Lộng Triều

Tháng một năm 2000 là tháng mà Triệu Quốc Đống khó chịu nhất từ khi theo chính trị.

Quốc tế Hoa Tâm sau hơn tháng khảo sát, nghiên cứu cuối cùng đã chọn An Đô.

Triệu Quốc Đống bưng chén ngồi trong góc uống một mình.

Đám người Ủy ban nhân dân tỉnh chết tiệt không biết nghĩ sao mà lại nhớ đến người khởi xướng đưa hạng mục này tới An Nguyên là Hoài Khánh, không ngờ còn gửi giấy mời Hoài Khánh phái đại biểu tới tham gia buổi tiệc chúc mừng, đây chính là có ý khiêu khích, xát muối vào nỗi đau của người khác. Mà công việc này lại rơi vào đầu Triệu Quốc Đống.

Không đến lại ra vẻ mình nhỏ nhen, chẳng lẽ nói một hạng mục này sẽ đánh ngã được mình? Diêu Văn Trí đạt thành công thì sao, nếu không phải Thành phố An Đô là thành phố tỉnh thành thì sao có thể thành công.

Chẳng qua nói đi lại nói lại, khoản đầu tư 1,4 tỷ Usd đúng là hạng mục làm ai cũng phải thèm khát.

Nhìn Miêu Chấn Trung, Diêu Văn Trí đầy đắc ý, Triệu Quốc Đống có chút ê ẩm trong lòng. Kém một bước vẫn luôn là kém, Hoài Khánh nếu muốn phát triển trong ngành điện tử thông tin thì còn phải làm rất nhiều diều.

Lãnh đạo tỉnh ủy gần như tham gia hết. Ninh Pháp sau khi tham gia lễ ký kết liền rời đi, mà Ứng Đông Lưu vẫn ở lại. Miêu Chấn Trung, Diêu Văn Trí và Lô Vệ Hồng không ngừng qua lại nói chuyện với khách.

- Quốc Đống?
Tiếng gọi vui mừng từ sau lưng truyền tới làm Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Hắn xoay người nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang háo hức nhìn hắn.
- Tiểu Đông, sao em lại ở đây?

- Em sao lại ở đây ư? Lời này em phải hỏi anh mới đúng. Hôm nay là lễ ký kết của Quốc tế Hoa Tâm và Thành phố An Đô, anh là Phó thị trưởng Hoài Khánh đến đây làm gì? Chẳng lẽ trong lòng khó chịu nên tới gây chuyện?


Nhìn Triệu Quốc Đống, Hàn Đông rất chua xót. Người ta đã có vợ, có lẽ mình nên suy nghĩ đến vấn đề hôn nhân của mình.

Thấy vẻ mặt Hàn Đông khá bình thường nên Triệu Quốc Đống yên tâm đôi chút.
- Tiểu Đông, em còn không biết anh sao? Anh là người vậy sao? Anh là người rộng lượng mà.

- Vậy trên tỉnh mời anh tới sao? Đúng là làm khó người ta. Đánh người không đánh mặt mới đúng. Hoài Khánh mặc dù cạnh tranh thất bại, nhưng chẳng lẽ còn phải làm thế với Hoài Khánh sao?
Hàn Đông cũng có chút tức giận, chuyện này hơi quá đáng.

- Không Tiểu Đông, em đừng nghĩ nhiều như vậy. lãnh đạo tỉnh sao lại có mấy suy nghĩ như vậy làm gì? Trên tỉnh có lẽ nghĩ Hoài Khánh là người tham gia đầu tiên vào hạng mục, cũng có chút công lao nên gọi tới để an ủi.

Triệu Quốc Đống nói thì dễ nghe nhưng trên mặt không giấu nổi vẻ buồn bực.

- Có kiểu an ủi nào như vậy? Quốc Đống, anh thấy như vậy sao?

Hàn Đông quan tâm nhìn hắn, nhưng không thấy gì khác lạ nên cô cũng yên tâm. Cô biết hạng mục Quốc tế Hoa Tâm vẫn do Triệu Quốc Đống hoạt động nhưng vào lúc cuối cùng An Đô lại mạnh mẽ tham gia, trên tỉnh có ý ủng An Đô nên cuối cùng Quốc tế Hoa Tâm đã chọn An Đô.

- Có phải an ủi hay không thì do từng người giải thích khác nhau mà.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Tiểu Đông, em thay mặt Ban Tuyên giáo Thị ủy đến tham gia ư?

Hàn Đông trừng mắt nhìn hắn:
- Anh nói xấu em à? Em đi theo Trưởng ban thôi.

- Ha ha, Tiểu Đông, Trưởng ban Khương mang em theo thì anh thấy em nhất định sắp lên chức rồi.
Triệu Quốc Đống sờ cằm nói.

- Được rồi, Quốc Đống, anh và em đừng nói mấy lời này được không? Có phải muốn em hỏi bao giờ anh lên Thị trưởng thì anh mới vui phải không?
Hàn Đông cười cười phản công.

- Đừng, tuyệt đối không nên nói như vậy, lời đồn thôi mà.

Triệu Quốc Đống vội vàng đưa tay xin hàng. Trong thời gian này Hoài Khánh đúng là không bình thường. Có người nói Hà Chiếu Thành lên Tỉnh ủy làm Phó trưởng ban thư ký, Đàm Lập Phong và hắn cạnh tranh chức Thị trưởng. Có người nói Đàm Lập Phong đến Thành phố Kiến Dương làm Phó bí thư Thị ủy, mình và Lữ Thu Thần cạnh tranh chức Phó bí thư Thị ủy, đủ lời đồn như gió sau mưa. Ngay cả Vương Phủ Mỹ cũng gọi tới hỏi thăm làm Triệu Quốc Đống rất giật mình.

- Lời đồn là giả, anh sợ gì? Có phải là anh lo về mấy lời đồn này?
Hàn Đông khẽ nói.

Triệu Quốc Đống chỉ có thể ôm tay xin tha.


Triệu Quốc Đống vốn còn có chút áy náy với Hàn Đông, bây giờ đã tan đi không ít. Bạn bè gặp luôn vui vẻ mà. Hàn Đông đã làm mấy năm ở Thị ủy An Đô nên bây giờ khí chất đã đổi hẳn, cô trông khá lạnh nhạt nhưng càng làm người ta thấy cô thêm thần bí.

- Quốc Đống.

Bí thư Lô.
Triệu Quốc Đống và Hàn Đông cười cười với Lô Vệ Hồng.

- Ồ, Tiểu Hàn sao lại biết Quốc Đống vậy?
Tâm trạng Lô Vệ Hồng lúc này rất tốt.

- Bí thư Lô, anh hình như quên khi tôi còn làm cấp dưới của anh thì Hàn Đông cũng là con dân của Giang Khẩu mà.
Triệu Quốc Đống giải thích.

Sau khi Lô Vệ Hồng rời khỏi Giang Khẩu, Triệu Quốc Đống cũng ít liên lạc với đối phương.

Lô Vệ Hồng mấy năm nay phát triển khá thuận lợi. Từ phó Trưởng ban tổ chức cán bộ sang làm Phó trưởng ban thường trực, rồi lên làm Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu công nghệ cao An Đô.

Theo Triệu Quốc Đống thấy Lô Vệ Hồng là một vị Bí thư huyện ủy đủ tư cách, mạnh mẽ nhưng không ngang ngược, quả quyết nhưng không cứng nhắc. Tác phong làm việc và biểu hiện của Lô Vệ Hồng cũng mơ hồ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Triệu Quốc Đống.

- Vậy sao? Tôi nhớ Tiểu Hàn là người thành phố Lam Sơn mà.
Lô Vệ Hồng cười nói.

- Bí thư Lô nói đúng. Tôi là người Bình Xuyên.
Hàn Đông gật đầu nói.

- Bí thư Lô, nhưng anh quên khi tôi còn làm ở Đồn công an Giang Miếu thì Hàn Đông còn dạy học ở Nhà máy dệt An Đô.
Triệu Quốc Đống nói thêm.


- Ồ? Nói như vậy Quốc Đống và Tiểu Hàn quen từ đó?
Lô Vệ Hồng mỉm cười:
- Hai người đúng là có duyên.

- Ha ha, Bí thư Lô nói đùa, nhà tôi ở Nhà máy dệt An Đô nên hay về và quen với Hàn Đông.

- Ừ Quốc Đống, lần này Quốc tế Hoa Tâm đầu tư vào An Đô chắc khiến Hoài Khánh có chút thất vọng đúng không?

Lô Vệ Hồng đương nhiên hiểu rõ toàn bộ quá trình hạng mục này. Hoài Khánh tốn rất nhiều tâm sức, cuối cùng An Nguyên cũng đánh bại được Thượng Hải nhưng địa điểm lại đặt ở An Đô. Điều này đã khiến Hoài Khánh phản đối.

Nghe nói Bí thư Thị ủy Trần Anh Lộc của Hoài Khánh còn gặp hai vị Ninh Ứng, chuyên môn nói về ý kiến của Hoài Khánh ở việc này, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi tình hình.

Lô Vệ Hồng cũng hiểu sao Hoài Khánh lại bất mãn. Dù sao từ đầu do Hoài Khánh tích cực liên lạc, hoạt động, hơn nữa lúc đầu mời tới An Nguyên khảo sát cũng là lấy danh nghĩa Hoài Khánh thu hút đầu tư. Chẳng qua Quốc tế Hoa Tâm sau khi khảo sát Hoài Khánh thì cũng đã khảo sát An Đô.

Đương nhiên theo Lô Vệ Hồng thấy nếu không có tỉnh ủng hộ rõ ràng thì Hoài Khánh về mọi mặt đều kém xa An Đô. Nhất là Bí thư Thị ủy Miêu Chấn Trung lại là Phó bí thư Tỉnh ủy.

Cuộc cạnh tranh này mặc dù không công bằng nhưng thực tế không bao giờ có công bằng tuyệt đối. Nếu anh vì việc này mà căm tức, đó là anh không thành thục. Lô Vệ Hồng cũng hy vọng Triệu Quốc Đống có thể chấp nhận sự thật này.

- Bí thư Lô chẳng lẽ lo Hoài Khánh không thể thừa nhận sao?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Quốc tế Hoa Tâm chọn An Đô cũng không thể nói gì. Một hạng mục không thể quyết định một nơi thành bại. Hoài Khánh sẽ kiên trì đi con đường của mình, sẽ không vì việc này mà thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận