Lộng Triều

- Khu Khai Phát Hoài Khánh đã tiến vào quỹ đạo, ngoài Công ty Hòa Tân, tập đoàn Quảng Đat, tập đoàn Nhân Bảo và nhiều công ty điện tử khác đều có ý tiến vào Khu Khai Phát, bây giờ đang tiến hành các cuộc đàm phán cuối cùng. Ngoài ra các công ty như công ty Dây cáp Khang Ninh nước Mỹ, công ty điện khí Alps Nhật Bản và nhiều công ty Âu, Mĩ Nhật đều có ý tới đầu tư vào Khu Khai Phát Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống dừng một chút rồi nói:
- Nhất là rất nhiều công ty hàng đầu trong làm việc điện tử thông tin đều có ý tiến vào Hoài Khánh. Nhưng hiện nay Khu Khai Phát chỉ nhận các hạng mục lớn và hàm lượng khoa học kỹ thuật cao. Mà Khu công nghiệp Khánh Châu lại ở ngay cạnh Khu Khai Phát Hoài Khánh, điều kiện chênh nhau không mấy, nếu như có thì chỉ là phương tiện trụ cột.

Hồ Dương lập tức tiếp lời:
- Thị trưởng Triệu, Khu công nghiệp Khánh Châu chúng tôi mới thành lập, hơn nữa tài chính của Khánh Châu có hạn nên hệ thống điện, đường, nước thông tin còn chưa đủ. Cho nên Thị xã có phải nên giúp Khánh Châu hay không? Làm cho Khu công nghiệp Khánh Châu có thể nhờ chút từ Khu Khai Phát.

Triệu Quốc Đống cười cười, hắn và Hứa Kiều nhìn nhau rồi chỉ vào Hồ Dương:
- Lão Hồ, anh tính hay thật đó. Bảo sao công tác trước đó làm thuận lợi đến vậy, thì ra sớm có tính toán với Thị xã.

- Ha ha, Thị trưởng Triệu, ngài cũng phải hiểu Khánh Châu chúng tôi không thể so sánh với Quy Ninh cùng Hoài Châu. Thị xã nếu có thể giúp một chút thì nhất định phải giúp Khánh Châu. Khánh Châu cũng có thể mượn cơn sóng này mà phát triển, tốt xấu gì chúng tôi cũng là quận, hai quận không thể chênh lệch quá nhiều mà.

- Anh đúng là biết mở miệng đó.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Trụ cột của Khánh Châu đúng là kém một chút, nhưng điều kiện không kém hơn Hoài Châu là bao. Khiêm tốn là tốt nhưng đừng hạ thấp mình. Bây giờ chính là cơ hội phát triển cho Khánh Châu, Thị xã đang muốn tạo ra mấy động lực tăng trưởng kinh tế, Khu công nghiệp Khánh Châu cũng là một trong các đối tượng được khảo sát. Hy vọng Khánh Châu có tầm nhìn xa và mục tiêu lâu dài.


Triệu Quốc Đống nói ra câu này làm cả Hồ Dương và Mi Trọng Bình bừng tỉnh. Hồ Dương vội vàng nói:
- Thị trưởng Triệu, Thị xã có kế hoạch này sao trước không thấy tin tức gì nhỉ?

- Không, đây chỉ là ý tưởng của tôi, phải xem điều kiện, cơ hội thế nào đã. Nhưng không có điều kiện nhất định không có cơ hội. Cho nên Khu công nghiệp Khánh Châu đừng đặt yêu cầu quá thấp. Đương nhiên dưới điều kiện cho phép thì tôi thấy Công ty khai thác đô thị sẽ cân nhắc việc xây dựng một số phương tiện dùng chung cho cả Khu Khai Phát và Khu công nghiệp Khánh Châu.

Triệu Quốc Đống gần như buộc chặt áo lông vào người. Mùa đông Hoài Khánh không quá lạnh nhưng gió ven hồ đập vào người lại khác.

- Lệnh Hồ, bao giờ định kết hôn?
Triệu Quốc Đống nhét tay vào túi rồi thở ra một làn sương trắng.

- Vẫn sớm, Sở Lỵ cũng không gấp, có lẽ chờ thêm một hai năm nữa.

Lệnh Hồ Triều cũng không biết sao giữa trời đông giá rét này mà Triệu Quốc Đống lại thích đi dạo cạnh hồ. Trời mới 8h tối mà đã tối đen, đường này không có mấy xe qua lại.

- Ồ, thanh niên kết hôn muộn mới tốt, tập trung nhiều vào trong công việc, tạo trụ cột cho tốt vào.
Triệu Quốc Đống nói.


Việc giải phóng mặt bằng cho đại lộ Ngô Đồng bên Hoài Châu gặp áp lực rất lớn. Ủy ban xây dựng thị xã có hai nhân viên đi giải tỏa bị đánh, mặc dù không bị thương nhưng nó tạo ra ảnh hưởng rất xấu. Phân cục Hoài Châu đã tạm giam hai tên gây rối nhưng việc giải phóng mặt bằng không thể đẩy mạnh. Điều này làm Triệu Quốc Đống rất buồn bực.

Lệnh Hồ Triều có chút khẩn trương. Khi Triệu Quốc Đống nói với y rằng muốn sang Hoài Châu xem một chút, y có chút lo lắng. Việc đi với tư cách cá nhân này sẽ gây không ít tác dụng phụ, hơi không chú ý sẽ tạo thành ảnh hưởng.

Triệu Quốc Đống lúc này lại không biết là do Khuông Dương cố ý gây rối hay đúng là do dân chúng địa phương chống đối. Theo lý thuyết Thị xã đã tính tới việc giải phóng mặt bằng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của nông dân, cũng đã làm công tác tư tưởng, chuẩn bị cấp một quỹ tiền tối thiểu để đảm bảo cuộc sống cho nông dân bị thu hồi đất.

Con đường phía trước có mấy người, Triệu Quốc Đống không dừng lại mà trực tiếp đi tới.

- Lăng Phong, Hoa Minh, các anh sao lại tới đây.
Một người đàn ông đằng trước đi tới bắt tay Triệu Quốc Đống:
- Thị trưởng Triệu, ngài đến.

Triệu Quốc Đống biết nhất định là do Lệnh Hồ Triều gọi cho Cục Công an Thị xã. Hắn vốn định tới xem vấn đề khó khăn trong giải phóng mặt bằng ở Hoài Châu là gì, thuận tiện hỏi xem chính sách giải tỏa này khiến dân chúng nghĩ sao?

Nhưng Lệnh Hồ Triều biết Hoài Châu bây giờ không quá yên tĩnh. Nhất là mấy xã, thị trấn bị giải tỏa đều có vẻ kích động, Quận ủy, Ủy ban Hoài Châu lại làm không tốt bằng bên Khánh Châu.


Khánh Châu cũng phản ánh vấn đề lên Thị xã, nói Thượng Hải rất phức tạp, mâu thuẫn rất nhiều, cho rằng chính sách Thị xã đưa ra quá nghiêm khắc, khó có thể chứng thực công việc, yêu cầu Thị xã phải điều chỉnh lại chính sách giải phóng mặt bằng, nếu không không thể đẩy mạnh tiến độ.

- Là Lệnh Hồ thông báo cho hai anh?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói:
- Có gì mà phải thông báo, tôi chỉ là muốn tìm hiểu xem quần chúng có ý kiến gì với chính sách giải phóng mặt bằng do Thị xã đưa ra hay không mà thôi?

- Thị trưởng, việc này sợ không ổn. Chính sách của Thị xã mới được đưa ra, mặc dù kết hợp với chính sách của tỉnh nhưng có nhiều điểm không rõ ràng, rất nhiều điểm còn cần thay đổi. Nhưng tiến độ việc xây dựng của Thị xã lại gấp như vậy cho nên nhiều lúc phải lấy đất trước, bàn việc bồi thường sau. Việc giải tỏa cũng có nhiều điểm không đồng nhất nên tạo thành nhiều vấn đề.

Đường Lăng Phong đã lên làm chính ủy phân cục Hoài Châu, trong này đương nhiên có một phần nguyên nhân do Triệu Quốc Đống nói giúp y với Lý Trường Giang.

- Ồ.
Triệu Quốc Đống dừng lại, hắn nhìn chằm chằm Đường Lăng Phong rồi nói:
- Nhiều vấn đề như vậy sao? Mâu thuẫn thật sự lớn đến thế?

Đường Lăng Phong có chút nóng mặt vì biết lời vừa rồi của mình không ổn.

Triệu Quốc Đống mặc dù chưa xuống xem trực tiếp nhưng cũng không phải người dễ lừa. Nhất là khi bên Khánh Châu đang làm khá tốt. Chẳng qua nước bên Hoài Châu quá sâu, bản thân Đường Lăng Phong làm chính ủy Hoài Châu chưa lâu mà đã cảm nhận rõ ràng mâu thuẫn giữa Quận ủy với Ủy ban quận, giữa Hoài Châu với Thị xã.


Thấy Đường Lăng Phong không nói, Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn y sau đó dừng lại nhìn quanh. Một lúc lâu sau hắn quay đầu lại nói:
- Về.

Đường Lăng Phong có chút khẩn trương. Y nhìn Đằng Hoa Minh và biết hôm nay nếu mình không giải thích tốt thì con đường chính trị coi như tới cuối.

- Thị trưởng Triệu, ngài chờ chút, tôi ..
Đường Lăng Phong vội vàng đuổi theo.

Triệu Quốc Đống không thèm để ý tới y, trực tiếp đi tới trước. Lệnh Hồ Triều cũng có chút lo lắng, y biết Đường Lăng Phong đã phạm vào điều kiêng kỵ của Thị trưởng Triệu nhưng không dám mở miệng khuyên.

Đường Lăng Phong không vì vậy mà dừng bước. Y ra hiệu cấp dưới không cần đi theo rồi vội vàng chạy qua người Triệu Quốc Đống:
- Thị trưởng Triệu, ngài cũng biết tình hình Hoài Châu có chút phức tạp, bây giờ tôi cũng không dám nói bừa.

- Hừ, phức tạp như vậy sao? Thật sự khiến anh không thể làm sao? Tôi muốn nghe tình hình thực tế cũng không được ư?
Triệu Quốc Đống dừng lại nói.

Đường Lăng Phong cắn răng rồi nhìn quanh:
- Thị trưởng Triệu, có chút tình hình không đơn giản như ngài nghĩ. Tôi cũng là cảm thấy trong này quá phức tạp, dính tới lợi ích quá nhiều người, điều này một lời khó hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận