Lộng Triều

Cù Vận Bạch có chút lo lắng xuống xe và cẩn thận nhìn quanh.

Đây là khu nghỉ dưỡng tư nhân, Triệu Quốc Đống đưa cô tới đây nhất định không chỉ có hai người. Hắn cũng nói ra ngoài ăn cơm, chẳng qua đây là lần đầu hắn đưa cô cùng đi nên Cù Vận Bạch có chút không quen.

Hai người ngoài mấy ngày sau tết lặng lẽ sang Thailand cùng Malaysia là tay trong tay xuất hiện ở nơi công cộng, lúc khác Cù Vận Bạch đều cố gắng tránh đi cùng Triệu Quốc Đống.

- Đi thôi.
Triệu Quốc Đống đi tới ra hiệu Cù Vận Bạch khoác tay mình. Cù Vận Bạch có chút xấu hổ nói:
- Quốc Đống, hai chúng ta ..

- Không sao, đều là bạn tốt nhất của em, chị ở nhà một mình cũng không hay, không bằng đi cùng em, coi như làm quen với bạn của em, sau này có lẽ chị sẽ gặp nhiều bọn họ.
Triệu Quốc Đống tùy tiện nói.

Cù Vận Bạch rất khẩn trương, lúc trước Triệu Quốc Đống không nói gì về chuyện này, bây giờ đột nhiên có hai người bạn đến nữa làm cô phải dừng bước.

- Quốc Đống, như vậy không tốt, chẳng may sau này bọn họ …
Cù Vận Bạch cắn răng nói.

- Chị sợ nhược điểm của em rơi vào tay không? Yên tâm, hai người này chị cũng biết, chẳng qua trước không chính thức gặp mặt mà thôi. Nếu bọn họ bán đứng em tức là em mù mắt, đáng bị bán đứng. Cùng lắm không làm quan chứ sợ gì chết đói. Chẳng lẽ chị không nuôi được em ư?

Triệu Quốc Đống cười nói.

Cù Vận Bạch mặt nóng lên:
- Vậy chờ chút để chị trang điểm thêm.

Triệu Quốc Đống lắc đầu, phụ nữ đúng là động vật kỳ quái. Lúc trước còn không muốn gặp người, bây giờ thật sự phải gặp thì cần chú ý trang điểm.

Triệu Quốc Đống cầm tay Triệu Quốc Đống đi qua cầu gỗ vào một căn phòng gỗ thì Dương Thiên Bồi và Kiều Huy đã có mặt.

Thấy Triệu Quốc Đống kéo một người phụ nữ vào, cũng không phải là Lưu Nhược Đồng hay Cổ Tiểu Âu làm hai người ngẩn ra.

- Quốc Đống, sao bây giờ mới tới?
Kiều Huy đứng lên thân thiết nói.

- Em giới thiệu một chút. Vận Bạch, đây là Kiều Huy, chị gọi là Huy ca. Bồi ca thì chị cũng đã gặp khi còn ở Ban quản lý Khu Khai Phát Giang Khẩu.

Dương Thiên Bồi cười nói:
- Chủ nhiệm Cù thì tôi đã gặp vài lần. Lúc ấy tôi còn làm ở Công ty xây dựng số hai Giang Khẩu. Tôi ó ấn tượng sâu về Chủ nhiệm Cù.


- Tổng giám đốc Dương thì tôi cũng nghe đến, mặc dù mấy năm không gặp nhưng vẫn thường xuyên nghe Quốc Đống nói tới anh.
Cù Vận Bạch cười cười đầy quyến rũ, khí chất này làm Dương Thiên Bồi và Kiều Huy thầm than bảo sao Triệu Quốc Đống không si mê.

- Đây là lần đầu tôi gặp Cù tiểu thư, nhưng cũng biết cô từ lâu. Gọi Cù tiểu thư có vẻ hơi xa lạ, tôi cậy lớn gọi cô là Vận Bạch.

Kiều Huy rất hào phóng, y không quá để ý tới việc này. Bạn mãi là bạn, anh em mãi là anh em, sẽ không vì mấy nhân tố bên ngoài mà ảnh hưởng tới tình cảm.

Hơn nữa y có ấn tượng tốt đối với Cù Vận Bạch, ít nhất không câu nệ như đám phụ nữ bình thường.

- Huy ca khách khí quá.
Cù Vận Bạch khẽ cười nói.

Bốn người ngồi xuống, đồ ăn khá đơn giản đều là đồ thiên nhiên. Chẳng qua có đầu bếp chuyên nghiệp làm nên khá ngon.

Cù Vận Bạch không biết sao Triệu Quốc Đống lại đột nhiên mang mình tới gặp hai người này. Cô cũng hiểu qua về bọn họ. Ngoài Tập đoàn Thương Lãng ra thì Tập đoàn Thiên Phu là công ty tư nhân hàng đầu ở tỉnh An Nguyên.


Cù Vận Bạch biết Tập đoàn Thương Lãng do Triệu gia khống chế cổ phần, nhưng Chủ tịch kiêm tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Phu Dương Thiên Bồi có quan hệ gì với Triệu Quốc Đống thì cô không rõ. Triệu Quốc Đống cũng không nhắc tới Thiên Phu mấy.

Bữa ăn này Cù Vận Bạch chủ yếu ngồi nghe. Cô biết Triệu Quốc Đống mang mình tới không phải là vô cớ nhưng cô không hỏi lý do.

- Quốc Đống, thị trường bất động sản bắt đầu ấm lên nhưng nhiệt độ ở Bắc Kinh vẫn chưa cao, giá cũng chưa tăng, gần như ba bốn ngày lại có một khu nhà mới làm xong, đánh nhau vỡ đầu chảy máu.
Kiều Huy lắc đầu nói.

- Huy ca gấp gì chứ? Đều là nhà kinh doanh mà.
Triệu Quốc Đống không chút hoang mang rót rượu nhấp một ngụm mà nói:
- Huy ca, thị trường bất động sản một khi ấm lên thì không ai có thể ngăn cản. Ai đi vào sớm, ai ra tay nhanh và mạnh đó là người cười cuối cùng. Lúc này mọi người vẫn còn trong trạng thái mông lung, không dám mạnh dạn ra tay, sợ chính sách thay đổ. Nhưng tôi nói với anh, tận dụng thời cơ. Bắc Kinh là thế, Thượng Hải là thế, An Đô cũng thế, cả nước cũng vậy, chẳng qua thành phố cấp một càng điên cuồng hơn. Nếu không thừa lúc mọi người còn chưa rõ ràng để kiếm lợi thì anh sẽ hối hận cả đời.

- Thiên Phu chúng ta xây dựng nhà cao cấp, hai khu ở Bắc Kinh đã bán hết, tiền thu hồi cũng nhanh nhưng giá đất không ngừng tăng làm người ta sợ không dám ra tay.
Kiều Huy nhăn nhó nói.

- Hừ, đất ở Bắc Kinh là khu đất vàng, có thể thu vào tay thì thu vào, sau dù có tiền cũng đừng mong mua được.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Cần ra tay phải ra tay, bây giờ lãi suất vay vốn ngân hàng đang thấp, nếu không nắm bắt cơ hội thì đó là kẻ ngu.

- Ừ, anh cũng nghĩ thế. Nếu đã vào thì phải chui thật nhanh, lấy đất, xây dựng, bán, mua đất, xây dựng bán, một vòng tròn. Ai có thể lấy được đất giá rẻ, vị trí tốt thì lãi cao, cũng phải xem ánh mắt và khí phách cao tới đâu.
Kiều Huy nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh đã nói với Hứa Minh Viễn đập tiền không sợ, chỉ cần có thể lấy được khu đất thích hợp thì tất cả đều đáng giá. Anh dự định bảo Hứa Minh Viễn về An Đô, Thiên Phu Bắc Kinh giao cho một cấp phó của cậu ta phụ trách. Hứa Minh Viễn cần phải làm chủ ở An Đô, đây là căn cứ của Thiên Phu.


- Vậy còn Thượng Hải?
Triệu Quốc Đống nói.

- Bên Thượng Hải do anh tạm thời chống đỡ. Anh cũng thuê một nhóm người. Anh là kẻ đã dùng thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ sẽ không dùng. Anh sẽ hướng dẫn bọn họ rồi nhanh chóng thoát đi, cùng lắm giúp bọn họ việc mua đất và điều động tài chính, sau này phải do bọn họ làm. Nếu không anh bỏ nhiều tiền thuê bọn họ để làm gì.

- Ừ, anh cũng tán thành ý của Tiểu Huy, chúng ta không cần phải khom người ở việc này. Thiên Phu Bắc Kinh, Thiên Phu Thượng Hải và Thiên Phu An Đô là các công ty độc lập. Địa ốc Thiên Phu cỉ phụ trách điều động tài chính tổng thể, còn việc nắm giữ đất dự trữ, quy hoạch, xây dựng, tuyên truyền, tiêu thụ, thu hồi tiền do bọn họ phụ trách. Chúng ta chỉ cần xem mục tiêu có thành công hay không?
Dương Thiên Bồi trầm giọng nói:
- Mảng xây dựng Thiên Phu thì anh bây giờ vẫn đang thực hiện theo nguyên tắc dù là đường cao tốc, nhà ở, cầu đều do công ty thực hiện hạng mục đó phụ trách. Tập đoàn chỉ phụ trách điều động tài chính, giám sát an toàn, chất lượng công trình, như vậy sẽ phát huy tính năng động và tích cực của công trình.

- Biện pháp này mặc dù tốt nhưng sợ là tập đoàn phải tăng sức khống chế mới được, đừng để mất khống chế với các công ty con, làm như thế nào phát huy tính tích cực của bọn họ lại cam đoan bọn họ không đi ra khỏi quỹ đạo là năng lực quản lý của anh.
Triệu Quốc Đống nói.

Cù Vận Bạch càng nghe càng mơ hồ. Triệu Quốc Đống có vẻ đang cố để cô hiểu rõ về tình hình của Tập đoàn Thiên Phu. Từ sự phát triển của Địa ốc Thiên Phu đến Xây dựng Thiên Phu mấy năm qua đã nhận mấy công trình xây dựng đường cao tốc, cầu đường, Triệu Quốc Đống đều hỏi rất cẩn thận. Mà hai người Dương Thiên Bồi, Kiều Huy dều giới thiệu rõ ràng. Điều này làm Cù Vận Bạch rất khó hiểu, cô không rõ Triệu Quốc Đống để cô biết điều này nhằm mục đích gì.

Triệu Quốc Đống không giải thích nhiều. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện với không khí khá tốt, đến khi điện thoại di động của Triệu Quốc Đống vang lên.

- Cái gì? Tối nay sẽ ra tay? Bắt được mấy người? Đã thẩm vấn chưa? Kết quả thế nào? Khai rồi? Tốt, tôi lập tức về.
Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống nói:
- Bồi ca, Huy ca, xin lỗi, em phải đi, bên Hoài Khánh có việc. Vận Bạch, chúng ta đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận