Lộng Triều

Sau một phen trao đổi, thái độ của cảnh sát An Đô khá cứng rắn, yêu cầu bọn họ muốn dẫn người, bắt xe thì cần tuân theo trình tự, chỉ bằng tờ giấy mà mang người là vi phạm quy định, không cho phép đám người Đằng Hoa Minh đưa xe về. Hơn nữa bên An Đô còn uy hiếp sẽ phản ánh vấn đề với Sở công an.

Không thể nghi ngờ tê giám đốc Tương – Tương Trung Hoa này cũng có chút lai lịch và quan hệ ở Thành phố An Đô. Cảnh sát An Đô chặn nhanh như vậy, lại là người của Cục công an thành phố thì nhất định được báo trước.

Đằng Hoa Minh cũng cảm thấy việc này khó giải quyết, đối phương cũng là người trong ngành, mình lấy lý do Tương Trung Hoa là tình nghi lừa đảo mà lập án là hơi gượng ép. Nếu chưa điều tra mà trực tiếp bắt người sẽ mang tới ảnh hưởng trái, nếu làm lớn chuyện thì sẽ có di chứng phía sau. Vì thế Đằng Hoa Minh mới không thể mạo hiểm làm như vậy.

Thấy mấy nhân viên nhìn mình, Đằng Hoa Minh cũng biết bây giờ rất khó xử. Lần này mà không làm được sẽ khiến tinh thần của mọi người xuống thấp, hơn nữa y và anh em mất gần nửa tháng mới tìm được tung tích của Tương Trung Hoa, đưa về cũng có thể ảnh hưởng tới đám người vây tiền khác, cho nên nhất định phải bắt.

Khi Đằng Hoa Minh gọi cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đang tham gia hội nghị tổng kết ngành xây dựng toàn Thị xã. Hội nghị này vốn không cần hắn tham gia, chỉ cần Đặng Nhược Hiền phụ trách mảng này tham gia là đủ. Nhưng Triệu Quốc Đống nghe thấy có hội nghị này thì thấy đây là cơ hội, vì thế hắn trao đổi với Trần Anh Lộc cùng với Hà Chiếu Thành để chủ động tham gia.

Trước đó Đằng Hoa Minh liên tục lấy xe của mấy con nợ, đề là những con nợ có nhiều tiền mà không chịu trả. Điều này tạo thành phong ba không nhỏ ở Hoài Khánh, cũng có không ít người tìm tới cửa nhưng Triệu Quốc Đống không thèm để ý.

Triệu Quốc Đống không chấp nhận thỏa hiệp với bất cứ ai, điều này cũng làm mọi người bình tĩnh lại.


Triệu Quốc Đống rất nhanh gọi cho Lưu Triệu Quốc, sau khi giới thiệu qua hắn liền nói rõ tình cảnh của mình, muốn Lưu ca ủng hộ. Lưu Triệu Quốc liền mắng Triệu Quốc Đống vài câu muốn thành tích mà không để ý tới pháp luật. Chẳng qua Lưu Triệu Quốc vẫn đồng ý giúp hắn.

Đằng Hoa Minh tuy gọi cho Triệu Quốc Đống nhưng không biết có hiệu quả không? Y đã liên lạc với một chi đội trưởng của Đại đội cảnh sát hình sự An Đô, nhưng đối phương cũng tỏ vẻ khó xử. Y nói đây là do một vị Phó cục trưởng Cục công an thành phố giao xuống cho nên cũng không tiện hỏi, chỉ có thể làm theo ý lãnh đạo.

Tương Trung Hoa lúc này khá kiêu căng. Khi cảnh sát An Đô chặn đường y liền biết mình không sao. Cũng không uổng mình lăn lộn tại đất An Đô này nhiều năm.

Thực ra không phải Tương Trung Hoa không có tiền nhưng ai cũng lấy tiền của công ty tín dụng, sao một mình y phải trả chứ? Y chưa bao giờ nghĩ đến sẽ trả lại khoản tiền này. Bây giờ nếu bị thu xe mà trả tiền thì Tương Trung Hoa cảm thấy quá mất mặt.

Tình nhân của Tương Trung Hoa coi như biết ý, lập tức gọi cho lãnh đạo liên quan, cuối cùng đã có thể ngăn được trên địa bàn Thành phố An Đô, cũng không uổng công y thua nhiều tiền khi chơi mạt chượt với bọn họ.

Nhưng bên phía Hoài Khánh cũng không cam tâm, không chịu thả người. Thái độ của cảnh sát An Đô mặc dù kiên quyết nhưng lời nói không quá nghiêm khắc, hai bên đang giằng co. Điều này làm Tương Trung Hoa có chút tức giận.

Sau mấy phen gọi điện thoại, Đằng Hoa Minh biết người dẫn đội của cảnh sát An Đô tại đây là một vị Trương đại đội trưởng, tạm thời do lãnh đạo phái tới. Mới đầu còn tưởng rằng là bắt người trái phép, nhưng sau đó Đội trưởng Trương thấy Đằng Hoa Minh cũng quen người ở đội của mình nên mới hòa hoãn lại. Dù sao đều là chuyện cấp trên giao cho, mọi người chấp hành mà thôi.


Nghe Đằng Hoa Minh nói qua về sự tích của Tương Trung Hoa, Đội trưởng Trương cũng rất khó chịu. Ai muốn lo cái việc này chứ, vừa nhìn là biết tên hủ bại bụng to, còn bao hai ả phụ nữ, ra mặt cho kẻ như vậy đúng là không đáng. Nhưng lãnh đạo ra lệnh thì y dù không hài lòng vẫn phải làm.

Tương Trung Hoa nhìn Đằng Hoa Minh và tên cầm đầu đội ngũ cảnh sát An Đô ở đây có vẻ thân thiện, mình lại bị vứt sang bên thì đúng là có chút tức giận. Nhưng đám người Đằng Hoa Minh đã sớm thu điện thoại của y, không cho y gọi điện thoại. Y muốn gọi điện để giục giải quyết cho nhanh nhưng không có cách nào.

- Lão Đằng, xin lỗi. Tôi cho anh nửa tiếng, bây giờ còn có ba phút. Trong ba phút mà không có hồi âm thì tôi chỉ có thể mời các anh rời đi. Chuyện nợ nần giữa chính quyền Thị xã Hoài Khánh và giám đốc Tương này chỉ có thể thông qua con đường khác mà giải quyết. Có phải không?
Đội trưởng Trương cầm lấy điếu thuốc mà Đằng Hoa Minh đưa tới, châm hút rồi nói:
- Các anh đây là lạm dụng chức quyền.

- Lão Trương, Tương Trung Hoa nợ tiền của chính quyền, chính quyền còn có bao người vay tiền khác, nếu không đòi được tiền về thì dân chúng sẽ phá trụ sở chính quyền mất, nặng nhẹ là biết được ngay. Về phần vấn đề lạm dụng quyền lực hay không thì tôi nghĩ không cần tôi phải suy nghĩ, sẽ có lãnh đạo quyết định.
Đằng Hoa Minh cười cười mà nói.


- Ừ, tôi hiểu, chẳng qua thời gian tới thì mời anh hiểu cho.
Đội trưởng Trương đang nói chuyện thì điện thoại di động vang lên.

- Đội trưởng Hạ, tôi đây, đúng, là tôi dẫn đội, đội trưởng Mã giao cho. Đúng, bây giờ đang ở huyện Bạc, phân cục huyện Bạc chỉ phụ trách làm chốt chắn, bọn họ không rõ tình hình, đối tượng báo bị bắt cóc.
Đội trưởng Trương sang bên nhỏ giọng nói:
- Tình hình là như thế này, tôi đã nghe bên Hoài Khánh nói, bọn họ đây là gọi người nghi ngờ lừa gạt, ừ, nhất định là vi phạm quy định nhưng dẫn đội của Hoài Khánh là một vị phó chi đội trưởng Đại đội cảnh sát hình sự Cục Công an Thị xã, tôi đã xem thẻ công tác. Đúng thế, tình hình là như vậy, đội trưởng Mã bảo tôi đưa người và xe về.

- Hả? Giao cho Hoài Khánh? Đội trưởng Hạ, cái này … không tốt lắm, tôi ăn nói sao với đội trưởng Mã.
Đội trưởng Trương có chút khẩn trương, hai vị lãnh đạo sao lại có ý kiến khác nhau?

Bên kia lớn tiếng nói:
- Trương Hoa Tường, anh có ngu không vậy? Mã Siêu là Đại đội trưởng hay là tôi? Tôi bảo anh giao cho Hoài Khánh thì anh làm. Mã Siêu hỏi thì bảo là tôi ra lệnh.

Đội trưởng Trương nghe vậy lại vui vẻ. Bị đội trưởng mắng thì cũng có cái ăn nói với đội trưởng Mã. Y thầm đoán chắc bên Hoài Khánh thông qua quan hệ nào đó đè từ trên xuống, như vậy cũng tốt, mình có thể gọi điện rồi đi.


- Đội trưởng Mã, có chút phiền phức, đội trưởng Hạ vừa gọi tới nói tôi giao người cho Hoài Khánh. Đúng, đội trưởng Hạ rất tức giận, nếu không sếp gọi cho sếp Hạ hỏi một câu, tôi không dám hỏi nhiều. Được, tôi chờ điện của sếp.

Đằng Hoa Minh thấy Đội trưởng Trương gọi điện đi liền biết chuyện đã đổi khác. Y thầm nghĩ Thị trưởng Triệu đúng là giỏi, có thể nói chuyện ở bên An Đô.

Một lát sau Đội trưởng Trương đi tới vỗ vai Đằng Hoa Minh rồi nói:
- Lão Đằng, coi như ông lợi hại, người giao cho ông.

Tương Trung Hoa mặc dù không rõ cảnh sát An Đô nói chuyện gì với cảnh sát Hoài Khánh, nhưng từ vẻ mặt hai bên là biết không tốt gì. Lại nhìn hai bên bắt tay, nói chuyện vui vẻ, y biết mình xong rồi.

Y biết vay tiền không thể nói là phạm tội, nhưng Đảng cộng sản muốn xử lý anh thì đưa anh tạm giữ nửa tháng cũng không khó. Y không ngờ chỗ dựa của mình lại rụt nhanh như vậy, uổng công mình mất tiền.

Xe cảnh sát An Đô biến mất trong làn bụi, Đằng Hoa Minh liền cuối cùng đi đến bên Tương Trung Hoa mà nói:
- Giám đốc Tương, xin lỗi là phải mời anh theo chúng tôi về Hoài Khánh, về quê hương mà. Anh bây giờ cũng không mấy khi trở về, xem xem Hoài Khánh biến hoá lớn như thế nào.

Tương Trung Hoa rất tức giận trừng mắt nhìn Đằng Hoa Minh rồi lên xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận