Lộng Triều

Một khi dục tình đã bộc khởi thì Triệu Quốc Đống bất chấp mọi nơi, cuộn người Cù Vận Bạch lại rồi từ từ thưởng thức.

Cơ thể của Cù Vận Bạch không đẫy đà diễm lệ bằng Từ Xuân Nhạn, cũng không săn chắc khỏe khoắn như Cổ Tiểu Âu, lại không nở nang như Từ Thu Nhạn, đồng thời cũng khác hẳn với sự mềm mại trơn bóng của Trương Nghiễm Lan nhưng lại có sức hút vĩnh cửu khó mà diễn tả được bằng lời hấp dẫn thể xác và tinh thần của Triệu Quốc Đống.

Kể từ khi hai người dính vào nhau cho đến nay cũng đã có "thâm niên" 6 năm, vậy mà Triệu Quốc Đống vẫn chưa từng bao giờ chán ghét mà rất ham mê cơ thể này vô cùng. Bất kể là ở Ninh Lăng hay là Hoài Khánh hiện giờ thì mỗi lần trở về An Đô là Triệu Quốc Đống lại nghĩ đến Cù Vận Bạch đầu tiên, cứ mỗi lần quan hệ với Cù Vận Bạch là hắn lại có cảm giác hạnh phúc và sung sướng không thể giải thích được.

Cù Vận Bạch bất lực nhìn đôi ma chưởng tham lam du ngoạn trên người mình, chiếc váy ngủ bằng lụa từ từ bị hất ngược lên trên, Triệu Quốc Đống kích thích mỗi điểm mẫn cảm trên người cô một cách thành thạo, cả hai đều đã quá quen với nhau, thậm chí còn cho nhau rất nhiều, Triệu Quốc Đống bao giờ cũng có thể xoa nắn, khiêu khích để khơi gợi dục tình của cô.

Đến khi mỹ nhân trong lòng khẽ giãy dụa thì Triệu Quốc Đống hiểu rằng đã đến giờ G.

Chiếc quần lót siêu mỏng bị tuột xuống, một vùng cỏ rậm đen được cắt tỉa cẩn thận vừa đủ để che giấu khe thịt hồng.

Triệu Quốc Đống lắc đầu, đây đại khái chính là chuyện tốt mà Văn Ngạn Hoa chỉ bảo.

Cù Vận Bạch hiện giờ có quan hệ mật thiết với người bạn thân thiết của cô, trong lần đi nghỉ ở Hồng Kông và Ô-xtrây-li-a của hôm mùng 1 tháng 5 vừa rồi, hai người nghe nói giới thượng lưu trong xã hội hiện nay đang rộ lên mốt thẩm mỹ cơ thể, không ít phụ nữ đều làm vì muốn lấy lòng người tình của mình, chỉ có điều Triệu Quốc Đống không ngờ một người xưa nay vốn bảo thủ như Cù Vận Bạch lại chấp nhận cái chuyện mà trước kia dù nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới này. Xem ra vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phu đã khiến cô thay đổi không ít, ít nhất thì quan niệm theo đuổi cái đẹp cũng đã có biến hóa rất lớn.

Dường như cảm nhận được đôi mắt của tình lang đang nhìn cái gì, Cù Vận Bạch ngượng ngùng khép chặt hai chân lại, lí nhí:
- Có đẹp không?

- Đẹp, rất đẹp, em rất thích.
Triệu Quốc Đống cười tươi rồi thò ngón tay vào thăm dò:
- Làm khi tới Hồng Kông à?


- Ừ, Văn tỷ và chị cùng làm, hơi mắc một chút nhưng chị cảm thấy đáng giá.
Cù Vận Bạch khẽ tách hai chân ra, màu đỏ dần dần xuất hiện trên khuôn mặt trắng mịn, mặc sức cảm thụ sự âu yếm của người tình.

Triệu Quốc Đống hôn Cù Vận Bạch một cách ngọt ngào từ môi cho đến sau tai, rồi dần dần trượt xuống cổ và đầu v*.

Cơn hưng phấn cực độ khiến núm vú Cù Vận Bạch sưng to, Triệu Quốc Đống dịu dàng vân vê, từng cơn tê dại từ đầu v* như dòng điện truyền khắp người Cù Vận Bạch. Cù Vận Bạch không tự chủ được co quắp người lại, dòng điện tê dại vừa rồi như chạy một vòng trong người cô rồi cuối cùng lại tới chỗ bí ẩn nhất trong cơ thể, kích khởi hàng loạt đê mê.

Đã lâu rồi hai người không ở bên nhau, xa cách thắng tân hôn, những lời này áp dụng vào lúc này cũng hết sức thích hợp.

Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng lật người Cù Vận Bạch xuống, dưới cái ngoái nhìn u oán của cô, hắn liền rướn người thúc mạnh một cái.

- A!

Hai người gần như là cũng rên rỉ đầy thỏa mãn, con đường hoa bị đột nhập một cách dũng mãnh. Cuộc đại chiến hoan ái đầm đìa, nhễ nhại, nhẹ nhàng vui sướng từ diễn ra từ phòng khách vào tới tận phòng ngủ.

Trên chiếc giường đơn sắc tím, cơ thể trắng như tuyết ngọc của Cù Vận Bạch như một đóa mân côi mê người, đôi gò thịt trắng như tuyết đong đưa lên xuống, cảm giác cực khoái đan xen thống khổ khiến đôi lông mày nhíu lại, tiếng rên rỉ dụ hoặc phát ra từ cổ họng, tất cả tổng hợp lại thành một liều thuốc kích dục mạnh nhất.

Các đợt tấn công cứ nối tiếp nhau đưa Cù Vận Bạch lên tận mây xanh, Cù Vận Bạch phát hiện mình cũng không thể khống chế được cơ thể của mình, toàn thân mềm nhũn như bông, theo nhịp nhún nhẩy của người tình ở bên trên, những tiếng rên rỉ phóng đãng từ cổ họng lẽ nào thật sự do mình phát ra? Cù Vận Bạch quả thực muốn che lỗ tai mình lại.

Ân ái triền miên, từ biến hóa cơ thể của Triệu Quốc Đống, tuy đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn nhưng Cù Vận Bạch vẫn dùng chút tỉnh táo còn lại xoay người lấy bao cao su dưới gối ra.

- Vận Bạch, không cần, hôm nay không dùng.
Triệu Quốc Đống cũng không biết vì sao mà hôm nay lại hưng phấn như thế, có lẽ là do sự thay đổi của Cù Vận Bạch kích thích hoặc cũng có thể là do sự xuất hiện của Cao Thiền ngày hôm nay đã khơi gợi tâm tư của mình. Tóm lại hắn chỉ muốn tận tình hưởng thụ màn hoan lạc này.


- Không, không được, Quốc Đống, chị đang ở kỳ nguy hiểm.
Cù Vận Bạch cả kinh, vội vàng gìm chặt dây cương con ngựa hoang trên người mình.

- Không quan trọng.
Triệu Quốc Đống ép người xuống, lên xuống vừa nhẹ nhàng vừa dứt khoát:
- Vận Bạch, có lẽ em nên cho chị một đứa bé, chẳng lẽ chị không muốn sao?

- A?
Người Cù Vận Bạch chợt căng cứng, ngước mắt nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương của Triệu Quốc Đống, hắn áp môi xuống ngăn lời cô lại, không đợi cô giật mình tỉnh lại thì một dòng dung dịch ấm nóng như thủy triều đã bắn vào cơ thể cô.

Mưa bão qua đi, Cù Vận Bạch thất thần cuộn tròn trong lòng Triệu Quốc Đống, tựa như vẫn chưa hồi tỉnh lại.

- Vì sao?
Thật lâu sau Cù Vận Bạch mới hỏi một câu không đầu không đuôi.

- Không vì gì cả, em cảm thấy tuy em chưa chắc đã có thể làm tròn phận sự một người bố nhưng chị cũng không nên vì em mà bỏ đi cơ hội làm một người mẹ.
Triệu Quốc Đống nói một cách thản nhiên:
- Em có thể cảm nhận được, Vận Bạch, chị muốn có con thì em sẽ cho chị một đứa, không tốt sao?

Người Cù Vận Bạch khẽ run lên, không thể làm mẹ là nỗi tiếc nuối cả đời đối với mỗi người phụ nữ, Cù Vận Bạch không muốn kết hôn nhưng cũng không có nghĩa là cô không muốn có con, mặc dù khi ở bên Triệu Quốc Đống thì cô cũng không suy nghĩ nhiều nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống lại tinh tế đến vậy. Không nghĩ tới hắn lại có thể biết được tâm tư chôn giấu sâu trong nội tâm của mình, giờ khắc này nội tâm của cô không tự chủ liền thấy ấm áp.


Dường như Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận được tâm tình của Cù Vận Bạch lúc này nên hắn càng ôm chặt hơn:
- Vận Bạch, thực ra em hi vọng chị rời khỏi cơ quan chính phủ là vì ý này, như thế thì dù em có hạn chế nhưng chị thì không. Hiện nay chị có thể di dấn đến Hồng Kông hoặc Mỹ, Ô-xtrây-li-a, muốn làm gì thì làm, hoặc nếu còn muốn có thêm nhiều con thì cũng không thành vấn đề, em tin cơ thể hai chúng ta đều không có vấn đề gì.

Cù Vận Bạch hơi ngượng ngùng khẽ phát vào lưng Triệu Quốc Đống một cái, như đã cảm giác được ở trong tử cung của mình đã có thêm một sinh mệnh mới, hôm nay mặc dù không phải ngày trứng rụng nhưng cũng vừa mới qua hai ngày, cũng không biết cuộc hoan ái hôm nay thực sự sẽ dẫn tới mang thai hay không.

Thấy Cù Vận Bạch im lặng cuộn tròn trong ngực mình thì Triệu Quốc Đống cũng có thể hiểu được, dù sao đột nhiên gặp chuyện lớn như vậy thì cũng phải có thời gian để ngẫm nghĩ.

- Quốc Đống, hiện giờ chị chưa muốn có con, chị chỉ mới bắt đầu đến Thiên Phu công tác, nến mang thai thì chậm nhất là cuối năm nay chị sẽ phải bỏ dở công tác, hơn nữa còn phải đi làm thủ tục di dân nữa. Mấy việc này đều tốn nhiều tinh lực, chị cho rằng nên chờ hai năm nữa.
Cù Vận Bạch áp mặt lên ngực Triệu Quốc Đống, thỏ thẻ nói.

- Vận Bạch, chị cũng sắp 34 rồi, nếu thêm một năm nữa thì chị sẽ là sản phụ cao tuổi.
Triệu Quốc Đống nhắc nhở:
- Đàn ông thì không có gì, 64 tuổi vẫn còn có thể được nhưng phụ nữ bọn chị thì không được. Tuổi càng nhiều thì một là đến khi muốn có con lại chưa chắc đã được, hai là mang bầu lúc đó sẽ nguy hiểm, cho nên em đề nghị chị tốt nhất là nên có càng sớm càng tốt.

- Về phần thủ tục di dân thì cũng không có vấn đề gì, chẳng lẽ chị còn định tự đi làm hay sao, giờ có nhiều công ty đại lý, chị chỉ cần tìm một công ty chính quy, giao đủ tài liệu và tiền thì bọn họ sẽ lo hết cho chị. Còn về chuyện công tác thì không phải quá đơn giản sao, cho dù mang bầu thì chị vẫn có thể công tác mà, chỉ có điều cần phải chú ý đừng để mệt nhọc và ít đi công tác thôi.

Nghe thấy Triệu Quốc Đống nói như vậy, trong lòng Cù Vận Bạch liền có quyết định, vốn cô còn hơi bận tâm Triệu Quốc Đống chỉ nói ngoài miệng mà thôi, vậy mà không ngờ Triệu Quốc Đống lại nghĩ sâu xa và cẩn thận cho mình như vậy, rõ ràng là hắn đã sớm cân nhắc về chuyện này. Trong lòng cô rất cảm động, chẳng qua do xưa nay cô không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài nên dù đã chuyển tâm đổi ý nhưng cũng chỉ ôm chặt eo người tình.

- Không nói chuyện này nữa, công trình tạo người cũng không phải ngày một ngày hai là có thể thành, hôm nay chưa chắc đã có thể thành công đâu.
Triệu Quốc Đống đùa nghịch bầu vú mới bị Cù Vận Bạch che nửa, vừa thoải mái nhào bóp vừa nói:
- Chị muốn di dân đến đâu thì phải suy nghĩ kỹ càng, Hồng Kông hay là Mỹ, Úc?

- Chị cũng chưa nghĩ tới đó.
Cù Vận Bạch liếc Triệu Quốc Đống đầy hờn dỗi.


- Hồng Kông hẳn là thích hợp nhất, dù sao cũng đều là quốc gia mình, qua lại cũng thuận tiện, cùng chủng tộc, hoàn cảnh khí hậu Ô-xtrây-li-a thì tốt nhất, còn nước Mỹ thì em không thích lắm, chẳng qua rất nhiều người khi di dân thì đều chọn nước Mỹ đầu tiên.
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói:
- Em vẫn thấy Hồng Kông là tốt nhất.

Cù Vận Bạch liền chuyển đề tài:
- Quốc Đống, chị thấy hôm nay hình như em có tâm sự phải không?

- Ồ. Làm sao chị biết em có tâm sự? Chuyện cái bụng của chị giải quyết xong rồi thì em chẳng có tâm sự gì cả.
Triệu Quốc Đống vuốt ve vùng bụng phẳng lì trơn bóng của Cù Vận Bạch trêu đùa:
- Thật sự muốn xem lúc bụng của Vận Bạch phồng lên như thế nào.

Bị lời trêu chọc của Triệu Quốc Đống làm dạo động tâm ý, Cù Vận Bạch khó khăn lắm mới khắc chế được tình ý:
- Quốc Đống, đừng ngắt lời, chị biết em có tâm sự, có phải chuyện công việc hay không?

- Không có gì, chỉ là bộ máy Hoài Khánh bọn em sắp có điều chỉnh, giờ cũng chưa biết sẽ động như thế nào, em đang cân nhắc nên định vị mình ở đâu.
Triệu Quốc Đống rút cánh tay đang nghịch Cù Vận Bạch lại đưa ra sau gáy rồi tựa vào đầu giường nói:
- Ở Hoài Khánh cũng đã sắp được hai năm rồi, em vẫn cảm thấy không được thoải mái như ở bên Ninh Lăng, nếu như có thể chọn thì quả thực em nguyện ý chọn quay về Ninh Lăng.

- Có phải là cảm thấy bên Hoài Khánh này không có bạn bè tâm đầu ý hợp hay không?
Cù Vận Bạch hỏi ngược lại.

- Cũng không rõ nữa, có lẽ là bản thân em chưa thực sự hòa nhập vào quần thể này, ừ, hoặc cũng có thể nói là em chưa kiên quyết ngồi vào vị trí này.
Triệu Quốc Đống mỉm cười:
- Bản thân em cảm thấy mình thích hợp làm người đứng đầu hơn, làm phó quả tình là không thích hợp với em, chỉ sợ dễ nản lòng.

Triệu Quốc Đống vừa nói xong một câu liền chọc cả hai người đều cười phá lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận