Lộng Triều

Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ cảm giác của mình.

Trên thực tế không phải từ năm trước tâm trạng của hắn không tốt. Chính xác mà nói là sau khi kết hôn làm tâm trạng của hắn không cao, mặc dù không đến mức uể oải nhưng hắn cảm thấy làm việc không có hứng thú. Ngay cả quan hệ với phụ nữ cũng không hăng hái mấy, điều này làm Cù Vận Bạch và Từ Xuân Nhạn nghi ngờ có phải hắn có thêm ai bên ngoài không?

Hạng mục Quế Toàn Hữu vốn làm hắn tỉnh táo không ít nhưng cuối cùng Tỉnh ủy lại giở trò đó càng làm hắn khó chịu. Mặc dù từ góc độ nào đó có lợi cho hắn, nhưng Triệu Quốc Đống cũng không phải làm để có lợi cho mình.

Quế Toàn Hữu thấy Triệu Quốc Đống có cảm xúc nên không tiện lên tiếng.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Triệu Quốc Đống tự hỏi, hình như là vì cuộc hôn nhân. Mặc dù chỉ là về thủ tục, nhưng trên pháp luật hắn đã có vợ, dù là Cù Vận Bạch hay là Từ Xuân Nhạn, Cổ Tiểu Âu cùng Trình Nhược Lâm thì hắn có quan hệ cũng là hành vi không đạo đức.

Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng, không đạo đức. Mấy ngàn năm của Trung Quốc may ra chỉ có trăm năm là người có đạo đức, mấy ngàn năm khác thì sao?

Hắn vốn không phải như vậy, nhưng sau khi hắn chia tay với Đường Cẩn khiến hắn trở nên tùy tiện hơn rất nhiều.

Tình cảm rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu, hơn nữa bên ngoài lại có rất nhiều sức hấp dẫn, Triệu Quốc Đống không thể biết mình duy trì được tình cảm với Cù Vận Bạch, Từ Xuân Nhạn… tới bao giờ.


Cuộc đời quá phong phú thì anh sao có thể nắm bắt đúng thời gian.

Tùy duyên, tất cả theo duyên phận.

Thái Chánh Dương cùng Liễu Đạo Nguyên cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận ở điểm này. Ngược lại Hùng Chính Lâm trấn an làm Triệu Quốc Đống rất cảm động. Hắn biết mấy ông anh đều nghĩ tốt cho hắn, nhưng Hùng Chính Lâm nói làm hắn thấy có chuyện.

Đi con đường của mình, mặc người ta muốn nói gì thì nói. Cuộc sống của hắn là con đường của hắn, người khác đừng có mà nói gì.

Đây là suy nghĩ của hắn.



Nhìn Triệu Quốc Đống bình tĩnh đi ra ngoài, Quế Toàn Hữu không nhịn được mà có chút lo lắng.


Khi Lệnh Hồ Triều truyền tin tới cho Quế Toàn Hữu, Quế Toàn Hữu chỉ biết với tính cách này của Triệu Quốc Đống thì chỉ sợ khó có thể khuyên được. Một khi Triệu Quốc Đống đã hạ quyết tâm thì trừ khi điều kiện bên ngoài xảy ra biến hoá rất lớn thì còn đâu khó có thể thay đổi. Nhưng Quế Toàn Hữu lại không thể không nhắc Triệu Quốc Đống một chút, nếu không sẽ có nhiều người phản đối.

- Thị trưởng Triệu, ngài suy nghĩ lại đi. Tôi đã xem bản báo cáo của ngài và thấy có thể sửa lại, từ ngữ thoáng khôn khéo hơn chút. Ngài nếu giữ nguyên thì sẽ dễ có nhiều người bất mãn và phản đối.
Quế Toàn Hữu cố gắng tìm lý do khuyên bảo.

- Toàn Hữu, tôi không phải không biết điều này, đây là chuyện không ai muốn thấy. Chỉ sợ ngay cả Bí thư Trần đều có chút không hài lòng, Thị trưởng Hà chỉ sợ càng tức giận. Chẳng qua nếu tôi đi xuống nửa tháng và nhận xét chung chung thì tôi đi như vậy có tác dụng gì?
Triệu Quốc Đống hơi ngừng lại nói:
- Yên tâm, tôi không phải thanh niên nhiệt huyết, hơn nữa trước đó đã báo cáo với Bí thư Trần. Hội nghị thường ủy là hội nghị mở, không nhằm vào bất cứ ai mà là nhằm vào công việc của Đảng ủy, chính quyền, không đánh mạnh thì không đủ cảnh tỉnh mọi người.

- Ôi, Thị trưởng Triệu, tuy là như vậy nhưng Thị trưởng Hà sẽ nghĩ như thế nào?
Quế Toàn Hữu thở dài nói.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Hắn đã chuyên môn trao đổi với Hà Chiếu Thành, nhưng Hà Chiếu Thành rất không đồng ý với đánh giá của hắn sau khi khảo sát, cho rằng hắn nói quá. Cũng yêu cầu hắn chuyển bản báo cáo cho Tiền Nguyên Huy, yêu cầu ban Đốc thúc của Ủy ban Thị xã tăng cường kiểm tra, giám sát việc thu phí loạn của chính quyền các cấp bên dưới, tìm xem làm như thế nào để giải quyết được vấn đề này.


Có lẽ y cũng cảm nhận được nhưng muốn tránh né. Muốn giải quyết vấn đề này đương nhiên không dễ, nhưng nếu anh không suy nghĩ đến việc giải quyết thì anh sao có thể giải quyết.

- Y nghĩ như thế nào là việc của y, tôi chỉ làm việc mình cần làm.

- Thị trưởng Triệu …
Quế Toàn Hữu còn định nói nhưng đã bị Triệu Quốc Đống cắt ngang:
- Tôi biết ý của anh, nếu là việc khác tôi sẽ nhịn, nhưng việc này lại khác. Tôi có cảm tưởng nếu chúng ta không sớm đề phòng thì sẽ có việc.

Triệu Quốc Đống đã nói như vậy thì Quế Toàn Hữu còn gì để nói.

- Tôi đi qua 13 xã, thị trấn, 32 thôn ….

Phòng hội nghị của Thị ủy im ắng, tất cả các thường vụ đều ghi chép gì đó trong sổ. Trần Anh Lộc mặt thâm trầm. Hà Chiếu Thành mặt mày bình tĩnh, thi thoảng lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Nhưng vẻ mặt Lữ Thu Thần khá khó coi, mắt nhìn ra ngoài như đang suy nghĩ gì đó.

Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến ai, tiếp tục nói:
- Tài chính hai cấp xã, thôn đều nợ nần nhiều, có thể nói là rất nguy hiểm. Xã, thị trấn vì việc giảm khoản nợ của Quỹ tín dụng nông thôn mà nghĩ mọi biện pháp, bây giờ có thể nói là trứng chọi đá, đều lấy bên này bù bên kia. Mà tổ chức cấp thôn cũng mất đi nguồn thu cơ bản, chút kinh phí bên trên cấp xuống không đủ duy trì hoạt động của một tổ chức, vì thế việc thu phí loạn đã thành cách để duy trì hoạt động.


- 13 xã, thị trấn, 32 thôn đều có hiện tượng vi phạm pháp luật ở mức khác nhau. Thu tiền loạn, phạt loạn, chế độ tài vụ hỗn loạn, có tổ chức cấp thôn ngay cả nông dân lên thôn xin dấu đều thu năm tệ một dấu.

- Nói tóm lại tôi cho rằng tình hình nông thôn Hoài Khánh bây giờ là rất nguy hiểm, có mấy điểm không ổn. Một là hai cấp xã, thôn nợ nần trầm trọng, tài chính thiếu thốn, vận chuyển khó khăn, kinh phí duy trì tổ chức cấp thôn không đủ, tâm lý cán bộ không tập trung, thiếu sức chiến đấu. Thứ hai là thu phí loạn đã thành hiện tượng phổ biến khiến quan hệ với dân chúng trở nên khẩn trương. Một số khu vực đã trở nên rất nguy hiểm.

- Ba là nhà máy cấp xã thị trấn có hiệu quả kinh doanh kém, ô nhiễm môi trường nặng nề, vận hành khó khăn, phần lớn đều đã sắp đóng cửa. Kết cấu sản xuất nông nghiệp điều chỉnh chậm. Căn cứ số liệu thống kê thì bây giờ chỉ trồng lương thực là không có lãi, chỉ có thể duy trì nhu cầu lương thực của nông dân. Nông dân thiếu tri thức khoa học kỹ thuật và tài chính để sản xuất. Sức lao động còn thừa ở nông thôn không tìm được đầu ra, nông dân thiếu các đợt tập huấn kỹ năng, nguyện vọng ra ngoài làm thuê thì lớn nhưng chủ yếu làm việc phổ thông, thu nhập không cao.

Tiếng nói của Triệu Quốc Đống quanh quẩn trong phòng hội nghị khiến không khí hội nghị trở nên nên và trầm muộn.

Trần Anh Lộc rất kiên nhẫn ra vẻ ghi chép. Mặc dù ngoài mặt không nhìn ra gì nhưng trong lòng y vừa thấy nặng nề vừa có chút tức giận. Y biết bản báo cáo này của Triệu Quốc Đống không hề nói quá. Triệu Quốc Đống làm việc thì y có thể tin được, bản báo cáo này đã lộ rõ hiện thực rất nguy hiểm của nông thôn Hoài Khánh. Đây là hiện tượng phổ biến của nông thôn toàn quốc, chỉ là có một số nơi lộ rõ, một số nơi giấu sâu mà thôi.

Y không ý kiến gì với bản báo cáo, hơn nữa cũng khen ngợi Triệu Quốc Đống cẩn thận đi điều tra, nhưng y có chút không hài lòng với cách làm này của Triệu Quốc Đống.

Trước đó khi Triệu Quốc Đống xuống chỉ nói điều tra thu nhập của nông dân và tài chính các huyện, y không quá để ý. Dù sao Trung ương cũng đang chú trọng công tác nông thôn, cũng muốn điều tra hiện trạng nông thôn, Triệu Quốc Đống tích cực như vậy là tốt.

Không ngờ Triệu Quốc Đống lại mở rộng phạm vi điều tra như vậy. Từ huyện xuống, xã, xuống thôn, từ ổn định xã hội, tình hình hoạt động các nhà máy cấp xã, đến việc điều chỉnh kết cấu sản xuất nông nghiệp nông thôn; đầu ra cho lao động thừa ở nông thôn; thậm chí cũng điều tra cả việc ô nhiễm môi trường. Đây gần như bao gồm tất cả công việc của chính quyền, thậm chí còn có một bộ phận là công việc của Thị ủy.

Anh là Phó thị trưởng thường trực, không phải Thị trưởng, càng không phải Bí thư Thị ủy, cũng không phụ trách nông nghiệp, vậy mà còn đưa ra bản báo cáo gần mười ngàn chữ đưa lên Hội nghị thường ủy, anh để Hà Chiếu Thành và các thường vụ khác nghĩ như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận