Lộng Triều

- Có phải là Thị trưởng Triệu cũng từng như vậy không?
Hoắc Vân Đạt cười ha hả nói. Căn phòng khách 80m vuông rất rộng. Hoắc Vân Đạt không phải lần đầu tới đây nhưng lần đó không phải tới biệt thự rộng như thế này. Y rất thích không khí ở đây.
- Lệnh Hồ còn chưa kết hôn mà.

- Thời buổi này sống thử là rất phổ biến. Mọi người ở với nhau một thời gian nếu thấy hợp thì tiếp tục, không hợp thì sớm chia tay cho đỡ phải ra tòa. Lệnh Hồ một mình ở bên Hoài Khánh cũng khổ. Thị trưởng Triệu cũng phải mau chóng giải quyết công việc cho bạn gái Lệnh Hồ mới được.
Bành Nguyên Hậu cười ha hả nói.

- Tôi hỏi Lệnh Hồ rồi, cậu ta nói không vội, đương nhiên đây chỉ là lời nói còn tôi thấy trong lòng nhất định là đang muốn lắm rồi. Thanh niên trai tráng ở một mình cơ mà.
Triệu Quốc Đống cũng tùy tiện cười nói. Đã lâu không tụ họp với bạn bè, đồng nghiệp cũ, có lẽ chỉ dùng cách này thì mới có thể làm mọi người trở lại thời gian trước.
- Chắc là sang năm sẽ điều Tiểu Sở sang Hoài Khánh, không biết bố mẹ Tiểu Sở có đồng ý không nữa?

- Có thể không đồng ý sao? Điều kiện Hoài Khánh tốt hơn Ninh Lăng vài lần, nhất là hoàn cảnh sống có thể nói là hàng đầu của tỉnh.
Tiếu Triêu Quý lắc đầu nói:

- Làm bố mẹ có ai không nghĩ cho con gái chứ. Tiểu Sở cũng không dối, cô ta còn không biết cuộc sống khi ở bên Lệnh Hồ là như thế nào sao? Hoài Khánh mấy năm trước thì yếu, nhưng bây giờ kinh tế có ngài kéo lên thì phát triển chỉ là sớm hay muộn. Tiểu Sở còn có thể không theo Lệnh Hồ sao? Có thể có con rể như Lệnh Hồ thì chỉ sợ lão Sở Quảng Hà nằm mơ cũng cười thành tiếng.

Tiếu Triêu Quý ở Ninh Lăng nhiều năm nên rất quen bố Sở Lỵ (bạn gái Lệnh Hồ Triều). Ngày đó trước khi Sở Lỵ cùng Lệnh Hồ Triều chính thức xác định quan hệ, đối phương còn thông qua đủ loại quan hệ tìm hiểu về Lệnh Hồ Triều, cũng hỏi tới Tiếu Triêu Quý.

- Trụ cột của Hoài Khánh mặc dù tốt nhưng chậm trễ vài năm. Xu thế phát triển của Ninh Lăng bây giờ rất nhanh, nhất là hoàn cảnh đầu tư của Ninh Lăng được cải tiến nhiều, tôi thấy Hoài Khánh chưa chắc đã bắt kịp tốc độ hiện nay của Ninh Lăng.

Triệu Quốc Đống cũng biết Hoàng Lăng đã dồn nhiều tâm trí ở Ninh Lăng, liên tục đưa ra các chính sách thu hút đầu tư, mà cũng đầu tư nhiều tiền xây dựng phương tiện trụ cột. Nhất là Đường sắt Tây Liễu sắp hoàn toàn thông tuyến, đây là cơ hội hiếm có đối với Ninh Lăng.

Đoạn Tây An đến An Khang đã hoàn toàn thông xe. Mà đoạn từ An Khang đến Thông Thành trong tháng này cũng hoàn thành, hiện đang vướng đoạn giữa từ Thông Thành đến Ninh Lăng, cùng đoạn từ Ninh Lăng đến Tân Châu cũng đang được nhanh chóng xây dựng, có lẽ tháng 10 năm sau cả Đường sắt Tây Liễu sẽ thông tuyến, lúc đó từ Tây An đến Liễu Châu chỉ mất vài tiếng là tới.

Thông Thành cùng Ninh Lăng vốn không có đường sắt thì bây giờ cũng đón cơ hội phát triển rất lớn. Ninh Lăng có ưu thế về vận chuyển đường thủy sông Ô Giang, bây giờ thêm cả Đường sắt Tây Liễu sẽ càng xác định vị thế trung tâm trong giao thông giữa đông và tây.


- Ha ha, Thị trưởng Triệu, Ninh Lăng có được ngày hôm nay có công không nhỏ của ngài. Bây giờ ngài đến Hoài Khánh, có trụ cột tốt như vậy, tôi tin chính quyền Thị xã Hoài Khánh dưới sự lãnh đạo của ngài nhất định đạt được thành tích lớn hơn Ninh Lăng.

Hoắc Vân Đạt rất tin tưởng vào bản lĩnh làm kinh tế của Triệu Quốc Đống. Y học được không ít thứ từ Triệu Quốc Đống, nhưng y cũng biết chênh lệch giữa mình và Triệu Quốc Đống là rất lớn. Nhất là ánh mắt vượt thời gian của Triệu Quốc Đống không ai có thể học được hoặc có thể vượt qua. Có những thứ thông qua nhiều năm kinh nghiệm mò ra, nhưng có những thứ không thể.

- Được rồi, anh đừng đội cho tôi cái mũ to như vậy. Nói thật tôi làm việc ở Hoài Khánh không được vui vẻ như khi ở Tây Giang. Điểm này Quế Toàn Hữu có thể biết.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
- Không ngoài gì khác, ở Ninh Lăng tôi có nhiều đồng nghiệp cùng chí hướng, mọi người có thể hiểu được suy nghĩ của tôi, có thể đưa ra ý kiến đề xuất, có thể phân tích theo hướng khách quan, như vậy tôi mới có thể có thu hoạch.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mấy người Hoắc Vân Đạt đều có chút cảm động. Dù là Tiếu Triêu Quý hay Hoắc Vân Đạt đều phải suy nghĩ lại lúc còn hợp tác với Triệu Quốc Đống. Mọi người hiểu rõ lẫn nhau, mọi người đều không tự giác vây quanh Triệu Quốc Đống, một lòng muốn tiến về phía trước.

Ngay khi mọi người đang suy nghĩ chuyện xưa, một xe Buick màu đen tiến đến, theo sát phía sau là xe Santana.


- Toàn Hữu đến, phía sau chắc là Hiểu Lam.
Quế Toàn Hữu tới không tránh khỏi có cuộc chào hỏi. Lệnh Hồ Triều và Sở Lỵ cũng từ trên xe đi xuống.

Thân phận của Lệnh Hồ Triều đã khác xưa. Triệu Quốc Đống lần này lập tức sẽ được bầu làm Thị trưởng, Lệnh Hồ Triều cũng sẽ được lên làm cán bộ cấp Trưởng phòng. Chỉ cần tiếp tục đi theo Triệu Quốc Đống, đợi Triệu Quốc Đống lên chức lần nữa thì có lẽ Lệnh Hồ Triều mới 30 đã thành cán bộ cấp phó huyện, cũng là người có tương lai vô hạn.

Theo sau đúng là Ngụy Hiểu Lam và Vương Lệ Mai.

Quế Toàn Hữu và Ngụy Hiểu Lam bây giờ đều đã thành Chủ tịch huyện, coi như là người có cấp bậc cao nhất được Triệu Quốc Đống nâng đỡ lên. Đây không phải chỉ dựa vào năng lực mà phải xem cơ hội.

Sau đó khi Vưu Liên Hương và Giản Hồng đến càng làm cho nơi này thêm náo nhiệt.

Vương Lệ Quyên cùng Vưu Huệ Hương là người tới cuối cùng, muộn hơn cả Lạc Dục Thành cùng Trần Lôi. Hai người các cô ở đây không có mấy người nhận ra. Chẳng qua có Vưu Liên Hương và Vương Lệ Mai ở đây nên cũng nhanh chóng dung nhập vào quần thể này.

Mọi người ở đây đều có nhiều lời để nói, tất cả mọi người bởi vì vây quanh Triệu Quốc Đống nên đã kéo gần với nhau. Tiếng nói tiếng cười không ngừng vang lên.


Mặc dù Triệu Quốc Đống đã rời khỏi Ninh Lăng, nhưng hắn cũng phát hiện sai lầm rất lớn của mình ở Hoài Khánh.

Đó chính là mình không thể tạo được một quần thể như lúc ở Ninh Lăng, mặc dù khi ở Ninh Lăng hắn có cấp bậc kém hơn. Ngoài Quế Toàn Hữu và Vương Lệ Quyên là người từ ngoài tiến vào ra, hắn chưa bồi dưỡng được ai ở Hoài Khánh cả. Đưa mắt nhìn tất cả các quận, huyện, ngành chức năng ở Hoài Khánh thì đúng là không tìm được hai người hợp mắt.

Điều này không có quá nhiều quan hệ với thời gian công tác của hắn ở Hoài Khánh. Như Tiếu Triêu Quý, Chương Nguyên Hậu, Mạc Vinh, Lạc Dục Thành đều là người khi hắn làm việc ở Tây Giang mới tạo được quan hệ. Mà hắn ở Tây Giang có một năm, ở Hoài Khánh đã hai năm.

Điều này có quan hệ nhất định do trước đó hắn chỉ là Phó thị trưởng. Dù sao công việc bên Ủy ban Thị xã có cấp bậc khác như khi hắn làm Phó chủ tịch huyện Hoa Lâm, lúc ấy hắn còn có thể lôi kéo được Quế Toàn Hữu và Vương Nhị Khải. Nhưng hắn làm Phó thị trưởng thường trực gần hai năm mà không tìm được hai cấp dưới đáng giá để tri tâm, nếu không phải có một hai đồng nghiệp cùng cấp gọi là tri tâm ra, Triệu Quốc Đống có thể đánh giá hai năm qua của mình là thất bại trong phương diện này.

Triệu Quốc Đống biết bắt đầu từ bây giờ mình phải thay đổi. Mặc dù vẫn lấy công việc bên Ủy ban Thị xã làm chính nhưng hắn đã thành Thị trưởng. Thị trưởng khác Phó thị trưởng, vừa nắm bắt công việc trung tâm, vừa phải có cái nhìn toàn cục, hầu hết các công việc cụ thể nên giao cho các phó làm.

Từ trong công việc mà phát hiện ra nhân tài xuất sắc, đây là biện pháp tốt nhất nhưng hiệu quả có lẽ khá chậm. Về mảng khác là hắn có thể thông qua công việc hàng ngày mà phát hiện, lựa chọn nhân tài, phạm vi có thể hạn hẹp hơn một chút, hơn nữa cũng có thể mang theo tính chủ quan, còn có cả lựa chọn cán bộ do người hắn tin tưởng đề cử lên. Đây cũng là một biện pháp, nhưng đồng dạng cũng mang theo tính chủ quan.

Trước khi hình thành hệ thống đánh giá nhân tài công bằng, mấy phương thức này có thể nói là bổ sung cho nhau. Với cách lựa chọn cán bộ hiện nay thì chế độ trình tự coi như hoàn thiện, nhưng khi người thực hiện thiếu sự công tâm thì cách làm sẽ không được công bằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận