Lộng Triều

Mạc Vinh há hốc mồm không biết nói gì. Tại sao mũ này lại rơi vào đầu mình được chứ?

- Lão Tiếu, anh nói cho tôi biết vì sao Bí thư Triệu lại coi trọng tôi? Tôi cảm thấy được dù từ góc độ nào cũng không đến lượt tôi mà.
Mạc Vinh suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Lão Mạc, vấn đề này anh nên hỏi Bí thư Triệu mới đúng.
Qq rất bình tĩnh nói.
- Bí thư Triệu thì tôi vẫn không thể nhìn thấu. Ông nói nếu Triệu Quốc Đống nương tay thì không đúng. Tiền Trì Quốc cùng Mã Chiêm Bưu đều bị đuổi tận giết tuyệt, Lý Hiểu Bình theo lý không sao nhưng mà vẫn xong đời. Nếu nói hắn bạc tình bạc nghĩa thì không phải, ít nhất tôi thấy thế. Ngoài tôi thì Ngô Ứng Cương, Vương Lệ Mai, La Minh, còn có ông bây giờ cũng là ví dụ điển hình. Nếu cần một từ thì chỉ là coi trọng nhân tài.

- Coi trọng nhân tài?
Mạc Vinh không nhịn được cười phá lên.
- Lão Tiếu, thời buổi này có lãnh đạo như vậy sao?

- Tôi cũng chỉ là đoán thôi mà. Cách dùng người của Bí thư Triệu không để ý cái nhìn người ngoài, chỉ căn cứ vào quan sát của hắn, xác định là sẽ kiên trì.
Qq suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hoặc là nói hắn thích dùng cán bộ có thể mang lại thành tích cho mình. Ngụy Hiểu Lam phụ trách sản xuất nông nghiệp đúng là làm tốt, hơn nữa còn thực hiện tốt trong công tác phòng chống lụt bão nên hắn mới liều sống liều chết đẩy Ngụy Hiểu Lam lên chức.

- Vậy còn tôi? Không vì tôi được khen trong cơn lũ mà được chức thành Phó chủ tịch quận? Vậy không khiến người khác đỏ mắt sao?

- Ừ, đương nhiên không đơn giản như vậy. Bí thư Triệu vừa nãy nói chuyện với ông rồi phải không?
Qq cũng có chút khó hiểu. Bây giờ dù chưa xác định nhưng Triệu Quốc Đống cũng phải lộ tiếng với Mạc Vinh rồi chứ?


- Nói gì cơ?
Mạc Vinh có chút khó hiểu. Vừa nãy Triệu Quốc Đống nói chuyện thì y quá hưng phấn nên nhiều lời không hiểu mấy.

- Quận lập tức sẽ tiến hành thành lập Ban quản lý Khu công nghiệp Lâm Cảng và Ban quản lý khu vực Hà Nam. Bí thư Triệu có dự định biến hai nơi này làm động cơ phát triển kinh tế của Tây Giang chúng ta mấy năm tới. Công tác giải tỏa, quy hoạch và xây dựng khá nặng nề. Nhất là giải phóng mặt bằng dính dáng nhiều vấn đề, cần lãnh đạo quận có nhiều kinh nghiệm công tác phụ trách việc này. Bí thư Triệu có ý muốn ông gánh vác.

Mạc Vinh lúc này mới hiểu được mấy câu nói vừa nãy của Triệu Quốc Đống là có ý gì.

Mạc Vinh lúc này lại yên tâm hơn nhiều, biết rõ trọng trách khó gánh nưng thế giới vốn là như vậy. Anh không có bản lĩnh, không có năng lực, không gánh vác giúp lãnh đạo thì lãnh đạo dựa vào gì mà đề bạt anh?

- Binh đến tướng ngăn mà. Nếu đứng ở vị trí đó thì đáng hành động phải hành động.
Mạc Vinh liền hiểu ngay ý đồ của Triệu Quốc Đống. Khu công nghiệp Lâm Cảng và khu vực Hà Nam đều cần đưa vào xây dựng, vấn đề giải phóng mặt bằng là rất khó khăn.

……

Triệu Quốc Đống đi quanh xem xét căn phòng. Khê Bạn Dật Cảnh tháng năm đã giao phòng, bây giờ là tháng mười, sau khi lắp đặt bên trong xong thì cũng đã có người lục tục chuyển tới.

Căn phòng 160 mét vuông dù cho ba thế hệ của một gia đình ở cũng không ngại chật. Hai căn phòng ngủ chính cách nhau là phòng khách, phòng khách và thư phòng gần như đối diện nhau.

Hai căn phòng ngủ chính có phong cách khác nhau. Từ Xuân Nhạn thích màu nhạt, cửa sổ được rèm màu bạc dày che kín.


Giường khá lớn, một đôi gối mới đặt song song, tủ trang điểm để ở đầu giường, ngoài ra còn có kệ sách nhỏ để người ở đây có thể đọc vào buổi tối.

Có vẻ cảm nhận Triệu Quốc Đống không có ý đồ bất lương, Từ Xuân Nhạn yêu kiều nhìn hắn và lấy sổ ra rồi tính toán.
- Lắp đặt mất hơn sáu triệu, Quốc Đống, đắt quá, đấy là còn chưa tính mua đồ điện và đồ dùng gia đình.

- Xuân Nhạn, cần tiêu thì phải tiêu. Tiền kiếm được nhiều như vậy để làm gì, còn không để tiên à. Chị chẳng lẽ chỉ có chiếc giường ngủ sao?
Triệu Quốc Đống ngồi cạnh ghế hưởng thụ ánh nắng buổi sớm mà nói.

- Chỉ là đắt quá, không biết Thành phố An Đô này lại có nhiều người có tiền như vậy. Chị nghe tiểu khu này đã bán hết sạch, nhưng bây giờ người vào ở thì chưa có mấy.
Từ Xuân Nhạn thở dài nói.
- Chị và Thu Nhạn dù làm tốt thì cả năm chỉ có thể mua được 40m vuông, còn chưa tính đến lắp đặt, đồ dùng trong nhà.

- Xuân Nhạn, làm ra bao tiền thì phải hưởng thụ từng đó. Em thấy chỉ cần chị sống hạnh phúc, thoải mái, mỗi ngày thức dậy thì đều vui vẻ, ừ, em thấy như vậy là rất thỏa mãn rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Về phần tiền có nhiều dùng nhiều, không nhiều dùng ít mà.

Lời lẽ này của Triệu Quốc Đống làm cho Từ Xuân Nhạn si mê. Người đàn ông này nhỏ hơn cô 2 tuổi mà bây giờ lại thành chỗ dựa của cô. Cô không hy vọng hắn có thể ở bên cô nhiều, cũng không hy vọng mình là duy nhất, cô chỉ hy vọng có thể chiếm một góc trong lòng hắn mà thôi.

- Nếu thế giới này giống chúng ta tưởng tượng thì tốt quá.
Từ Xuân Nhạn thở dài một tiếng rồi đứng lên. Đi trên sàn gỗ rất thoải mái, cô thậm chí không muốn đi dép.


- Thế giới tốt đẹp thì cần chị đi cảm nhận và theo đuổi.
Triệu Quốc Đống cũng đứng dậy và đi tới ôm eo cô. Từ trên tầng 16 này đủ để nhìn cảnh quan thành phố.

Hơi thở nóng ấm của hắn phả vào tai cô khiến cổ Từ Xuân Nhạn hơi buồn buồn. Cô khẽ giãy dụa, tay Triệu Quốc Đống đã tiến vào trong áo cô, nhẹ nhàng kéo khóa, tay cho vào trong mà vuốt ve.

Môi Triệu Quốc Đống đã tìm được chiếc lưỡi thơm tho của Từ Xuân Nhạn, bộ ngực cũng bung ra khi Triệu Quốc Đống cởi khuy áo lót. Từ Xuân Nhạn thở hổn hển nói:
- Đừng mà Quốc Đống, Thu Nhạn có thể về bất cứ lúc nào, bây giờ là ban ngày.

Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc thu tay về đưa lên mũi ngửi.

Triệu Quốc Đống nghĩ gì đó nên muốn nói lại thôi. Từ Xuân Nhạn cũng nhạy cảm thấy được điểm này nên nhìn với ánh mắt dò hỏi. Triệu Quốc Đống có chút do dự nhưng thấy nên đối mặt với sự thật.

- Xuân Nhạn, có một việc em muốn nói với chị.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói.

- Không cần, Thu Nhạn nói với chị rồi.
Từ Xuân Nhạn có vẻ rất bình tĩnh.

- Chị biết rồi?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình nói.

- Thu Nhạn là em của chị, chuyện này em thấy Thu Nhạn sẽ giấu chị sao?
Từ Xuân Nhạn bất đắc dĩ nói.

- Thu Nhạn cũng là người đáng thương. Chị không biết đây là vận mệnh của hai chị em chị không. Có lẽ bố mẹ chị nói đúng, chị và Thu Nhạn sinh ra đã có số khổ. Còn trẻ đã ly hôn, hơn nữa lấy không ít tiếng thị phi. Nếu không có em thì có lẽ số phận chị sẽ như bao nữ công nhân nhà máy khác.

Triệu Quốc Đống lắc đầu định nói thì Từ Xuân Nhạn đã bịt miệng hắn.
- Em nghe chị nói, chị và Thu Nhạn trời sinh là tính âm, cả đời không chồng. Thật đó, chị không gạt em đâu. Đây là một vị Bán tiên ở quê nói với chị và Thu Nhạn. Ông ta nói chị và Thu Nhạn sinh ra trong giờ xấu, âm khí quá thịnh, người đàn ông bình thường không chịu nổi.

Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, đây rõ ràng là vị Bán tiên biết tình hình hai chị em Từ Xuân Nhạn mà nói lừa gạt.

- Lúc trước chị không quán tin, nhưng ông ta hỏi chị và Thu Nhạn có phải thường xuyên bị nghi kỵ, có phải chồng bọn chị chủ động xin ly hôn không? Hỏi bọn chị có phải hay bị người làm khó hay không? Vấn đề nào cũng đúng nên chị không thể không tin. Tết năm nay bọn chị về, ông ta nói hai chị em chị gặp quý nhân, đã đổi số mệnh, ngày sau …

- Ngày sau gì cơ?
Triệu Quốc Đống thấy Từ Xuân Nhạn có chút xấu hổ nên không nhịn được nói.

- Ngày sau con cái đầy nhà.
Từ Xuân Nhạn lí nhí nói.

- Ồ, ông ta nói câu này thì có lý.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Từ Xuân Nhạn lúc này đã bị Triệu Quốc Đống kéo vào lòng.

Triệu Quốc Đống vốn áy náy vì việc kia với Thu Nhạn, nhưng chuyện đã xảy ra, hơn nữa Từ Xuân Nhạn cũng biết Thu Nhạn lúc ở nhà máy đã có cảm tình với Triệu Quốc Đống. Chẳng qua do Từ Xuân Nhạn và Triệu Quốc Đống có quan hệ kia nên Thu Nhạn không tiện theo đuổi Triệu Quốc Đống. AI ngờ việc kia lại xảy ra trùng hợp như vậy, Từ Xuân Nhạn cũng nghĩ đó là số mệnh an bài.

Triệu Quốc Đống thấy Từ Xuân Nhạn không hề thay đổi thái độ với mình sau khi biết chuyện kia, điểm này làm cho hắn cũng không biết sẽ như thế nào. Chẳng lẽ cả hai chị em Từ Xuân Nhạn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận