Lộng Triều

Ấn tượng thì sao chứ? Chẳng qua mình chỉ là quân cờ trong tay bọn họ mà thôi. Nhưng nói đi lại nói lại ai chẳng là quân cơ. Quân cờ cũng có tư tưởng của mình.

Triệu Quốc Đống nghĩ vậy liền khẽ thở dài một tiếng. Mọi người đều không dễ, lãnh đạo tỉnh đưa ra lựa chọn gì đều phải đạt lợi ích lớn nhất. Lợi ích toàn tỉnh, lợi ích cá nhân, lợi ích chính trị, lợi ích kinh tế, có đôi khi hai chữ lợi ích có hàm nghĩa rất rộng.

- Quốc Đống, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, không phải việc gì cũng có thể thuận lợi mà. Anh cố gắng, người khác cũng vậy. Tứ tỷ nói công ty đầu tư Trung Hoa bọn họ cũng từng khảo sát hạng mục của Quốc tế Hoa Tâm. Chẳng qua do nhà nước đầu tư góp vốn vào nên bọn họ không tham gia.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói, hắn lẳng lặng nghe Lưu Nhược Đồng nói. Cảm giác này rất lạ, Lưu Nhược Đồng đã thay đổi rất nhiều, cũng quan tâm nhiều về công việc của hắn. Điều này khác hẳn trước đây, chẳng lẽ cảm thấy hôn nhân như vậy mới là đúng nghĩa?

- Tứ tỷ cho rằng An Nguyên thu hút công ty đầu tiên trong lĩnh vực hệ thống mạch điện có quy mô lớn như vậy là việc tốt. Nhưng trong thời gian ngắn sẽ là áp lực lớn đối với công ty này. Chính quyền địa phương cũng phải chuẩn bị sẵn về tư tưởng. Đó là công ty có thể duy trì lợi nhuận trong thời gian dài hay không thì cần phải có các công ty liên quan tiến vào. Như vậy chính quyền địa phương phải đưa ra các chính sách rất ưu đãi. Nói cách khác cũng cần đầu tư thêm nhiều, chính quyền địa phương không nên hy vọng quá cao.

Triệu Quốc Đống cũng biết điểm này. Lĩnh vực hệ thống mạch điện đầu tư cao nhưng lại cạnh tranh quyết liệt. Nhất là mấy nước lớn không ngừng có động tác, thị trường Trung Quốc đang phát triển với tốc độ cao tuy sẽ có tương lai vô hạn nhưng cần phải có sự cân bằng giữa quy mô, lợi nhuận và kỹ thuật, điều này là không dễ dàng.

- Thành phố An Đô là tỉnh thành của An Nguyên, lại là thành phố lớn nhất về kinh tế của khu vực trung tây, ánh mắt này thì anh tin rằng phải có. Đất, tài chính đều không phải vấn đề, quan trọng nhất chính là nằm ở bộ máy vận hành của công ty. Vừa phải đảm bảo trình độ kỹ thuật không ngừng tăng lên, tránh cái bẫy hàng rào độc quyền, lại muốn tăng hiệu quả kinh doanh, đồng thời cân nhắc mở rộng chiến lược ở thị trường Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống nói thêm:
- Em nói đúng, An Đô có hạng mục này là việc tốt, ít nhất nó có thể khiến các công ty lớn tiến vào Trung Quốc, đây là quá trình phá băng. Hoài Khánh cũng có thể tiến theo trong ngành này.

- Em chỉ sợ anh không nghĩ thông suốt. Em nghe Tứ tỷ nói anh đặt rất nhiều kỳ vọng vào hạng mục này, không ngờ trên tỉnh lại có ý khác.


Lưu Nhược Đồng xoay người nhìn sang, mắt hơi sáng lên. Khuôn mặt cô rất đẹp làm Triệu Quốc Đống thất thần.

Thấy Triệu Quốc Đống như vậy, mặt Lưu Nhược Đồng hơi nóng lên, hơi động đậy, lúc này Triệu Quốc Đống mới giật mình tỉnh lại.

- Không đến mức như vậy đâu. Anh chỉ là không cam tâm mà thôi. Đau thương biến thành sức mạnh, anh không tin Hoài Khánh đặt mục tiêu phát triển ngành sản xuất điện tử thông tin mà không đưa được hạng mục nào vào.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Sau tết anh sẽ nhờ Lưu Kiều tìm hiểu giúp anh về hai tập đoàn lớn còn lại của Đài Loan. Bọn họ chẳng lẽ trơ mắt nhìn Quốc tế Hoa Tâm thâu tóm thị trường Trung Quốc sao? Anh không tin.

Thời gian rất nhanh trôi qua trong câu chuyện của hai người. Hai người phát hiện nằm trên giường nói chuyện cũng rất vui, giống như đôi bạn nhiều năm không gặp. Ngay cả Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đều không biết mình ngủ dậy từ lúc nào. Chỉ biết khi nghe thấy tiếng sang sảng của Đức Sơn ngoài phòng khách thì bọn họ mới tỉnh lại.

- Anh, chú ý sức khỏe không mệt đó.
Đức Sơn cười hì hì nói.

- Cút, mày chán sống à?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn.

- Anh, có chị ở đây, anh như vậy không sợ mất hình tượng sao?

Đức Sơn cười ha hả nói.

Triệu Quốc Đống không thèm để ý tới đối phương. Hắn đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Lại một năm nữa đã trôi qua, hàng năm chỉ có lúc này cả nhà mới có thể ngồi lại với nhau. Đúng, Vân Hải đâu? Nó còn nợ anh quà đó, anh muốn hỏi nó xem sẽ mang niềm vui gì tới cho anh. Đức Sơn, hải đảo ở Caribê của chú thế nào rồi? Có chuẩn bị cho anh không đó?

- Vân Hải đã sớm ra ngoài rồi. ứa Vĩ Hứa Cường cũng đi theo, nói là không mấy khi về An Đô nên muốn đi chơi. Bọn họ lấy xe của em rồi.

Đức Sơn gác chân ngồi trong phòng, hai tay đưa lên đầu giống như người chủ nhà vậy. Ông bố ra ngoài, mẹ xuống bếp, Lưu Thành cùng Triệu Linh San có nhà ở An Đô, lát mới tới.

- Trường Xuyên đâu?
Triệu Quốc Đống nói.

- Nó ở trong nhà viết gì đó. Em thấy tốc độ gõ máy của nó gần bằng tốc độ viết tay rồi. Xem ra em cũng phải học cái này nếu không lạc hậu mất.
Đức Sơn thở dài nói:
- Sống tới già, học tới già, vì sao con người lại phải sống vất vả như vậy?


- Hừ, sống và hưởng thụ chú chẳng lẽ còn chưa thử sao?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận trừng mắt nhìn Đức Sơn, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàn cảnh nơi này khá tốt, không gian từng căn biệt thự đều lớn, vườn hoa phía sau mỗi nhà có phong cách khác nhau.

- Anh, chẳng lẽ chúng ta khổ sở gây dựng sự nghiệp không phải vì sinh tồn? Bây giờ chúng ta chạy quanh vì sự phát triển của tập đoàn không phải vì sinh tồn. Còn hưởng thụ, ôi, em còn chưa hưởng thụ được gì này.
Đức Sơn giơ tay lên ra vẻ chán nản.

- Được rồi, đừng có giả vờ với anh. Chuyện phong lưu của chú trong làng giải trí sớm truyền vào tai anh rồi. người khác nhắc tới chú, anh đều xấu hổ khi nói chú là em anh.
Triệu Quốc Đống châm chọc.

Đức Sơn không khỏi đỏ mặt ní:
- Anh, là ai dám nói như vậy với anh? Em có làm gì sai chứ? Chẳng qua chỉ là có mấy người bạn mà thôi, vậy mà cũng có người ghen tị là sao?

- Được rồi Đức Sơn, mấy người bạn mà thôi, nói thì nhẹ nhàng. Tôn Lôi không phải sớm bị chú ném ra sau đầu sao? Anh nhớ chú đã thề với anh là sẽ yêu thương cô ta cả đời mà.

Triệu Quốc Đống phát hiện cãi vã với Đức Sơn cũng là việc làm người ta vui vẻ. Nói thật Đức Sơn thích hợp làm bạn, nhưng điều kiện là đừng nhắc chuyện tình yêu với y. Mỗi một cô gái khi chia tay với Đức Sơn nghe nói đều được quà lớn. Ví dụ như Trường Xuyên nói cổ tức hàng năm của Đức Sơn có phân nửa bỏ ra vào ăn chơi.

Con người sống kiếm tiền để ăn, ở, chơi, làm việc vất vả cả đời rồi cuối cùng sẽ chết. Triệu Quốc Đống đột nhiên nhớ tới câu này, câu này xem ra rất phù hợp với Đức Sơn. Hơn nữa Đức Sơn mặc dù nhìn như nghênh ngang nhưng lại rất tinh tế, về phần phụ nữ có thể lấy được gì từ y thì đó là y tình nguyện, không thể nói là lừa hay không.

Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy, Đức Sơn á khẩu, mặt lúc đỏ lúc trắng, khí thế nghênh ngang cũng mất, một lần nữa quay lại vẻ co quắp khi gặp ông anh. Triệu Quốc Đống thấy thế liền cười thầm trong lòng.


- Được rồi, anh cũng không muốn quản mấy việc thối nát này của chú. Ngày nào đó bố mẹ muốn chú mang con dâu về, cả cháu nữa thì anh xem chú làm như thế nào.
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn rồi nói.

- Anh, có anh nối dõi tông đường là được mà, nếu không còn có Trường Xuyên và Vân Hải, sao lại rơi vào em?
Đức Sơn hừ một tiếng nói:
- Em đã quyết định cả đời này không kết hôn, sao phải mua dây buộc mình chứ?

- Tôi nói với chú rồi đó, đến lúc đó sợ không phải do chú.
Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ tới gì đó:
- Đừng có đánh lạc hướng, hòn đảo ở biển Caribê của anh đâu?

- Anh, anh thật sự để ý đến việc này ư?
Đức Sơn giảo hoạt nói:
- Còn sợ em chạy nợ sao? Em đã gặp công ty chuyên phụ trách việc này ở Châu Âu. Chẳng qua mua đảo không phải việc đơn giản. Em cũng hỏi giá, nó không quá đắt như mình nghĩ, chỉ tầm 200 ngàn USD là mua được, đương nhiên hơn chục triệu cũng có. Mấy em em ta còn có bố mẹ sang đó nghỉ dưỡng. Biển Caribê cung được, Nam Thái Bình Dương cũng được, nếu không phía đông Canada cũng được. Công ty kia giới thiệu không ít nhưng em chưa có thời gian sang xem.

- Ồ, chú nghĩ là thật sao?
Triệu Quốc Đống vốn chỉ là trêu Đức Sơn một chút.

- Anh, em không phải đã nói đó là nơi tốt nhất tránh né phóng viên sao? Kiếm được tiền không để tiêu thì làm gì? Làm từ thiện em có làm, hưởng thụ trong phạm vi quy định pháp luật thì em cũng sẽ hưởng thụ. Đây là nhân sinh quan của em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận