Lộng Triều

Xe của Triệu Quốc Đống vừa đi qua khỏi khu rừng liền vô thức quay đầu lại nhìn chiếc xe Lexus. Theo cửa kính xe Lexus hạ xuống, hắn thấy một người đàn ông rất quen thuộc đang ngồi trong xe, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp.

Ồ, Khanh Liệt Bưu? Triệu Quốc Đống hơi giật mình, tốc độ xe hai bên rất nhanh, chỉ lướt qua nhau và rời đi.

Triệu Quốc Đống có chút hoảng hốt. Hắn đã lâu không gặp Khanh Liệt Bưu.

Hắn lúc đến Hoa Lâm còn từng liên lạc, sau đó Khanh Liệt Bưu sang bên Quảng Đông làm ăn, số điện thoại cũng đổi. Bản thân Triệu Quốc Đống cũng không dùng số máy nhắn tin trước đây mà sang dùng điện thoại di động nên không còn quan hệ. Thời gian trước Cổ Tiểu Âu nói anh cô đi làm ăn với Khanh Liệt Bưu, mở Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả, vì thế hắn mới biết Khanh Liệt Bưu đã về.

Triệu Quốc Đống không đi liên lạc với Khanh Liệt Bưu. Đây không phải là không muốn có quan hệ với đối phương mà là bây giờ Khanh Liệt Bưu đi con đường khác với hắn. Nếu muốn giữ quan hệ mật thiết là không thích hợp, có duyên chỉ gặp nhau một chút mà thôi.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng và lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ. Cuộc sống của mình đã đủ phiền rồi. Nhưng đột nhiên một xe Buick New Century màu đen ở bên lướt qua.

- Ồ.
Triệu Quốc Đống qua ánh đèn xe mà nhìn thoáng biển số xe, bởi vì đèn lúc phanh rất sáng nên Triệu Quốc Đống thấy rõ biển kia, chẳng qua trong lúc nhất thời không nghĩ ra xe của ai.

La Băng và Trình Nhược Lâm ngồi ở bên dưới thấy Triệu Quốc Đống đang quan sát xe bên ngoài nên có chút khó hiểu nói:
- Sao vậy?


- Không có gì.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nhưng vẫn đang nghĩ tới biển số xe kia. Biển này hắn nhớ nhưng không nhớ là xe của ai. Xe này biển AnV, là biển khá cũ, mà xe Buick New Century mới xuất hiện một năm, không thể là dùng biển mới cả. Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ ra.

Đây vốn là biển số xe Camry trước đây của Lưu Triệu Quốc.

Triệu Quốc Đống đột nhiên có phản ứng.

Lưu Triệu Quốc đã đổi xe, là xe Buick New Century, dùng biển công an. Nhưng làm Bí thư Đảng ủy chính pháp Thành phố An Đô nên xe của Lưu Triệu Quốc nhất định rất được người chú ý. Vì thế Lưu Triệu Quốc đi riêng hay dùng biển này. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng biết Lưu Triệu Quốc có vài biển số, có biển V, có biển AnQ.

Nhìn đồng hồ, đã là hơn 9h tối, Lưu Triệu Quốc sao lại đến Hồ Vân Loa?

Triệu Quốc Đống có dự cảm không tốt, nhất là nghĩ tới Khanh Liệt Bưu và Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả càng làm hắn lo lắng.

Đợt tết Triệu Quốc Đống đã cảm thấy cách ăn mặc của Lưu Triệu Quốc hơi khác. Hắn còn đang nói Lưu ca trẻ lên, tóc chải gọn gang, áo cũng là hàng hiện.

Mặc dù làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Đảng ủy chính pháp, Cục trưởng Cục công an thành phố An Đô là cán bộ cấp giám đốc sở, ăn mặc chú ý là bình thường. Nhưng Lưu Triệu Quốc vốn không để ý ăn mặc. Nhớ lúc trước khi mình gặp đối phương thì chỉ thấy đối phương như người bình thường, không có gì khác. Mặc dù làm Cục trưởng và Bí thư Đảng ủy chính pháp thì trong thời gian dài đối phương cũng không thay đổi. Cũng là bắt đầu từ năm ngoái Lưu Triệu Quốc mới khác.

Đương nhiên ăn mặc không nói được gì, người theo tuổi và kinh nghiệm thay đổi cũng sẽ làm cho mình có biến hoá. Nhưng nghĩ đến Cổ Tiểu Âu nói sau lưng Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả là ông chủ lớn mà cả hắc, bạch đạo đều không dám động vào, hôm nay muộn như vậy lại thấy cả Khanh Liệt Bưu và Lưu Triệu Quốc, điều này làm Triệu Quốc Đống rất lo lắng.

Chẳng lẽ sau lưng Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả của Khanh Liệt Bưu chính là Lưu Triệu Quốc?

Triệu Quốc Đống biết Khanh Liệt Bưu thích quan hệ với công an, cảm thấy có bạn bên công an thì chuyện gì cũng giải quyết được. Lúc đầu mình không phải thông qua y quan hệ với Chu Tinh Văn nên mới có thể thành Trưởng đồn công an Giang Miếu sao?

Đợt tết Lưu Triệu Quốc nói ra ý muốn làm giám đốc Sở công an, Thái Chánh Dương cũng ám chỉ Lưu Triệu Quốc nếu muốn ngồi vào vị trí kia thì phải làm gì đó bắt mắt. Hơn nữa An Đô là tỉnh thành nên đúng là đủ điều kiện tạo ảnh hưởng để lãnh đạo tỉnh thấy.

Nhưng nửa năm qua Lưu Triệu Quốc cũng tìm không ít tâm tư mà hiệu quả không rõ ràng. Khi giám đốc Sở công an càng lúc càng sắp về hưu, hy vọng của Lưu Triệu Quốc càng xa vời.


Con người mất đi mục tiêu thì dễ xảy ra chuyện, điểm này đã xuất hiện quá nhiều trong thực tế.

Triệu Quốc Đống run lên, hắn không dám nghĩ tiếp.

Khanh Liệt Bưu đầu tư mấy triệu mở Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả, nếu nói làm câu lạc bộ giải trí nghiêm chỉnh, đánh chết Triệu Quốc Đống cũng không tin. Mà nếu như làm việc đen rồi không có cơ quan công an bảo vệ thì không thể, nếu không chỉ hai tháng là Cục Công an sẽ đóng cửa ngay.

La Băng cùng Trình Nhược Lâm cũng chú ý thấy Triệu Quốc Đống không yên tâm nên quan tâm hỏi:
- Sao vậy Quốc Đống?

- Không có gì.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, có lẽ chỉ là trùng hợp.

- Anh có tâm sự mà, đừng giấu bọn em.
Trình Nhược Lâm cùng La Băng nhìn nhau hiểu ý.

Triệu Quốc Đống cố gắng thuyết phục mình. Với tính cách của Lưu Triệu Quốc thì không thể quan hệ với đám người Khanh Liệt Bưu mới đúng. Lưu Triệu Quốc nếu muốn kiếm thì đã có đầy cơ hội, không thể chờ tới bây giờ.

Triệu Quốc Đống cùng Trình Nhược Lâm, La Băng là đến ăn ở nhà hàng cá Hồ Vân Loa. Nhà hàng cá này mặc dù có cá không phải nuôi ở Hồ Vân Loa nhưng ăn rất ngon, chẳng qua giá khá đắt.

Trình Nhược Lâm ăn một lần mà vẫn thấy thèm. Hôm nay Triệu Quốc Đống về An Đô nên tới đây.


La Băng đã chính thức đến làm ở Học viện điện ảnh trực thuộc Sở Thông tin truyền thông, làm phó Chánh văn phòng Đảng ủy, cán bộ cấp Trưởng phòng, coi như điều ngang nhau nhưng La Băng rất thỏa mãn với việc này.

Ở đây công việc không nhiều mà có bốn năm người nên khá nhàn hạ. Lúc rảnh rỗi có thể đọc báo, sách, lên mạng.

Chánh văn phòng kiêm Chủ tịch công đoàn là người trên 50 tuổi và khá tốt bụng. Mặc dù có chút tò mò sao La Băng lại tới học viện nhưng không hỏi nhiều. Đối với việc La Băng đến giúp thì y cũng vui vẻ. La Băng được phân công việc gì đều làm tốt khiến Chánh văn phòng rất hài lòng.

Một tuần qua đi, La Băng rất hài lòng với cuộc sống bây giờ. Ngoài việc học viện cách hơi xa chỗ ở của Trình Nhược Lâm một chút, còn đâu không vdde gì. La Băng cũng định mua một chiếc xe, Trình Nhược Lâm cũng có ý đó, chỉ là bây giờ chưa quyết định mua xe gì.

Cuối cùng do Triệu Quốc Đống quyết định cho hai cô, nói với cô con người phải đối xử tốt với mình, cần hưởng thụ phải hưởng thụ, có điều kiện thì mua, không có thì phải sáng tạo điều kiện mà mua.

Trình Nhược Lâm trong thời gian này rất bận, về nhà gần 12h đêm. La Băng cũng cảm nhận được sự vất vả sau lưng thành công của Trình Nhược Lâm.

So sánh với Trình Nhược Lâm lúc ở Hoa Lâm, Trình Nhược Lâm bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Trình Nhược Lâm ngày xưa xa cách với thế giới đã không còn, thay vào đó là một người dẫn chương trình luôn đầy hưng phấn khi đi làm.

La Băng không khỏi thầm than. So sánh với Trình Nhược Lâm, mình hình như thích cuộc sống nhàn nhã hơn. Nhưng cô lại nghĩ mỗi người có cách sống riêng. Mặc dù cô và Trình Nhược Lâm thân như chị em nhưng không có nghĩa mọi người có lý tưởng giống nhau, cũng không có nghĩa cách sống giống nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận