Lộng Triều

Cô gái khinh thường nhìn Triệu Quốc Đống. Cô vốn định không nói nhưng suy nghĩ một chút lại thấy họ Triệu này có tiếng khá tốt, mình cũng không thể làm quá đáng.

- Tôi họ Cao, anh lưu số điện thoại của tôi đi. Nếu sau nửa tháng mà không trả lời thuyết phục thì anh đừng trách tôi làm lớn chuyện. Trung Quốc là xã hội pháp trị, đừng tưởng rằng các người ở dưới là muốn làm gì thì làm. Nếu lên báo chí, Tv thì các người không thoát được đâu.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm vào trong đầu suy nghĩ thật nhanh nhưng không nghĩ ra trên tỉnh có lãnh đạo nào họ Cao. Nghe giọng đối phương hắn không nhịn được nở nụ cười. Báo chí, Tv nếu như đưa tin theo thực tế mới là buồn cười.

Ba người này đi, Triệu Quốc Đống và Võ Tử Sam cũng không còn hứng thú nói chuyện nữa. Nói vài câu đơn giản, Võ Tử Sam về trước. Triệu Quốc Đống cũng chỉ bảo Võ Tử Sam sáng mai mình có lời quan trọng cần nói, bảo cô và La Diệu Tổ chuẩn bị tâm lý.

Tiễn Võ Tử Sam, Triệu Quốc Đống bảo Quế Toàn Hữu ghi nhớ chuyện hôm nay, sau khi về Hoài Khánh thì quan tâm một chút, cố gắng xử lý tốt.



Triệu Quốc Đống thức dậy mới phát hiện bên dưới mình hơi ươn ướt, đã lâu hắn không có tình huống này, không ngờ bây giờ lại có chuyện đó.

Lúc này hắn đã nghĩ ra cô gái tối qua là ai.

Trong giấc mơ đêm qua người phụ nữ quan hệ với hắn là một người khá giống cô gái họ Cao, hình như giống Đường Cẩn. Bây giờ hắn đã không thể nhớ nổi, giấc mơ hình như là thời gian nồng thắm của hắn và Đường Cẩn. Thân hình mềm mại, cao ráo của Đường Cẩn ở bên dưới hắn cũng không biết lúc nào biến thành họ Cao. Hắn tỉnh lại và biết cô gái kia là ai.


Em gái Đường Cẩn, con gái Cao Chí Minh, Cao Thiền.

Triệu Quốc Đống chưa gặp Cao Thiền, nhưng trong album ảnh của Đường Cẩn thì hay thấy cô bé này. Chẳng qua lúc ấy cô bé này vẫn còn nhỏ, bây giờ đã bảy năm trôi qua, Cao Thiền đã là sinh viên đại học.

Cao Thiền khá giống Đường Cẩn, có lẽ là di chuyền từ mẹ cô ta Đường Linh. Thảo nào mình thấy quen quen, đều là những người phụ nữ xinh đẹp. Chẳng qua Cao Thiền cao hơn Đường Cẩn, điểm này là nhận ưu điểm từ Cao Chí Minh.

Triệu Quốc Đống biết tình hình của Cao Chí Minh, Cao Chí Minh cũng biết biến hoá của hắn.

Cao Chí Minh bây giờ đã là Phó Trưởng phòng phòng ba của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bảy năm y đã lên được cấp này. Phòng số ba của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phụ trách việc khảo sát tất cả các Bí thư, Chủ tịch huyện các thành phố, Thị xã trong tỉnh, quyền lực rất lớn. Triệu Quốc Đống và y đã gặp nhau hai lần ở Tỉnh ủy nhưng chỉ gật đầu chào nhau.

Triệu Quốc Đống vẫn nghĩ chuyện của mình và Đường Cẩn sẽ đóng băng, nhưng khi Cao Thiền xuất hiện trước mặt làm hắn không biết sao trong lòng mình lại gợn sóng.

Đây không đơn giản là giấc mơ, Triệu Quốc Đống biết cảm nhận trong lòng hắn. Chuyện bảy năm trước đã ăn sâu vào tim hắn, hắn vốn nghĩ mọi thứ đã qua, hắn sẽ quên nhưng không ngờ Cao Thiền xuất hiện khiến vết thương nó lại lộ ra.

Triệu Quốc Đống nghiêng người ngồi dậy đổi quần rồi ngủ tiếp.


Tình đầu là khó quên nhất.

Mấy năm nay Triệu Quốc Đống vô thức không nghe tin về Đường Cẩn. Ba năm trước Đồng Mạn kết hôn hắn không đi vì né tránh gặp Đường Cẩn, sau đó hắn đã đến nhà Đồng Mạn để bồi tội.

Có khi hắn thấy mình rất kiên cường nhưng sao không thể quên điều này chứ, nó như con rắn quấn lấy trái tim hắn. Hắn không dễ dàng chấp nhận một người phụ nữ của mình nằm trong tay người đàn ông khác.

Cao Thiền xuất hiện thậm chí ảnh hưởng đến tâm trạng của Triệu Quốc Đống trong công việc ngày hôm sau. Mặc dù hắn cố gắng ép mình tập trung nhưng hắn cảm thấy thiếu sự hăng hái. Điều này không chỉ La Diệu Tổ cùng Võ Tử Sam có thể cảm nhận được. Ngay cả mấy đồng chí khác của bộ máy huyện Tĩnh cũng có thể nhận ra.

- Thị trưởng Triệu, ngài hình như có tâm sự?
Quế Toàn Hữu ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Có phải liên quan chuyện chiều tối qua?

- Ừ, có chút quan hệ. Chúng ta đã đi hơn mười ngày, tình hình nông thôn các huyện đều không lạc quan.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế.


- Khoản nợ của hai cấp xã, thôn quá lớn. Mấy huyện lớn về nông nghiệp đều là ăn cơm tài chính, thậm chí bảo đảm tiền lương cho đội ngũ cán bộ và giáo viên cũng khó khăn. Quỹ tín dụng nông thôn bị xóa sổ khiến cho trên lưng các huyện đeo thêm gánh nặng lớn. Hai năm trước đã thu được thì thu hết rồi, bán được bán hết rồi, huyện xã còn như vậy, vậy cấp thôn thì sao? Còn không phải chỉ là cố gắng thu thêm nhiều khoản từ dân chúng thôi sao? Nông thôn mặc dù có mâu thuẫn, điều này có quan hệ đến tố chất cán bộ cơ sở, nhưng trong này không phải do nguyên nhân chính sách sao?

- Thị trưởng, tài chính cấp Thị xã của Hoài Khánh còn đỡ một chút, dù sao còn có vài khoản để bù vào. Nhưng tcu quận, huyện thì vốn thiếu thốn. Tôi thấy chủ yếu là do kinh tế quận, huyện chậm phát triển, tư tưởng lãnh đạo hạn hẹp, không tìm được hạng mục lớn, hoặc là không biết phát triển kinh tế tư nhân ở địa phương. Nhất là sau khi nhà máy xã, thị trấn đóng cửa, nguồn thu thuế giảm, hai ba năm mãi không có thay đổi. Quỹ tín dụng nông thôn xóa sổ làm trên lưng đeo thêm khoản nợ nên càng thấy mình không thể làm gì được. Đây thực ra là ỷ lại, lười biếng.

Quế Toàn Hữu đưa ra quan điểm của mình chứ không hùa theo ý tưởng của Triệu Quốc Đống.

- Anh nói là một phương diện. Tài chính quận, huyện của Hoài Khánh khó khăn là do lịch sử lưu lại. Ngoài Quy Ninh gần An Đô nên còn miễn cưỡng thay đổi, các quận, huyện khác kể cả Khánh Châu thuần túy đều là huyện nông nghiệp. Các nhà máy xã, thị trấn chỉ phát triển trong lúc nhất thời, bây giờ đã rơi vào suy thoái. Tôi thấy trong hai năm qua số nhà máy xã bị đóng cửa cũng hơn phân nửa.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói:
- Tình hình nông thôn càng không ổn định, cán bộ cơ sở liền nghĩ mọi cách thu thêm của dân chúng. Nếu không coi trọng việc này thì tôi sợ sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Triệu Quốc Đống nói như thế làm Quế Toàn Hữu im lặng không nói. Ai chẳng biết đây là vấn đề rất khó xử lý, chẳng lẽ các lãnh đạo Thị xã khác không biết? Không ai muốn lật việc này ra vì muốn giải quyết nó là rất khó khăn. Vì thế có thể kéo dài thì kéo, có thể lừa qua thì lừa qua, chỉ cần không có việc lớn là được.

Ngay cả Tiền Nguyên Huy là Phó thị trưởng phụ trách sản xuất nông nghiệp còn giả câm giả điếc thì có thể trách được ai. Tình hình các nơi khác cũng thế, chẳng qua ở Hoài Khánh thì do Triệu Quốc Đống đi xem mới thấy cụ thể thôi.

- Ôi, anh có phải cảm thấy làm việc bên Hoài Khánh không thoải mái không?
Triệu Quốc Đống ưỡn lưng nói:
- Sang năm nay tôi càng càm nhận rõ ràng việc này.

Quế Toàn Hữu rùng mình và vội vàng nói:

- Thị trưởng Triệu, ngài sao lại có cảm giác này? Tôi thật ra không thấy.

- Thật sao? Chắc tôi quá nhạy cảm rồi.
Triệu Quốc Đống không còn gì để nói.

- Thị trưởng Triệu, tôi thật ra cảm thấy nguyên nhân là do trước ngài ở Ninh Lăng làm việc gì cũng thuận lợi, không có tính khiêu chiến. Nhưng sang Hoài Khánh tình hình không quen, cho nên ngài thấy không thích ứng.
Quế Toàn Hữu thở dài một tiếng. Sau đó y suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói:
- Tôi thật ra cảm thấy ngài có thể rèn luyện ở vị trí này một vài năm là rất tốt. làm Phó thị trưởng thường trực đối với ngài là rất thích hợp, gì cũng phải tiếp xúc, gì ngài cũng có thể nâng nó lên, đây là cơ hội hiếm có đối với ngài, nó là trụ cột để ngìa phát triển.

- Toàn Hữu, lời này của anh chỉ là nói vào tâm lý mọi người thôi. Tôi thực ra không quá coi trọng việc tiến bộ hay không. Tuổi của tôi ngồi trên vị trí này đã là đặc biệt, nếu còn hy vọng xa vời thì quá tham.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Tôi chỉ mong nhân lúc này làm được việc gì đó vì dân chúng, các điều khác tôi không nghĩ quá nhiều.

- Thị trưởng Triệu, tôi thấy từ năm trước ngài có vẻ có tâm sự, chẳng lẽ vì việc này?
Quế Toàn Hữu biết Triệu Quốc Đống là người có ánh mắt sâu sắc và rất cao, nhưng nếu không phải loại người chỉ lo giữ mũ và bò lên thì đúng là người muốn làm việc thật. Mà mình từ Ninh Lăng sang Hoài Khánh ngoài việc cảm thấy theo đối phương là có thể nhanh chóng lên chức, còn một nguyên nhân nữa là cảm thấy theo đối phương làm việc là đáng.

- Không hoàn toàn như vậy.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận