Lộng Triều

Triệu Quốc Đống đã tới núi Hốt Luân nhiều lần nên không có hứng thú. Vưu Liên Hương và Giản Hồng cũng không có hứng thú, Vương Lệ Quyên cũng đi một vòng rồi thấy mình không tiện xen vào nên để mặc mấy người Vương Lệ Mai đi chơi.

- Quốc Đống, bao giờ thì về Ninh Lăng?
Vưu Liên Hương nói.

- Vưu tỷ, tôi hôm nay không phải về sao?
Triệu Quốc Đống vừa nói như vậy liền nghĩ ra ý trong câu nói của đối phương. Hắn ngẩn ra rồi cười nói:
- Vưu tỷ, chị không phải bảo tôi về Ninh Lăng làm đó chứ? Vì tên Trần Đại Lực nên về xử lý sao?

- Không, tôi nói đây là sự thật. Tôi nghe người trên tỉnh nói cậu biểu hiện rất xuất sắc ở Hoài Khánh, mấy lãnh đạo tỉnh đều khen việc đã đặt cậu tới Hoài Khánh là đúng đắn. Chẳng qua nếu cậu biểu hiện ở Hoài Khánh quá xuất sắc thì Thị trưởng Hà ở đó sẽ như thế nào? Lãnh đạo chẳng lẽ không suy nghĩ đến chuyện phó đoạt trưởng sao?

Vưu Liên Hương hiểu rõ tình hình của Triệu Quốc Đống, thậm chí còn có thể biết ấn tượng của Triệu Quốc Đống trong mắt lãnh đạo tỉnh. Xem ra nửa năm qua cô cũng không nhàn nhã. Cô vừa nghi ngờ Hoàng Lăng, đồng thời cũng cân nhắc xem làm như thế nào ngồi ổn định trên vị trí.

- Hà Chiếu Thành hình như đã công tác ở Hoài Khánh được một thời gian, cùng lên chức với Trần Anh Lộc. Trần Anh Lộc chưa đi thì về cơ bản y không có cơ hội. Mà tôi thấy trên tỉnh muốn Trần Anh Lộc ở Hoài Khánh một thời gian, ít nhất Hoài Khánh khởi sắc thì Trần Anh Lộc mới đi được. Mà Hà Chiếu Thành bị kẹp ở giữa cậu Trần Anh Lộc, tiếng tăm bị cậu đoạt hết, chẳng lẽ còn cứ tiếp tục như vậy sao?


Triệu Quốc Đống cười cười không nói. Có lẽ hôm qua hắn nói chuyện với Trần Đại Lực làm Vưu Liên Hương có chút xúc động, cho nên Vưu Liên Hương mới có thể nói như vậy.

- Vưu tỷ, tôi về làm gì? Làm Phó thị trưởng thường trực ư? Vậy còn Thị trưởng Chương?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nghiêm Lập Dân có lẽ sẽ đi, nghe nói rất có thể lên làm phó giám đốc thường trực Sở công an, cũng có nói y lên Đảng ủy chính pháp tỉnh làm Phó bí thư, cậu tới vừa lúc có thể thay y.
Vưu Liên Hương lạnh nhạt nhìn Triệu Quốc Đống, cô không tin Triệu Quốc Đống không biết gì về bên Ninh Lăng này.

- Về làm Phó bí thư? Phó bí thư Ninh Lăng chẳng lẽ làm người ta mong chờ hơn là Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh sao? Vưu tỷ, tôi chưa nghe thấy việc lão Nghiêm sẽ động đó.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói. Đây là hắn nói thật, trong thời gian này hắn dồn hết tâm trí vào mấy việc bên Hoài Khánh, không nhiều thời gian lên tỉnh, cũng không có tâm trạng nghe ngóng việc không liên quan tới mình.
- Lão Nghiêm mà đi thì chị Vưu tỷ có thể nhận mà. Chẳng lẽ chị không sợ tôi về chiếm vị trí đó của mình sao?

Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
- Nói gì thế? Vưu tỷ này mà là người như vậy sao?

- Ha ha, đùa chút thôi mà Vưu tỷ, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ về nhưng không phải bây giờ.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Ninh Lăng bây giờ đang phát triển nhanh, tốc độ tăng trưởng kinh tế xếp top 3 toàn tỉnh, nghe nói lãnh đạo tỉnh đều khen về khí phách của Hoàng Lăng. Theo xu thế này thì trong ba, năm năm Ninh Lăng nhảy vào nhóm thứ hai là không khó.

- Thị trưởng Triệu, Ninh Lăng phát triển đúng là nhanh, nhất là đầu tư từ ngoài càng xếp thứ hai toàn tỉnh và chỉ kém mình An Đô, tốc độ tăng trưởng cũng cao và ném các Thị xã khác ở phía xa. Nhưng đây là công lao do ngài tạo trụ cột, mấy hạng mục đầu tư lớn của Thị xã đều là về Khu Khai Phát, đều nhằm vào trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện mà tới, thoáng cái khiến cho chỉ tiêu của Thị xã tăng mạnh.
Giản Hồng gật đầu nói.

- Bí thư Lưu Như Hoài cùng Chủ nhiệm Lô Miễn Dương đã nhiều lần nhắc tới ngài, nói tất cả đều do tâm huyết của ngài mà đạt được trụ sở đó, bọn họ đều nhờ ngài, nếu không Khu Khai Phát sao được như bây giờ.


- Giản Hồng, lời này về sau chị không nên nhắc tới, giống như Khu Khai Phát không có tôi sẽ không phát triển vậy. Trái đất vận chuyển liên tục có dựa vào ai đâu, dù tôi lúc làm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát đã thực hiện một số chuyện nhưng đó là do mọi người đồng tâm hiệp lực. Hơn nữa công việc sau này do Lưu Như Hoài và Lô Miễn Dương cố gắng đạt được, không quan hệ đến tôi.
Triệu Quốc Đống không muốn dựa vào mấy việc trước đó mà kể công.

Vương Lệ Quyên ngồi bên lẳng lặng nghe mấy người nói với tình hình Ninh Lăng. Ở chuyện bên Ninh Lăng thì cô sớm nghe được nhiều. Quán trà này khá yên tĩnh, bốn người tìm một chỗ vắng người rồi nói chuyện.

- Vưu tỷ, Hoàng Lăng bây giờ thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương nhân lúc Giản Hồng và Vương Lệ Quyên nói chuyện liền tìm cơ hội đi ra ngoài.

- Ừ, có lần đầu thì sao không có lần hai. Miệng y càng lúc càng lớn, chẳng qua cách làm cũng càng lúc càng khéo. Không ít công trình xây dựng ở Khu Khai Phát đều dính tới y, nhưng y khá xảo quyệt, chuyện không ăn một mình, đều lưu cho người ngoài miếng thịt nên coi như tuân thủ quy củ trong ngành.
Vưu Liên Hương cười cười đầy châm biếm:
- Không biết y nghĩ như thế nào mà làm chuyện đó nữa. Chẳng lẽ không nghe nói thò tay dài sẽ bị túm tay sao? Tôi thấy sớm muộn sẽ có việc.

Triệu Quốc Đống im lặng.

Hoàng Lăng được lãnh đạo tỉnh đánh giá rất cao, cho rằng có khí phách, dám nói dám làm. Kinh tế Ninh Lăng trong tay y đúng là phát triển rất nhanh, điều này Triệu Quốc Đống phải thừa nhận. Hắn rời đi, mấy hạng mục ở Khu Khai Phát gặp khó khăn nhưng cuối cùng đều do Hoàng Lăng dứt khoát quyết định làm như thế nào để hỗ trợ các công ty về tài chính, chính sách, trong này khá mạo hiểm. Cuối cùng các công ty cũng cảm động và đầu tư vào Ninh Lăng.

Dưới sự lãnh đạo của Hoàng Lăng, kinh tế Ninh Lăng phát triển rất nhanh, điều này khiến không ít lời chê Hoàng Lăng bị ép xuống. Không phải không ai phản ánh vấn đề lên Ủy ban kỷ luật, nhưng dính đến mấy vấn đề xây dựng thì muốn điều tra cũng khó khăn trừ khi anh có chứng cứ thực sự. Còn đâu vài phong thư tố cáo sẽ khó khiến Ủy ban kỷ luật điều tra giám đốc sở.


- Vưu tỷ, tôi vẫn nói câu đó, cẩn thận, giữ sự vô tư, không được tới quá gần y. Y làm như vậy thì sớm muộn sẽ ngã. Người như vậy nếu trực diện chống lại sẽ không hay, không chừng y chưa ngã xuống thì chị đã hy sinh trước. Chị hùa theo thì khi y ngã thì chị cũng bị liên quan. Vưu tỷ phải nắm chắc chừng mực.

Triệu Quốc Đống biết trong thời gian này Vưu Liên Hương khá khó khăn. Hoàng Lăng đang đầy khí thế, không ai dám chặn đường đó chính là sẽ bị đá sang bên. Ngay cả Yến Nhiên Thiên và Qua Tĩnh đều có ấn tượng tốt đối với Hoàng Lăng.

Vưu Liên Hương buồn bã nói:
- Quốc Đống, bây giờ Hoàng Lăng cũng cảm nhận ra gì đó. Vốn do Giản Hồng làm Chánh văn phòng Thị ủy nhưng cuối cùng lại giở quẻ và do một người từ ngoài điều tới. Lần trước tôi bác bỏ ý kiến của y về điều chỉnh nhân sự nên bị mắng một trận. Bây giờ Nghiêm Lập Dân theo sát Hoàng Lăng, tôi đoán Nghiêm Lập Dân cũng cảm thấy có vẻ không đúng nên đang muốn chạy đi. Ai cũng không muốn bị thùng thuốc nổ này làm tan xương.

- Lục Kiếm Dân?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi.

- Lục Kiếm Dân? Hừ, bây giờ đi lại không quá chặt với Thư Chí Cao, y như con rùa rút đầu và không nói gì. Trong Hội nghị thường ủy chỉ ngồi im như pho tượng, cũng không biết người này đang nghĩ gì.
Vưu Liên Hương nói:
- Tôi bây giờ đưa mắt thì thấy toàn người xa lạ. Lam Quang và Chương Thiên Phóng thì bây giờ cũng là như vậy, có thể không nói sẽ không nói, bị ép thì chỉ lên tiếng về mảng mình phụ trách. Chu Xuân Tú cùng Tiêu Phượng Minh, Mao Bình lại thân thiện với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận