Lộng Triều

Đoạn Kỳ Ngôn lén lút đi tới văn phòng. Lệnh Hồ Triều nhìn cái là biết ngay vị Cục trưởng cục Dân chính thời gian này hay tới đây. Y vội vàng đứng lên nói:
- Cục trưởng Đoạn, ngài tới tìm Thị trưởng Triệu?

- Thư ký Lệnh Hồ, Thị trưởng Triệu có nhà không? Tôi muốn báo cáo công việc với Thị trưởng Triệu.
Đoạn Kỳ Ngôn cười cười lấy hai hộp trà trong cặp ra và nói:
- Thư ký Lệnh Hồ, đây là trà Ngân châm Quân Sơn bạn tôi mang từ Hồ Nam về. Tôi biết Thị trưởng Triệu và anh thích uống trà nên mang tới mời nếm thử.

- Sao có thể nhận được chứ?
Lệnh Hồ Triều vội vàng xua tay nói:
- Ngài biết Thị trưởng Triệu kị nhất việc này mà …

- Ôi, tính của Thị trưởng Triệu thì tôi biết, đây cũng chỉ là hai hộp trà không đáng tiền. Bạn tôi mang về từ Hồ Nam, tôi uống trà như trâu uống nước, trà Ô Long mùi nặng mới là loại tôi thích, trà này hơi nhạt. Tôi biết Thị trưởng Triệu thích uống trà vị thanh mát nên mới mang tới.

- Cục trưởng Đoạn, sao có thể được?
Lệnh Hồ Triều nói.

- Ôi, thư ký Lệnh Hồ đừng nói làm gì, chỉ là chút đồ uống mà thôi.
Đoạn Kỳ Ngôn xua tay nói.


Lệnh Hồ Triều lúc này mới không hề khách khí cầm lấy hai hộp trà bỏ sang bên.
- Vậy cảm ơn Cục trưởng Đoạn. Thị trưởng Triệu không thích gì, chỉ thích uống trà mà thôi, có lẽ loại Ngân châm này Thị trưởng Triệu sẽ thích. Ngài ngồi một chút, Thị trưởng Triệu đang nói chuyện với trợ lý Cố, có thể còn nói chuyện một lát nữa.

Trợ lý Cố? Đoạn Kỳ Ngôn ngẩn ra rồi lập tức có phản ứng. Trợ lý Thị trưởng Cố Hiểu Bằng?

Đoạn Kỳ Ngôn không khỏi có chút ghen ghét.

Đây là chênh lệch. Cục Dân chính và cục Tài chính chỉ kém một chữ, bây giờ Cục trưởng cục Tài chính đã nhảy lên làm trợ lý Thị trưởng, mà mình lại không ai nhắc tới.

- Ồ, Thị trưởng Triệu nói chuyện với Cục trưởng Cố? Tôi chờ chút vậy.
Đoạn Kỳ Ngôn cũng không muốn thấy vẻ mặt ngông cuồng của Cố Hiểu Bằng, nhưng lại không muốn thể hiện trước mặt Lệnh Hồ Triều nên có chút do dự.

- Nếu không Cục trưởng Đoạn sang phòng khách ngồi một chút, tôi nói chuyện với ngài.
Lệnh Hồ Triều rất nhiều tình lấy bao Trung Hoa trong găn kéo ra và đưa tới.

- Tốt quá, không mấy khi được ngồi nói chuyện với thư ký Lệnh Hồ, chúng ta phải tâm sự mới được.
Cố Hiểu Bằng suy nghĩ một chút nói.


Lúc này nhân sự Thị xã có thay đổi. Về thực tế thành viên bộ máy Ủy ban Thị xã đã không đầy đủ. Thị ủy đã nghiên cứu và báo cáo lên tỉnh xin bổ nhiệm thêm hai trợ lý thị trưởng, một là Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã Hứa Lộ Bình, một là Cục trưởng cục Tài chính Cố Hiểu Bằng.

Bởi vì Triệu Quốc Đống bây giờ mới lấy danh nghĩa Phó thị trưởng thường trực chủ trì công việc khiến chức thường trực vẫn còn chưa tiện phân công công việc mảng tài chính cho Phó thị trưởng khác, Triệu Quốc Đống vẫn phải phụ trách.

Mà Triệu Quốc Đống bây giờ phụ trách chung cả Ủy ban nên không có nhiều tâm tư quản lý việc cụ thể. Cố Hiểu Bằng cũng coi như gánh vác mảng tài chính.

Đương nhiên Cố Hiểu Bằng cũng biết mảng tài chính này không đến lượt trợ lý thị trưởng như mình quản hết. Dù mình nhanh chóng lên làm Phó thị trưởng cũng không thể phụ trách mảng này. Công tác tài chính từ trước đến giờ đều do Phó thị trưởng thường trực phụ trách.

- Trước khi tỉnh xác định điều chỉnh nhân sự thì mảng tài chính này anh phải phụ trách, cứ theo quy định mà chúng ta đã đặt ra trước đây. Tôi bây giờ không có nhiều tâm trí mà lo mảng này. Anh làm ở bên tài chính nhiều năm nên hiểu cách thực hiện, không cần tôi nói nhiều.

Lần cạnh tranh chức trợ lý thị trưởng lần này khá kịch liệt. Hứa Lộ Bình làm Trưởng ban thư ký nhiều năm, y làm trợ lý thị trưởng là đương nhiên. Nhưng Cố Hiểu Bằng làm trợ lý thị trưởng có lực cản không nhỏ. Bí thư quận ủy Hoài Châu và Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Thị xã đều cạnh tranh kịch liệt. Cuối cùng Cố Hiểu Bằng thắng qua đó có thể thấy bản lĩnh của người này.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng có ấn tượng khá ổn về Cố Hiểu Bằng. Người này nhanh nhạy, khôn khéo nhưng có nguyên tắc. Khi Trần Anh Lộc hỏi ý kiến Triệu Quốc Đống, hắn đã tán thành.

Đây thực ra là sự cân bằng. Quế Toàn Hữu đã nhường vị trí, Trần Anh Lộc khi dùng người luôn nắm vững việc tập trung quyền lực, đồng thời khôn khéo thể hiện công bằng.

- Sắp tới vốn đầu tư từ bên ngoài vào Hoài Khánh chúng ta sẽ tăng mạnh, cần thành lập tổ giám sát có sự tham gia của bên thanh tra. Đây cũng là tốt cho bọn họ. Có một số người cảm thấy có nếu giám sát chặt sẽ giảm đi khả năng chi tiêu của bọn họ, tôi không rõ nếu thật sự cần chi thì tài chính có bao giờ không phê duyệt. Tôi thấy tôi dùng tiền khá minh bạch, vì thế phải đưa ra chế độ chặn mọi hành vi tham ô, tham nhũng.


Cố Hiểu Bằng gật đầu ghi nhớ yêu cầu của Triệu Quốc Đống. Làm một trợ lý thị trưởng mới, lúc này tỏ ra khiêm tốn là chính xác nhất.

Hai người qua lại đã được khá lâu, Cố Hiểu Bằng coi như hiểu rõ tính cách của Triệu Quốc Đống. Người này cường thế, bá đạo khiến người ta ngạt thở, nhưng khi tiếp xúc riêng lại thấy đây không phải là Phó thị trưởng mà giống như một đồng nghiệp tốt vậy.

Người này còn có thể khiêm tốn nghe đề nghị của người khác, cũng không hề kiêng kị nói ra suy nghĩ và ý tưởng của mình.

Nói thật Cố Hiểu Bằng cảm thấy ở quan trường không nhiều người có tính cách này. Chỉ là kẻ con cái của quan to, không hiểu chuyện, hoặc là người có trí tuệ vượt trội so với người khác.

Nếu từ tuổi Triệu Quốc Đống sẽ được xếp vào loại thứ nhất, nhưng Cố Hiểu Bằng lại biết Triệu Quốc Đống không phải người như vậy. Y hiểu rõ tình hình và cách xử lý vượt xa trình độ của lãnh đạo bình thường. Thậm chí Cố Hiểu Bằng còn cho rằng Hà Chiếu Thành kém Triệu Quốc Đống.

Trước khi Triệu Quốc Đống tới Hoài Khánh, tình hình tài chính mặc dù không quá kém nhưng so với khi năm đóa kim hoa nở rộ thì có chênh lệch không nhỏ. Nhưng sau khi Triệu Quốc Đống làm Phó thị trưởng thường trực thì mọi việc đã thay đổi rõ ràng.

Công tác thu hồi nợ vốn là việc khó khăn nhất, nhưng đợt pháo đầu tiên của Triệu Quốc Đống chính là việc này.

Lúc trước Cố Hiểu Bằng cùng Cáo Đan vốn nghĩ sẽ không làm được gì. Nhưng không ngờ mấy chiêu quyền mạnh tay của Triệu Quốc Đống đã giúp tài chính Thị xã bớt gánh nặng. Bây giờ hai lần thu hồi nợ đã thành công qua cửa, có thể nói là đã thắng một cách hoàn mỹ.

Ngay sau đó là hạng mục liên doanh công viên nghĩa trang Quốc tế và chuyển số cổ phần thành tiền đã mang tới một khoản tài chính không hề nhỏ. Điều này làm Cố Hiểu Bằng rất phục Triệu Quốc Đống. Thương Long Dục đã đứng ở Hoài Khánh mấy ngàn năm, không ai nghĩ nơi này sẽ được dùng làm gì, không ngờ Triệu Quốc Đống lại bán đi được với giá đắt đến thế.

Tên Đoạn Kỳ Ngôn thường dùng một câu để hình dung hạng mục công viên nghĩa trang Thương Long Dục, không sợ không làm được, chỉ sợ không nghĩ ra.


Cố Hiểu Bằng ra khỏi văn phòng Triệu Quốc Đống liền lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

Cố Hiểu Bằng rất chú trọng hình tượng, cảm thấy ngồi ở vị trí nào thì nên có phong độ ra sao, luôn giữ khoảng cách với cấp dưới, không quá thân cận. Điều này khiến y vốn bị bỏ xó trong cục Tài chính nhưng sau cơn động đất đã được Bí thư Thị ủy chọn làm Cục trưởng cục Tài chính.

Y cũng không phụ lòng Trần Anh Lộc, đã quét rọn sạch sẽ có thể đầy rác thải. Ít nhất khi Triệu Quốc Đống đến phụ trách công việc tài chính thì tài chính Thị xã vẫn duy trì sức sống nhất định.

- Lão Đoạn mới tới?
Thấy Đoạn Kỳ Ngôn cùng Lệnh Hồ Triều từ phòng khách đi ra, Cố Hiểu Bằng cười cười một tiếng:
- Vào đi, nếu không Thị trưởng Triệu có thể ra ngoài.

- Ha ha, Thị trưởng Cố, chúc mừng, lúc nào có thời gian rảnh để chúng tôi chúc mừng ngài.
Đoạn Kỳ Ngôn cố kìm cơn ghen ghét trong lòng rồi nói.

- Thị trưởng gì chứ, lão Đoạn đừng nói linh tinh, tôi mới là trợ lý.
Cố Hiểu Bằng thấy Đoạn Kỳ Ngôn trước đây vốn hay tranh cãi với mình bây giờ lại phải cúi đầu làm y rất vui vẻ. Quan lên một bậc khiến tầm nhìn khác hẳn, không cần so đo với Đoạn Kỳ Ngôn làm gì. Chẳng qua nghe nói Đoạn Kỳ Ngôn đang nhìn chằm chằm vào chức Cục trưởng cục Tài chính. Cố Hiểu Bằng thật ra khá phục khí phách của Đoạn Kỳ Ngôn. Không nằm ở mảng tài chính mà cũng muốn làm Cục trưởng cục Tài chính?

- Đây không phải là hình thức thôi sao? Hôm nào hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân giơ tay biểu quyết là coi như qua mà.
Đoạn Kỳ Ngôn thuận tay đưa điếu thuốc tới.

- Được rồi, hôm nào chúng ta ngồi với nhau. Anh mau đi làm việc của mình đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận