Lộng Triều

Trong phòng ăn của Thị ủy, các thường vụ sau khi họp xong liền đến đây ăn.

Hoàng Lăng và Thư Chí Cao ngồi một chỗ thì thầm nói chuyện đề tài quan trọng nào đó. Nghiêm Lập Dân và Lục Kiếm Dân lại tươi cười ra mặt, Lục Kiếm Dân thậm chí còn hăng hái cầm đũa vẽ vẽ gì đó.

- Giản Hồng, Tông Kiến không được đưa vào danh sách thảo luận, chị có thất vọng không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Bí thư Triệu, anh lại như vậy rồi, không nên trêu chọc tôi chứ. Dù Tông Kiến đi thì cũng không đến lượt tôi làm Chánh văn phòng Thị ủy. Còn có Phó trưởng ban Trần và Phó trưởng ban Cổ mà.
Giản Hồng trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

Cô đã được xác định là nhân viên Triệu hệ. Một Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy đột nhiên thành Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, vinh quang này nếu không có sự vận động mạnh của Triệu Quốc Đống thì không thể được.

- Không có mục tiêu thì sao có động lực.
Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn rất thích phong cách thoáng này của Giản Hồng.

Giản Hồng cười cười không nói gì. Cô thấy Vưu Liên Hương cầm bát đi tới liền vội vàng đứng lên nói:
- Trưởng ban Vưu, mau đến đây.

Vưu Liên Hương nhìn thoáng qua hai bàn kia rồi gật đầu đi tới.
- Quốc Đống, đạt thành ước nguyện rồi chứ? Tôi thấy cậu có vẻ thiên vị khi sử dụng nữ cán bộ. Giản Hồng không nói, lần này lại là Ngụy Hiểu Lam, nữ cán bộ làm cậu tin tưởng như vậy sao? Cậu có phải có tâm địa gian xảo gì không?

Người phụ nữ đã kết hôn, miệng lưỡi rất lợi hại, gì cũng dám nói. Người đàn ông bình thường đúng là không dám đấu võ mồm với loại phụ nữ này. Đương nhiên người có quan hệ thân thiết mới nói như vậy.


- Trưởng ban Vưu, nhìn chị nói kìa, Bí thư Triệu là người gì, sao lại coi trọng chúng tôi.
Giản Hồng hơi đỏ mặt rồi vội vàng nhìn sang bên. Cũng may khoảng cách xa nên người bên kia không nghe thấy.

- Ồ, ý chị là nói nếu Triệu Quốc Đống coi trọng chị, vậy chị sẽ động tâm?
Vưu Liên Hương ra vẻ hiểu mà nói.

- Trưởng ban Vưu.
Mặt Giản Hồng nóng lên mà oán giận nói.

- Ừ, đúng thế, tôi thích sử dụng nữ cán bộ, nhất là nữ cán bộ có thân hình tốt. Vưu tỷ, lúc nào tôi làm Bí thư tỉnh ủy thì nhất định sẽ “sử dụng” tốt chị.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn phản bác. Đối phó loại phụ nữ mạnh mẽ như Vưu Liên Hương thì phải dùng ngôn ngữ sắc bén hơn.

Triệu Quốc Đống nói nhỏ vào tai Vưu Liên Hương hai chữ “sử dụng” làm mặt cô đỏ lên. Cô không ngờ Triệu Quốc Đống này có thể dám nói như vậy.

- Làm loạn, Quốc Đống, cậu chán sống rồi hả?
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn mà nói.

- Ha ha, quan được đốt nhà nhưng không cho dân thắp đèn, chị có phải quá bá đạo không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

Giản Hồng cười cười nhìn hai người đấu võ mồm. Tuổi cô và Vưu Liên Hương chênh nhau không nhiều. Chẳng qua Vưu Liên Hương là cấp trên của cô, Triệu Quốc Đống lại là lão lãnh đạo của cô nên cô không tiện nói xen vào. Vừa nãy không biết Triệu Quốc Đống nói nhỏ vào tai Vưu Liên Hương câu gì mà làm Vưu Liên Hương vừa xấu hổ vừa giận, nhưng Triệu Quốc Đống lại không thèm để ý.


- Hoàng Côn lại trêu gì cậu vậy? Người ta đã chuẩn bị tốt mà cậu lại chặn ngang một đao làm cho Chương Thiên Phóng và Lục Kiếm Dân tức không nhẹ. Chẳng qua như vậy Thư Chí Cao và Nghiêm Lập Dân lại vui mừng, cho cậu thành kẻ ác.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói.

Triệu Quốc Đống nghiêng đầu nhìn Vưu Liên Hương rồi nói:
- Không có gì, nhìn Hoàng Côn không thuận mắt, càng không thuận mắt với Lữ An Bang, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy, Vưu Liên Hương và Giản Hồng đều trợn mắt há mồm nhìn hắn. Điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mất tự nhiên.
- Sao thế? Câu trả lời này của tôi làm hai người rất không hài lòng ư? Hay là không thích hợp?

- Quốc Đống, cậu theo tình cảm như vậy từ bao giờ?
Vưu Liên Hương nhíu mày nói:
- Có người như cậu không?

- Nhịn lâu thì phải phát tiết chứ sao. Nếu không dây đàn lúc nào nó đứt thì sao? Chẳng qua hội nghị hôm nay kết thúc làm tôi cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói.
- Con người của tôi có thù tất báo. Làm tôi không thoải mái thì tôi sẽ làm hắn khó chịu cả đời.

Vưu Liên Hương và Giản Hồng nhìn nhau. Triệu Quốc Đống hình như không phải người như vậy? Sao lại thành thế?

- Quốc Đống, hôm nay cậu sao vậy?
Vưu Liên Hương cũng biết chuyện của La Băng, cô cũng đoán được quan hệ của Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm.


- Không có gì. Vưu tỷ, thật đó. Tôi cảm thấy con người tôi vốn muốn làm người vô hại, cũng không muốn gây chuyện. Sau khi tôi rời khỏi Hoa Lâm thì ngoài việc điều hai người Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt ra thì không làm gì khác. Một vài đồng nghiệp cũ đến nói chuyện mà dính tới vấn đề công việc thì tôi cũng không nói xen vào. Người không rõ có phải là thấy tôi mềm yếu hay không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi đang suy nghĩ có phải là như vậy nên mới bị người ta coi thường hay không?
…….
Hoàng Côn là người biết kết quả Hội nghị thường ủy đầu tiên, điều này làm y thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.

Đây không chỉ là nhằm vào Lữ An Bang, mà là đả kích lớn đối với hắn là Bí thư huyện ủy. Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm đều chọn Lữ An Bang làm Phó chủ tịch, hắn cũng khá tự tin. Hoàng Lăng, Lục Kiếm Dân cùng với Chương Thiên Phóng đều đã xử lý xong. Mặc dù Thư Chí Cao và Nghiêm Lập Dân không hài lòng mấy nhưng chỉ cần bọn họ không nhảy ra phản đối thì thông qua trong Hội nghị thường ủy là bình thường.

Nhưng ai ngờ Triệu Quốc Đống lại nhảy ra phá đám, hơn nữa Hoàng Lăng vậy mà gác lại.

- Lão Lữ, đừng lo quá. Tôi vừa nãy không gọi được cho Trưởng phòng Chương, nên tôi gọi cho Trưởng ban Hạ. Có lẽ chỉ một hai tuần nữa sẽ nghiên cứu tiếp, tranh thủ đợt hai đi.

Thấy Lữ An Bang có vẻ già đi vài tuổi, Hoàng Côn cũng rất buồn bực. Chương Thiên Phóng nói không ngờ lại đúng. Mỗi một Thường vụ thị ủy đều có quyền lên tiếng, câu này vẫn quanh quẩn bên tai. Chỉ vài tiếng mà đã thành sự thật.

- Bí thư Hoàng, có thể làm thêm công việc với Bí thư Thị ủy Hoàng không?
Lữ An Bang thở dài một tiếng mà nói.
- Chỉ cần Bí thư Thị ủy nói thì tôi nghĩ Triệu Quốc Đống hắn không dám trực tiếp chống đối.

Hoàng Côn cũng rất khó xử. Hắn cũng rõ mình không phải người của Hoàng Lăng, nhiều lắm chỉ quan hệ công việc mà thôi. Mặc dù hắn cũng tìm cách chen vào vòng tròn của Hoàng Lăng nhưng không có hiệu quả.

- Lão Lữ, anh về trước, tôi nghĩ biện pháp. Hoàng Côn gật đầu nói. CHuyện này không dễ làm, Chương Thiên Phóng có vẻ khó chịu, cảm thấy mình tự chuốc phiền phức. Bên Lục Kiếm Dân thì cũng không bao tác dụng vì y dù sao cũng không là Phó bí thư phụ trách Đảng đàn.

Lữ An Bang tiều tụy đi ra. Lúc ra vừa vặn gặp Trần Đại Lực. Lữ An Bang thấy Trần Đại Lực liền tức giận. Nếu như không phải người này quấy rối La Băng, làm sao xảy ra chuyện như vậy?

Ngụy Hiểu Lam cả sáng không thể bình tĩnh nổi. Mặc dù cố gắng muốn mình bình tĩnh, cố dùng việc khác để phân tán sự chú ý nhưng cô phát hiện không thể. Triệu Quốc Đống nói muốn cô làm Phó bí thư, Quyền Chủ tịch huyện Thương Hóa, cô không thể tin vào tai mình. Cũng không phải cô không tự tin vào mình mà bước nhảy này là quá lớn. Cô còn chưa làm Phó chủ tịch thường trực cơ mà.


Người trong chính trị mỗi lần tiến thêm một bước thì phải nỗ lực rất nhiều. Từ nỗ lực có hàm nghĩa rất rộng, nhất là đối với một nữ cán bộ càng không dễ. Nhất là nữ cán bộ không quá đẹp mà muốn tiến thêm thì càng phải lao động nhiều hơn nữa.

Ngụy Hiểu Lam có đôi khi cũng đang nghĩ xem vị Bí thư Quận ủy này có phải quý nhân của đời mình không?

Đợt vào thường vụ thì cũng do Triệu Quốc Đống dốc sức đề cử, bây giờ cô còn có thể lên làm Chủ tịch Thương Hóa.

Ngụy Hiểu Lam cũng biết mình không có chỗ dựa gì. Lúc trước có thể lên làm Trưởng phòng giáo dục toàn bộ là dựa vào thành tích, sau đó lên làm Phó chủ tịch Quận, cô đã thấy không uổng công cuộc đời này. Dù sao cả Tây Giang có hơn 150 ngàn dân cũng có mấy Phó chủ tịch chứ? Nhưng vào thường vụ, công việc càng thêm thuận tay. Cô chỉ hy vọng Triệu Quốc Đống có thể ở lại Tây Giang vài năm để cô làm việc được tốt.

Nhưng thế sự biến hoá quá nhanh. Theo cô thấy Quế Toàn Hữu có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống hơn mình nhiều, nhưng sao cơ hội này rơi vào đầu cô? Mặc dù nói Triệu Quốc Đống cũng nói rõ hắn không nắm chắc, khó khăn rất lớn, nhưng ít nhất cũng đề cử và tin tưởng cô.

Đã không thể bình tĩnh thì Ngụy Hiểu Lam không làm gì nữa. 12h cô về nhà, điều này làm chồng cô có chút ngạc nhiên vì hôm nay vợ về sớm.

Đến khi cơm xong, Ngụy Hiểu Lam cũng không nhận được điện.

Triệu Quốc Đống lúc trước nói cô đừng ôm hy vọng quá lớn, vấn đề của cô sẽ tranh luận nhiều. Chủ yếu do cô làm thường vụ trong thời gian này, hơn nữa chưa có kinh nghiệm chủ trì, đây là khuyết điểm lớn nhất của cô. Dù sao Chủ tịch và Phó chủ tịch là chênh lệch quá lớn. Điểm này có nghĩa cô hoàn toàn có thể lên làm Bí thư huyện ủy, thậm chí là lãnh đạo Thị xã.

Điện thoại di động cuối cùng đã vang lên, tim Ngụy Hiểu Lam đập rất mạnh, thậm chí sợ không dám nghe.

Ngụy Hiểu Lam thấy là người bạn tốt của mình gọi nên nghe điện. Cô vừa nghe, đầu bên kia đã hét ầm lên.
- Hiểu Lam, Hội nghị thường ủy đã thông qua, bà sẽ thành Chủ tịch huyện.

Tim Ngụy Hiểu Lam đập rất mạnh, cô cố gắng làm mình nói rất bình tĩnh:
- Nói linh tinh gì thế.

- Ai nói linh tinh? Chồng tôi vừa gọ điện tới nói về việc thảo luận của bà là kịch liệt nhất. Triệu Quốc Đống và Kim Vĩnh Kiện thiếu chút nữa đập bàn với nhau. Vưu Liên Hương cũng giúp Triệu Quốc Đống, chẳng qua không rõ tại sao Nghiêm Lập Dân cũng ủng hộ Triệu Quốc Đống. Bà coi như thông qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận