Lộng Triều

- Thị trưởng Triệu, mấy vấn đề đó không phải ngày một ngày hai là làm được. Thanh Bình từng có bài học rất nghiêm khắc nên không thể không cẩn thận làm.
Lam Hữu Phương không hề bị khí thế của Triệu Quốc Đống áp đảo.
- Đảng ủy, Ủy ban có hành động sơ suất sẽ mang tới tổn thất rất lớn cho các hộ nông dân, cũng khiến hình tượng của Đảng ủy, chính quyền mất hết. Ở điểm này tôi thấy suy nghĩ của Huyện ủy, Ủy ban Thanh Bình chúng tôi rất tỉnh táo, thái độ cũng nhất trí.

Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào mặt đối phương:
- Chủ tịch Lam, ý của anh là Thanh Bình đã làm tốt trong việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp và tăng thu nhập của nông dân?

- Thị trưởng Triệu, ngài không nên chụp mũ như vậy. Tôi không nói thế, tôi chỉ là nói trong việc hướng dẫn sự phát triển cho nông dân thì chúng ta cần phải thận trọng, không được manh động, càng không thể vì suy nghĩ nóng nảy, chỉ thấy tương lai tốt đẹp mà bỏ qua nguy hiểm.
Lam Hữu Phương nói đầy lý lẽ.

- Đương nhiên Huyện ủy, Ủy ban Thanh Bình chúng tôi có rất nhiều việc không thể làm tốt, ví dụ như thu hút các công ty sản xuất nông nghiệp, tôi cũng phải thừa nhận ở phương diện này không làm tốt. Nếu điểm này làm tốt cũng có thể có lợi cho việc thành lập hình thức sản xuất nông nghiệp, chúng tôi thật ra hy vọng Thị ủy, Ủy ban, nhất là Thị trưởng Triệu. Ngài phụ trách mảng thu hút đầu tư, nghe nói ngài lúc ở Ninh Lăng đã có cách làm độc đáo và hiệu quả trong lĩnh vực nông nghiệp. Ngài có thể chỉ đạo công việc Thanh Bình chúng tôi nhiều hơn, nghĩ biện pháp giúp chúng tôi, để Thanh Bình chúng tôi có thể đột phá ở điểm này.


Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm đối phương. Phong cách của người này khá tương tự hắn, cực lực tranh cãi, không e ngại, đến cuối cùng còn phải kéo mình vào, nghĩ biện pháp giúp y. Đây đúng là một vị lãnh đạo đủ tư cách.

- Lão Lam, đầu năm nay tôi nhớ mình đã trao đổi ý kiến với Huyện ủy, Ủy ban Thanh Bình làm như thế nào phát triển nông nghiệp hiện đại, thực hiện chuyển biến sản xuất nông nghiệp truyền thống sang hướng hiện đại, cùng với việc phải ra ngoài học tập kinh nghiệm. Ở điểm này các huyện ngoại thành An Đô đều có đặc sắc, Lam Sơn cũng có điểm đáng tham khảo, bên ngoài tỉnh càng có nhiều điểm hơn nữa. Tôi cũng đã nói chuyện với Lãnh đạo huyện ủy Thanh Bình ở điểm này phải dùng chính sách một cách linh hoạt. Bên ngân hàng nông nghiệp thì tôi có thể ra mặt nói giúp. Ở mảng phát triển sản xuất nông nghiệp thì Thanh Bình hoàn toàn có thể làm lớn, nhưng theo những gì tôi thấy thì nói thật tôi rất không hài lòng.

Triệu Quốc Đống cũng không vì Lam Hữu Phương biểu hiện không bình thường mà thay đổi thái độ của mình. Đối với việc Thanh Bình vẫn kiên trì quan điểm của mình, không làm tốt công việc, sợ khó khăn và có tư tưởng bảo thủ. Lãnh đạo phụ trách càng vì sợ thất bại như trước mà không dám buông tay triển khai công việc, ở điểm này Thanh Bình đã bỏ lỡ cơ hội và điều kiện tốt để phát triển.

Đương nhiên điều này không thể hoàn toàn trách Lam Hữu Phương. Y không phải Bí thư, Chủ tịch huyện, cũng không phải lãnh đạo phụ trách, nhưng là Phó chủ tịch thường trực thì y cũng phải có trách nhiệm nhất định.

- Thị trưởng Triệu, Lam Hữu Phương rất có cá tính, chẳng qua năng lực cũng rõ ràng. Người này có tính cách quật cường nên không được lãnh đạo thích. Y 36 tuổi lên làm Phó chủ tịch thường trực đến bây giờ đã là sáu năm. Ha ha, sáu năm vẫn không chịu thay đổi.

Quế Toàn Hữu theo Triệu Quốc Đống vào văn phòng rồi nói.


- Tôi không có ý kiến với bản thân Lam Hữu Phương, chính xác mà nói đó là người làm thật, mặc dù quan điểm chưa chắc đã chính xác nhưng ít nhất y dám tỏ thái độ của mình, không giống một số người vâng dạ rồi bỏ đó. Cuối cùng khi hỏi liền tìm đủ lý do đùn đẩy. Tôi đây là có ý kiến về công việc của lãnh đạo chủ yếu Thanh Bình.

Triệu Quốc Đống nói thẳng. Công việc trong năm qua của Thanh Bình không có gì đáng giá để nhắc tới. Đầu năm nay Triệu Quốc Đống đã trao đổi với Bí thư, Chủ tịch Thanh Bình, đề nghị Thanh Bình phải dựa vào tình hình thực tế của huyện mà trọng điểm phát triển sản xuất nông nghiệp sinh thái và hiện đại hóa sản xuất nông nghiệp, không nên đuổi theo mấy thứ xa vời.

Nhưng Huyện ủy, Ủy ban Thanh Bình lại không thèm để ý đến ý kiến của hắn. Tháng tám Thị xã tổ chức hội nghị thu hút đầu tư, Thanh Bình cũng tốn nhiều tâm tư để tuyên truyền quảng cáo, đồng thời cũng không ngừng tiếp xúc với khách từ ngoài đến, hy vọng có thể thu hút các công ty đến, cũng đưa ra chính sách ưu đãi nhưng không có hiệu quả mấy.

Nhưng Thanh Bình là ổ của Hà Chiếu Thành. Bí thư huyện ủy Thân Đức Vinh, Chủ tịch Ninh Hoa Thải đều là cấp dưới trước đây của Thanh Bình. Triệu Quốc Đống lần này tới khảo sát Thanh Bình thì cả hai người Thân Đức Vinh đều ra ngoài thu hút đầu tư. Nhưng thái độ của Lam Hữu Phương thì nhất định rất nhanh truyền tới tai bọn họ và Hà Chiếu Thành. Điểm này làm Quế Toàn Hữu có chút lo lắng.

Hà Chiếu Thành và Triệu Quốc Đống có quan hệ không tốt đã không là bí mật. Phương án cải cách Nhà máy cơ giới thay đổi, Hà Chiếu Thành mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng ai cũng biết Hà Chiếu Thành tức vì việc này.

Bây giờ khi Triệu Quốc Đống khảo sát công việc Thanh Bình lại phê bình Huyện ủy, Ủy ban Thanh Bình, hơi không chú ý sẽ khiến mâu thuẫn lớn hơn nữa. Cho nên Quế Toàn Hữu phải nhắc Triệu Quốc Đống chú ý một chút.


- Thị trưởng Triệu, tôi thật ra cảm thấy công việc của Thanh Bình không chênh lệch quá lớn với các huyện khác. Nói thật kinh tế các quận, huyện Hoài Khánh phát triển không thăng bằng. Ngoài Hoài Châu cùng Quy Ninh, các huyện khác nhất là Lâm Giang, Vũ Xuyên, huyện Tĩnh, Thanh Bình đều rất không lạc quan. Mà Thị xã chỉ gửi văn bản đối với công tác kinh tế của quận, huyện, có thể nói ngay cả ý kiến chỉ đạo cũng không được chứng thực, công tác ở quận, huyện khá tản mạn.

Quế Toàn Hữu bình tĩnh nói.

- Cái này hơi khác so với Ninh Lăng trước đây. Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng có sức ảnh hưởng và khống chế quận, huyện lớn hơn Hoài Khánh nhiều, cũng có sự đốc thúc mạnh đối với kinh tế các quận, huyện. Tôi cảm thấy Hoài Khánh trọng điểm đặt ở Hoài Châu, Khánh Châu cùng với Quy Ninh, Khu Khai Phát, còn đâu quên đi quy hoạch phát triển kinh tế của quận, huyện khác. Điều này khiến cho kinh tế các quận, huyện càng thêm chênh lệch.

- Sức ảnh hưởng và khống chế của Thị xã đối với các quận, huyện lớn chưa chắc đã là chuyện tốt.
Triệu Quốc Đống chưa nói hết câu, Quế Toàn Hữu đã lắc đầu nói:
- Thị trưởng Triệu, tôi không hoàn toàn đồng ý với quan điểm của ngài. Sự khống chế và sức ảnh hưởng lớn hay nhỏ phải xem ở phương diện nào. Nếu là tính tích cực, tố chất cán bộ của các quận, huyện tốt thì Thị xã hoàn tàn có thể thông qua chính sách mà tiến hành chỉ đạo. Nhưng nếu ngược lại thì tôi thấy Thị xã phải phát huy tác dụng quyết đoán, cần đôn đốc, trách hỏi thì phải làm, cần đẩy mạnh một cách ép buộc cũng phải làm. Nếu không cứ tản mát như vậy thì Hoài Khánh không thể trở lại.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu, hắn biết ý trong lời nói của Quế Toàn Hữu.


Quế Toàn Hữu đến Hoài Khánh đã gần nửa năm, đã theo hắn đến không ít quận, huyện và ngành trên Thị xã, cũng hiểu rõ về tình hình phát triển kinh tế của Hoài Khánh.

Hoài Khánh dù từ trụ cột sản xuất công nghiệp, sản xuất nông nghiệp đều không kém. Mảng giáo dục, xây dựng thành thị, phương tiện trụ cột đều hơn xa so với Ninh Lăng. Nhưng Hoài Khánh thiếu một điểm rất quan trọng để phát triển nhanh đó là cán bộ thiếu trí tiến thủ, cán bộ lãnh đạo Hoài Khánh làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy bọn họ luôn có cảm giác ưu việt và tự thỏa mãn.

Triệu Quốc Đống coi đó là sự trói buộc không làm cho Hoài Khánh phát triển được, nó còn là trở ngại cho sự phát triển của Hoài Khánh. Nếu không phá vỡ tâm tính này, không làm cho cán bộ tỉnh ra thì Hoài Khánh muốn quật khởi trở lại là không thể.

Dù là Vũ Xuyên, Lâm Giang hay là Khánh Châu, khu Khai Phát, Triệu Quốc Đống đều thấy rõ cảm giác tự thỏa mãn của cán bộ. Vì thế Triệu Quốc Đống đã trong nhiều trường hợp phải lên tiếng phê bình . Theo Triệu Quốc Đống thấy thì lãnh đạo Thị xã cũng ít nhiều có tâm trạng này.

Hoài Khánh nếu muốn phát triển kinh tế nhanh thì chỉ dựa vào thu hút một hai hạng mục là không thể. Không tạo được cơ chế thưởng phạt rõ ràng thì tư tưởng của cán bộ, lãnh đạo Hoài Khánh sẽ không thể thay đổi về chất. Mà nếu không làm được như vậy thì mục tiêu mà Thị ủy, Ủy ban đặt ra chính là ngôi nhà không có móng.

Nghe xong Triệu Quốc Đống báo cáo về cuộc khảo sát trong hơn nửa tháng qua, Trần Anh Lộc sa sầm mặt lại. Mà Triệu Quốc Đống cũng rất thẳng thắn đưa ra quan điểm và cái nhìn của mình.

Trên thực tế Trần Anh Lộc cũng sớm cảm nhận được tâm tính này của cán bộ Hoài Khánh là rất phổ biến. Bây giờ Triệu Quốc Đống dùng hơn hai tiếng nói về tình hình khảo sát và cái nhìn của mình cũng khiến Trần Anh Lộc kiên định với ý kiến đang nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận