Lộng Triều

- Cụ thể như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười hì hì mà nói. Hôm nay hắn đến gặp vợ chồng Vương Phủ Mỹ để nói chuyện.

- Hừ, hai chữ cụ thể là có thể bao quát hết sao?
Vương Phủ Mỹ chỉnh lại kính mà nói:
- Đấu với trời, đấu với đất, đấu với người. Anh coi như hiểu được chân lý mà Chủ tịch Mao nói. Nơi càng nghèo thì đấu càng nhiều, không đến mức mày chết tao sống thì tuyệt đối không bỏ qua.

- Mỹ ca, xem ra anh chưa đi bao lâu mà đã cảm nhận ra hương vị của nó rồi đó.
Triệu Quốc Đống cũng biết Vương Phủ Mỹ sang Thiên Châu không quá thuận lợi. Mục Cương không phải người kém, hơn nữa Mục Cương đã đến đó được hai năm. Vương Phủ Mỹ vừa tới nên chưa thích ứng.

- Ôi, cũng may là chú nhắc anh trước nếu không anh mang theo nhiệt huyết đến rồi bị vài chậu nước lạnh rội vào không chết vì buồn bực mới là lạ.
Vương Phủ Mỹ cười cười trêu chọc mình:
- Anh bây giờ chính là một con rối đủ tiêu chuẩn. Phó thị trưởng thường trực do một tay Mục Cương đề bạt. Phó bí thư Thị ủy thì cứ đúng giờ đi làm, hết giờ về. Trưởng ban tổ chức cán bộ chỉ nghe Mục Cương, còn đâu không nể mặt ai. Anh muốn làm gì thì mấy Phó thị trưởng đầu tiên nhìn sang Thị ủy, không có Mục Cương gật đầu thì đúng là nửa bước khó đi.


- Xem ra Mục Cương giỏi vận dụng việc tập trung quyền lực trong tay Đảng ủy.
Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu nói:
- Y ở Ninh Lăng nổi tiếng dầu mỡ không vào, dao súng không vào. Dù là Kỳ Dư Hồng hay Mạch Gia Huy cũng không làm gì được y. Không phải nói quyền lực của y áp đảo Bí thư và Thị trưởng mà là do Mục Cương giỏi lợi dụng tình hình. Tên này là cao thủ tạo xu thế, lúc ở Ninh Lăng thì chỉ có Tương Uẩn Hoa là đấu được với y.

Vương Phủ Mỹ gật đầu. Sau vài tháng nhận chức Thị trưởng Thiên Châu, y coi như hiểu sâu sắc về cách làm việc của Mục Cương. Quả thực đây là một cửa sắt được bọc bằng bông. Ra quyền tấn công thì ngoài việc bị phản chấn ra thì chẳng chiếm được gì.

- Chẳng qua Mỹ ca, em cảm thấy anh không nên đối đầu với Mục Cương. Em cảm thấy anh hoàn toàn có tư cách và lý do để có tiếng nói chung với Mục Cương.
Triệu Quốc Đống cầm lấy bát đưa cho Lâm Băng rồi nói:
- Băng tỷ, cho em bát nữa.

Lâm Băng trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, lại nhìn chồng mà suy nghĩ. Hai người này nhất định có lời cần trao đổi nhưng cô cũng muốn nghe cách phá giải của Triệu Quốc Đống. Thời gian này mỗi khi Vương Phủ Mỹ về liền than thở khó triển khai công việc, quan hệ với đồng nghiệp không dễ.

- Chú thấy sao?

Vương Phủ Mỹ hỏi.

- Rất đơn giản, tuổi của Mục Cương thì hoàn toàn có thể lên tiếp, cũng không phải người ngồi mấy ngày rồi về. Hơn nữa theo em biết biểu hiện của Mục Cương ở Ninh Lăng là rất tốt, đã tạo được thành tích. Hơn nữa quan trọng nhất là y không phải người tham tiền, chỉ bằng hai điểm này thì em nghĩ Mỹ ca có thể hợp tác với y.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế.

- Nói như vậy tức là Mục Cương có thể làm việc?
Vương Phủ Mỹ nhíu mày nói.

- Ừ, Mục Cương có khí phách và thủ đoạn nhưng cũng có điểm yếu là không giỏi về công tác kinh tế. Huyện Thổ Thành do y nắm giữ mà kinh tế chỉ nằm ở tầm trung. Chẳng qua người này lại dám quyết định và dám dùng người, làm Trưởng ban tổ chức cán bộ thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Quốc Đống cố gắng nhớ lại biểu hiện của Mục Cương mà giới thiệu cho Vương Phủ Mỹ.

- Nhưng anh cảm thấy người này thiếu ý tưởng trong việc phát triển kinh tế. Vị Phó thị trưởng thường trực lại thiếu quy hoạch thống nhất, lúc gõ bên này lúc gõ bên kia.

Vương Phủ Mỹ gật đầu nói:
- Anh đến Thiên Châu cũng không mong gì, chỉ mong có thể làm được việc gì đó, cũng không muốn tranh quyền đoạt lợi. Mục Cương là Bí thư, anh tôn trọng y. Nhưng y lại thiếu sự tôn trọng cơ bản đối với anh. Y có thể không đồng ý với anh nhưng mọi người có thể ngồi trao đổi, điều tra một chút, như vậy anh có thể chấp nhận.

Triệu Quốc Đống cũng không tiện đánh giá về quan hệ giữa Mục Cương và Vương Phủ Mỹ. Dù sao hắn tiếp xúc ít với Mục Cương, hầu hết thông qua Tương Uẩn Hoa mà hiểu về đối phương. Hơn nữa Vương Phủ Mỹ từ tỉnh xuống, trước đó gần như không có kinh nghiệm công tác cơ sở, không biết đã thích ứng với công tác cơ sở chưa?

Mục Cương là Bí thư, Vương Phủ Mỹ là Thị trưởng, hai nhân vật này hiếm khi hòa hợp với nhau. Làm như thế nào để bắt tay trong công việc chính là kiểm tra về năng lực và trí tuệ chính trị của bọn họ.

- Mỹ ca, công tác cơ sở chính là như vậy, anh muốn làm theo ý mình, Mục Cương cũng có suy nghĩ của mình, làm như thế nào để làm hai bên hài lòng, hoặc ít nhất là mọi người đều có thể chấp nhận thì đó là phải xem cách thức của anh.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi lên tiếng nhắc Vương Phủ Mỹ.
- Mỹ ca phải nhớ chủ yếu anh là Thị trưởng thì là người thực hiện công tác phát triển kinh tế, bên Đảng ủy chỉ là xác định phương hướng. Thứ hai Mục Cương là Bí thư, anh là Phó bí thư Thị ủy, Thị trưởng, y phụ trách phương hướng, anh là người thực hiện. Nhưng một khi y đã xác định thì anh chỉ có thể làm theo phương hướng đó, nhiều lắm là thêm vài ý tưởng của anh vào.

Vương Phủ Mỹ im lặng không nói, tất nhiên là bị lời của Triệu Quốc Đống đánh động. Quan hệ giữa Thị trưởng và Bí thư vốn không hòa hợp, hợp thì hai có lợi, đấu thì cùng có hại. Mục Cương không muốn, mình cũng đâu có muốn.

Sau khi ăn xong Vương Phủ Mỹ liền trao đổi với Triệu Quốc Đống về dự tính của mình trong năm mới. Vương Phủ Mỹ đã không còn nhiệt huyết như trước khi tới Thiên Châu, đã thêm vài suy nghĩ thực tế. Làm như thế nào mở ra cục diện, nhanh chóng tìm được con đường phát triển kinh tế Thiên Châu là điều mà Vương Phủ Mỹ phải suy nghĩ. Y vốn nghĩ việc này rất dễ làm, nhưng khi thực hiện thì mới phát hiện chuyện không đơn giản như mình nghĩ.


Ở điểm này Vương Phủ Mỹ và Triệu Quốc Đống đều hiểu rõ làm như thế nào để sống và phát triển trong thực tế tàn khốc chính là cần kỹ xảo và nghệ thuật làm việc.

Ra khỏi nhà Vương Phủ Mỹ, Triệu Quốc Đống không nhịn được thở dài một tiếng. Xem ra không chỉ hắn là Phó thị trưởng thường trực không dễ làm, làm Thị trưởng cũng vậy. Hắn nghĩ đến hôm qua cùng ăn cơm với Tương Uẩn Hoa, Tương Uẩn Hoa cũng nói đến khó khăn khi làm Bí thư Thị ủy Thông Thành, Triệu Quốc Đống cũng phải lắc đầu.

Xem ra mọi người đều khó khăn cả. Phó thị trưởng bị người quản lý, làm Thị trưởng có thể thực hiện nhưng còn có Bí thư Thị ủy ở trên.

Làm Bí thư Thị ủy nắm quyền to thì cũng chưa chắc sẽ được vui. Thị trưởng có suy nghĩ của mình, anh cũng cần tôn trọng Thị trưởng, nếu không Thị trưởng sẽ làm khó anh.

Tương Uẩn Hoa ở Thông Thành đúng là không dễ dàng. Ngoài việc Thông Thành có trụ cột kém ra thì càng khó khăn chính là thay đổi suy nghĩ và quan niệm của cán bộ địa phương. Muốn để bọn họ nhìn ra ngoài xem biến hoá lớn như thế nào thì đúng là rất khó khăn.

Trong bữa ăn Tương Uẩn Hoa cũng gọi thêm Tiếu Triêu Quý và Bành Nguyên Hậu. Hai người này lên tỉnh thành thăm Tương Uẩn Hoa và Triệu Quốc Đống. Bốn người ngồi xuống tất nhiên không tránh khỏi bàn về công việc. Hai người Tiếu Triêu Quý cùng Bành Nguyên Hậu khá thỏa mãn với vị trí của mình bây giờ. Ngoài việc có ý kiến với Tông Kiến ra thì Tằng Lệnh Thuần khá ủng hộ bọn họ.

Bên Tương Uẩn Hoa khá khó khăn. Triệu Quốc Đống thậm chí có thể cảm nhận được tâm trạng này của Tương Uẩn Hoa khi uống rượu. Y ở trên tỉnh hai năm và làm công tác tuyên truyền, ánh mắt cũng tăng nhiều. Lần này đến Thông Thành lạc hậu hơn cả Ninh Lăng, khó trách Tương Uẩn Hoa cảm thấy hai nơi kém nhau quá xa, cũng càng làm cho Tương Uẩn Hoa muốn nhanh chóng thay đổi tình hình.

Một câu, khó khăn, bước trên con đường chính trị thì đúng là không dễ dàng trừ khi anh ngã xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận