Lộng Triều

- Thưa các đồng chí, ai có ý kiến xin mời phát biểu. Phó thị trưởng Nhược Hiền đã giảng cho chúng ta một bài học, làm cho tôi cảm thấy xúc động.

Trần Anh Lộc lần này đang cân nhắc Lữ Thu Thần sau việc này làm như thế nào để triển khai công việc bên Ủy ban Thị xã. Nhưng hội nghị vẫn phải diễn ra, Trần Anh Lộc chỉ có thể hy vọng Lưu Liên Xương, Cao Chí Minh hoặc là Trương Quả Hỉ có thể đứng ra, có thể nói những lời kinh điển như Đặng Nhược Hiền, làm cho Lữ Thu Thần không quá mất mặt mà thôi. Nhưng hình như mấy người kia không có năng lực đó.

Không thể nghi ngờ Đặng Nhược Hiền đã dành nhiều tâm tư trong công việc, có thể kết hợp từ việc xây dựng thành thị sang phát triển kinh tế, hơn nữa nói rất giỏi đúng là không đơn giản.

Trần Anh Lộc nhìn sang Trương Quả Hỉ, Lưu Liên Xương cùng Cao Chí Minh. Trương Quả Hỉ mặt không chút thay đổi, không hề phản ứng với ánh mắt của Trần Anh Lộc giống như chuyện không quan hệ tới mình. Mà mặt Lưu Liên Xương đang tối đen lại, môi hơi mấp máy nhưng cuối cùng quay đầu lại nhìn ra cửa sổ.

Mà Cao Chí Minh từ lúc Đặng Nhược Hiền lên tiếng liền không rời mắt khỏi quyển sổ giống như tất cả tâm hồn và thể xác đều tập trung vào đó.

Trần Anh Lộc cười lạnh một tiếng, đây là đồng minh của Lữ Thu Thần sao?

- Bí thư Trần, tôi nói một chút.

Tiêu Triều bỏ bút xuống rồi lạnh nhạt nói:
- Vừa nãy lời Thị trưởng Đặng làm tôi rất xúc động. Bình thường chúng ta cũng chỉ chú ý công việc trong phạm vi của mình, không nghiên cứu, học tập mấy về công việc không thuộc phạm vi phụ trách của mình. Điểm này tôi thấy mọi người ngồi đây có nhiều người nên học tập Thị trưởng Đặng.

- Quy hoạch đô thị có thể nói rất quan trọng đối với vận mệnh của một đô thị. Có thể nói một quyết định của chúng ta sẽ quyết định sự phát triển, biến hoá của Hoài Khánh ba năm, năm năm, thậm chí mười năm tới. Chúng ta làm như thế nào để bắt kịp trào lưu của thời đại, làm cho quy hoạch đô thị phù hợp với nhu cầu phát triển kinh tế, ở điểm này Thị trưởng Đặng nói rất chính xác, tôi sẽ không nói thêm. Tôi chỉ nói một ít ý kiến của mình về phương án này.

- Tôi xin nói hai vấn đề. Thứ nhất tôi đã xem qua thì thấy trung tâm nội thành lệch về phía tây bắc. Mà nội thành Hoài Khánh chúng ta vẫn lấy đông nam làm trọng, dù sao nơi này là nơi tập hợp ngành cơ giới chế tạo của Hoài Khánh chúng ta, có lẽ chúng ta vì phát triển sản nghiệp mới nên muốn chuyển trung tâm nội thành về tây bắc. Nhưng tôi cảm thấy không thể hy sinh hoặc bỏ qua khu nội thành.

- Tôi không biết vì nguyên nhân gì mà trong phương án quy hoạch đô thị lại không thể hiện điểm này. Tôi không thấy đưa ra vấn đề đầu tư xây dựng cải tạo mảng văn hóa, giáo dục, vệ sinh trong bản quy hoạch. Tôi lo nếu như không kịp thời sửa đổi điểm này thì phương án này đưa ra lấy ý kiến quần chúng nhân dân sẽ bị mấy nhà máy lớn phản đối.

Triệu Quốc Đống run lên, Tiêu Triều nói khá nhẹ nhàng nhưng trong đó như có một lưỡi dao sắc bén, làm cho hắn vốn đang hài lòng vì biểu hiện xuất sắc của Đặng Nhược Hiền phải lấy lại tỉnh táo.

Đây mới chính là nhằm vào đúng điểm yếu của phương án.


Lúc trước mọi người chủ yếu tập trung vào việc quy hoạch, phát triển khu nội thành mới như thế nào, nhưng hoàn toàn quên nhu cầu xã hội của người nhà và công nhân mấy nhà máy kia. Lợi thực tế có vẻ đã che mắt hắn và Hứa Kiều, làm cả hắn và Hứa Kiều đều thầm nghĩ làm như thế nào biến nội thành Hoài Khánh đi trước thời đại, nhưng quên mất điểm này.

- Thứ hai, tôi cũng chú ý thấy trong phương án Ủy ban Thị xã đưa ra việc trao toàn quyền quản lý cho công ty khai thác đô thị, lấy chế độ đấu thầu quyền sử dụng đất hoặc là liên doanh để biến đất thành tiền mặt, vì thế thực hiện chuyển đổi, lấy phát triển kinh tế mà thúc đẩy phát triển đô thị, lấy phát triển đô thị xúc tiến phát triển kinh tế. Cách này thực ra ở một số thành phố khác ở trong nước đã làm nhưng tôi thấy cần phân biệt rõ ràng.

Tiêu Triều cũng có chuẩn bị từ trước nên mỗi chiêu đưa ra đều rất sắc bén.

- Mặc dù theo lý thuyết thì quy hoạch đô thị có thể xúc tiến phát triển kinh tế, nhưng tôi cảm thấy cần phải xác định rõ ràng. Phát triển kinh tế luôn là gốc, chỉ có phát triển kinh tế mới có thể duy trì và đảm bảo tính lâu dài trong xây dựng thành thị, mới là động lực của xây dựng thành thị, điểm này phải làm rõ.

- Tôi không phải muốn phủ định tác dụng của xây dựng thành thị đối với phát triển kinh tế. Tôi cũng đồng ý với điều mà Thị trưởng Đặng vừa đề cập về xúc tiến sản nghiệp thứ ba, sau này sản nghiệp thứ ba càng phát huy tác dụng rõ ràng của nó khi kinh tế phát triển. Mà quy hoạch đô thị một cách khoa học hợp lý có thể hấp dẫn sản nghiệp thứ ba thúc đẩy phát triển kinh tế, nó sẽ đạt đến trình độ là nguồn thu tài chính hàng đầu của địa phương. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu, mà quy hoạch đô thị, xây dựng chỉ là một trong số đó mà thôi, chúng ta không thể nâng quá cao tầm quan trọng của nó.

Liên tiếp ý kiến nhắc nhở, cảnh cáo và đồng ý được đưa ra làm cho những gì Đặng Nhược Hiền mang tới giảm hiệu quả rõ rệt. Nhưng bản thân Tiêu Triều cũng không phủ định phương án, nhưng y lại đi vào chi tiết nên có tác dụng hãm phanh.


Tất cả các thường vụ đều ghi lại ý kiến của Tiêu Triều, Lữ Thu Thần càng nghe ra hàm nghĩa sâu hơn khiến vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

- Đương nhiên về tổng thể bản quy hoạch mà Ủy ban Thị xã đưa ra là phù hợp xu thế phát triển của Hoài Khánh, nhất định sẽ thúc đẩy kinh tế Hoài Khánh chúng ta phát triển thêm nữa.

Hai câu sau của Tiêu Triều mặc dù đồng ý với phương án nhưng lại làm người ta khó có thể biết ý đồ thật sự của y. Chẳng qua ba người Triệu Quốc Đống, Đặng Nhược Hiền cùng Hứa Kiều không hề khó chịu. Tiêu Triều đây là vì công việc mà đưa ra câu hỏi, không có tình cảm cá nhân trong đó.

Tiêu Triều nói làm Trần Anh Lộc khá hài lòng, ít nhất coi như miễn cưỡng giúp Lữ Thu Thần đỡ mất mặt quá nhiều, làm cho Lữ Thu Thần không đến mức không có bậc thang mà xuống. Nhưng mặc dù là vậy thì sau đây một thời gian Lữ Thu Thần vẫn sẽ phải mang theo cái đuôi làm người. Tiêu Triều mặc dù chỉ ra chỗ thiếu sót trong phương án nhưng lại không phủ nhận phương án này.

Hai người Đặng Nhược Hiền, Tiêu Triều đều đưa ra những ý kiến rất sắc bén. Trần Anh Lộc khá hài lòng. Mặc kệ nói như thế nào có thể làm được như vậy cũng đủ để chứng minh trình độ của cả bộ máy. Đặng Nhược Hiền là người Trần Anh Lộc dánh giá cao, Tiêu Triều càng không cần phải nói. Trần Anh Lộc làm Bí thư Thị ủy nên khác với những người khác, mặc dù về tình cảm có mật thiết hay không, nhưng cũng không ảnh hưởng đến công việc.

- Những người khác cũng có thể phát biểu. Vừa nãy hai đồng chí Nhược Hiền cùng Tiêu Triều nói rất chính xác, ngay cả tôi cũng hiểu thêm không ít.

- Bí thư Trần, tôi xin nói vài câu.
Phó Thiên biết đã đến lúc mình đánh dấu chấm tròn cho cuộc tranh luận này. Nếu còn tiếp tục như vậy không chừng Triệu Quốc Đống chủ động ra trận thì không thể vãn hồi được nữa. Đương nhiên Phó Thiên cũng tin Triệu Quốc Đống không đến mức khi chiếm hoàn toàn ưu thế lại đánh ngã Lữ Thu Thần thêm nữa, như vậy không có tác dụng gì mà còn làm Trần Anh Lộc phản cảm.


- Được, lão Phó, anh là chuyên gia trong lĩnh vực giao thông, anh nói suy nghĩ của mình xem.

Trần Anh Lộc vui vẻ gật đầu.

Phó Thiên nhấp ngụm nước, thu lại tâm trạng rồi nói::
- Tôi làm ở Sở Giao thông nhiều năm, tôi nhớ một câu kinh tế muốn phát triển, giao thông phải đi trước, hoặc là muốn giàu thì phải làm đường trước. Như vậy chuyển sang việc phát triển kinh tế đô thị Hoài Khánh chúng ta có phải là kinh tế muốn phát triển thì xây dựng thành thị phải đi trước không?

- Đô thị là một khu vực trung tâm của trung tâm. Ngoài việc hội tụ các yếu tố chính trị, kinh tế, văn hóa thì cũng phải có sự lưu thông, nói cách khác sự phát triển của nó sẽ quan hệ trực tiếp đến sự phát triển kinh tế, xã hội của một nơi, tôi cảm thấy muốn phát triển kinh tế thì xây dựng thành thị cần đi trước.

Phó Thiên không thèm để ý đến ánh mắt của Lữ Thu Thần, y tiếp tục nói.

- Nhưng đi trước không có nghĩa là đi quá xa, như vậy phải phù hợp với phát triển kinh tế của Hoài Khánh chúng ta. Mà tương thích cũng không có nghĩa không có tính dự báo.

Đây là Phó Thiên tỏ vẻ phương án có thể thông qua nhưng khi áp dụng thì cần chú ý tốc độ của nó, phải tương thích với sự phát triển kinh tế của Hoài Khánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận