tự mình yêu cầu chú ý tới công tác khôi phục sau lũ của Tây Giang. Cho nên hội nghị do Quận ủy tổ chức về việc khôi phục sản xuất và đẩy mạnh phát triển kinh tế của Tây Giang diễn ra, đài truyền hình Thị xã đã coi trọng rất nhiều.

Vương Lệ Mai đang cân nhắc tại sao Lỗ Năng lại đột nhiên chú trọng tới Tây Giang như vậy? Vớ tính cách của Lỗ Năng thì không thể đột nhiên thay đổi như vậy chứ?

Nhưng có một điều Vương Lệ Mai có thể khẳng định đó chính là Lỗ Năng đột nhiên coi trọng Tây Giang là do có quan hệ đến trận lũ lụt vừa rồi. Nhưng nếu chỉ vì biểu hiện xuất sắc của Triệu Quốc Đống làm cho lãnh đạo cấp trên khen rồi được coi trọng, Vương Lệ Mai lại thấy không phải.

Lỗ Năng là người ở cơ quan trực thuộc Thị xã, có thể nói là đầy kinh nghiệm, rất mẫn cảm với bất cứ tiếng động nào ở Thị xã. Nghe nói Lỗ Năng đi lại gần với Bí thư Thị ủy Hoàng.

Chẳng lẽ tin tức trên Thị xã truyền tới là thật? Tim Vương Lệ Mai đập rất mạnh, nếu không Lỗ Năng sao có thể thay đổi thái độ với Tây Giang nhiều như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận