Lộng Triều

Cù Vận Bạch đoán không sai, khi tổ công tác do Ủy ban Thị xã phái ra tới Hoài Châu kiểm tra vấn đề gặp phải khi giải phóng mặt bằng đại lộ Hiết Mã, đại lộ Ngô Đồng, Hoài Châu lập tức có phản ứng rất lớn.

- Đây là như thế nào? Thị xã cho rằng Quận ủy, Ủy ban Hoài Châu chúng ta không thể tin nổi nên muốn xuống nghe dân chúng có tố cáo Quận ủy, Ủy ban Hoài Châu chúng ta hay không sao?
Phó bí thư Hoài Châu Chu Tri Sơn nói. Y công tác ở Hoài Châu đã hơn 20 năm.

- Không chắc đã là ý kiến của Thị xã mà là của một cá nhân nào đó.
Địch Huy cười lạnh một tiếng.

Khuông Dương xoay xoay chiếc bút trong tay, vẻ mặt rất bình tĩnh. Y có chút khó chịu khi Địch Huy dám nói rõ ràng như vậy.

- Không thể nói như vậy, Thị xã chỉ nói sẽ phái một tổ công tác đến tìm hiểu tình hình, tôi thấy đây là việc tốt. Hoài Châu chúng ta có khó khăn, để cho Thị xã hiểu cũng là bình thường.

Tang Khắc Minh có chút không hài lòng với thái độ của Địch Huy. Nhưng Địch Huy vốn là kẻ kiêu căng, lại được Khuông Dương tin tưởng, là kẻ bá đạo nổi tiếng ở Hoài Châu. Mặc dù là Vương Lệ Quyên, Chu Tri Sơn cũng không muốn trực diện xung đột với Địch Huy. Tang Khắc Minh cũng không định lên tiếng, nhưng y là người phối hợp Thị xã giải phóng mặt bằng đại lộ Hiết Mã cùng đại lộ Ngô Đồng, cho ên không thể không lên tiếng.


- Lão Tang, lời này của anh không đúng. Tổ công tác làm gì? Đó có nghĩa là quận ta không làm tốt công việc, hoặc là nói không làm tốt công việc theo ý của Thị xã, nếu không Thị xã sao phái tổ công tác tới Hoài Châu?
Địch Huy lập tức đáp trả.
- Quận Khánh Châu vì lấy lòng Thị xã nên ra sức giải phóng mặt bằng, hơn nữa điều kiện của họ sao có thể so sánh với chúng ta? Nhân số ít, mâu thuẫn ít thì đương nhiên là nở mày nở mặt rồi.

- Không thể nói như vậy, Khánh Châu làm từ tước, Hoài Châu chúng ta đi sau, Thị xã có cái nhìn cũng là bình thường. Tổ công tác xuống quận thì chúng ta có thể trực tiếp trao đổi, nói cụ thể tình hình Hoài Châu, tôi tin Thị xã không đến mức vô lý chụp mũ chứ?

Vương Lệ Quyên có chút coi thường trình độ của tên Trưởng ban tổ chức cán bộ Địch Huy này. Ngoài việc ăn nói bốc đồng ra thì điểm sáng duy nhất là giỏi quan hệ.

Bị Vương Lệ Quyên nói câu như vậy, Địch Huy hơi tức giận.

Hắn vốn tức vì không thể thành Phó chủ tịch thường trực quận. hắn cũng biết mình thua hơn phân nửa là do ả Chủ tịch huyện này. Mặc dù không có chứng cứ gì nhưng khả năng Tang Khắc Minh như thế nào thì y biết. Mặc dù Tang Khắc Minh tìm Đàm Lập Phong nhưng Tang Khắc Minh không phải thân tín của tên kia, nhiều lắm nói giúp vài câu mà thôi.

Hơn nữa theo tin tức chính xác mà hắn biết Lữ Thu Thần đúng là đã ra sức đề cử mình với Bí thư Trần. Nhưng hai hôm sau Tang Khắc Minh thắng. Điều này làm nửa năm nay Địch Huy rất khó chịu, vẫn muốn tìm cơ hội phát tiết.

- Hừ, chẳng lẽ quận không phản ánh vấn đề cụ thể của mình với Thị xã sao?
Địch Huy ngang ngạnh đáp lại:
- Thị xã chẳng lẽ không biết tình hình đặc biệt của Hoài Châu chúng ta? Tôi thấy quận quá mềm yếu ở việc này. Vì lấy lòng Thị xã mà làm theo nên mới gặp canh này. Nếu chúng ta sớm tỏ thái độ với Thị xã, thái độ kiên quyết một chút. Đây cũng không phải vì lợi ích cá nhân thì sợ gì? Chẳng lẽ mũ trên đầu quan trọng như vậy sao? Đến mức không thèm để ý tới lợi ích của quận ư? Đây là bán quận cầu vinh.

- Trưởng ban Địch, anh nói chuyện rõ ràng một chút, quận có lúc nào chưa tỏ quan điểm với Thị xã? Ai sợ mất mũ? Bán quận cầu vinh, ai bán lợi ích gì của quận? Theo tôi thấy chỉ sợ không phải bán đi lợi ích của quận mà có người sợ ảnh hưởng tới lợi ích riêng của mình.

Thấy Vương Lệ Quyên đã tức, Tang Khắc Minh cũng không kìm được cơn tức giận. Lúc này Vương Lệ Quyên không tiện tranh chấp với Địch Huy, mình lại không vấn đề gì. Dù sao mình cũng trong sạch nên không phải sợ.

Địch Huy ngẩn ra rồi đột nhiên tức giận. Hắn không ngờ Tang Khắc Minh dám nói thẳng mình như vậy. Trước đây khi Tang Khắc Minh làm thường vụ, Phó chủ tịch quận thì còn khách khí với mình. Dù có ý kiến phản đối cũng biết giữ mồm. Không ngờ hôm nay y dám trực tiếp đối đầu mình?

- Tang Khắc Minh, anh hôm nay mà không nói rõ ràng …


- Đủ rồi, có ra thể thống gì không?
Khuông Dương đột nhiên gầm lên, chiếc bút máy trong tay cũng được đập mạnh xuống mặt bàn, bay cao lên cả mét, gãy cán.

- Đây là đâu? Là Hội nghị thường ủy, các anh xem mình như thế nào vậy hả? Đàn bà đi chợ cãi nhau hả? Sao, còn chuẩn bị xắn tay lên đánh nhau hả?
Khuông Dương sa sầm mặt nói.

Tang Khắc Minh nhìn sang bên giống như nhìn vào bình hoa ở giữa phòng hội nghị. Còn Địch Huy lại nhìn ra cửa sổ, môi mím chặt nhưng mặt mày co quắp thể hiện rõ hắn đang rất tức giận.

- Các anh xem biểu hiện của mình đi, còn giống lãnh đạo không?
Khuông Dương nói:
- Công việc có ý kiến khác nhau cũng không cần dùng giọng điện đó nói chuyện. Đây là tự vạch áo cho người xem lưng.

Địch Huy và Tang Khắc Minh cũng thấy mình vừa nãy hơi quá. Chẳng qua hai người đều tức, chẳng qua do quyền lực của Khuông Dương nên không dám tranh luận.

- Chủ tịch Lệ Quyên, Thị xã phái tổ công tác xuống, chúng ta không thể ngăn cản. Dù lý do khách quan thế nào thì chúng ta đúng là chậm hơn quận bạn. Bọn họ xuống kiểm tra tôi thấy là việc tốt, nói ra khó khăn hiện tại, cũng có thể làm cho Thị xã hiểu tình hình thực tế của Hoài Châu chúng ta.


- Tôi thấy như vậy, Chủ tịch Lệ Quyên, chuyện này do Ủy ban phụ trách tiếp đón, thể hiện rõ tình hình thực tế của Hoài Châu chúng ta, để cho bọn họ hiểu rõ khó khăn trong công tác cơ sở chúng ta, cần được Thị xã hiểu và ủng hộ, nhất là về mặt chính sách. Điều kiện của Hoài Châu có hạn, nhưng có một nguyên tắc đó chính là chúng ta phải tìm mọi cách để đạt được yêu cầu hợp lý của mình, đây không chỉ liên quan tới lợi ích của quận, mà còn liên quan tới lợi ích của quần chúng nhân dân bị giải tỏa.

Giảo hoạt. Vương Lệ Quyên thầm mắng.

Sau một phen nói chuyện khá đường hoàng, sau đó Khuông Dương giao nhiệm vụ cho Ủy ban. Đây vốn là việc khó khăn nhưng không thể không nhận.

Nếu dựa theo chính sách của Thị xã mà không tranh thủ được thì trách nhiệm là của Vương Lệ Quyên, cán bộ cơ sở sẽ mắng cô. Nếu ngang ngạnh chống đối với Thị xã, Thị xã nhất định có cái nhìn với cô và lão Tang. Đến lúc đó Khuông Dương có thể nhẹ nhàng đẩy sang Ủy ban là được.

Chẳng qua đây là việc của Ủy ban, muốn đẩy cũng không được. Vương Lệ Quyên cũng không có ý trốn tránh, làm Thị xã hiểu rõ tình hình thực tế, cũng có thể để lãnh đạo liên quan của Thị xã hiểu rõ thái độ của Hoài Châu.

- Được, Bí thư, bây giờ Thị xã phái tổ công tác xuống nhưng tính chất của bọn họ chưa rõ, tôi cảm thấy chúng ta không thể nào nghĩa tổ công tác mang theo thành kiến đến săm soi công việc của chúng ta. Chúng ta phải có tâm trạng bình thường mà ứng đối, chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng, vì công việc, lấy việc nói việc thì tôi tin tổ công tác sẽ có đánh giá khách quan.
Vương Lệ Quyên nói.

Vương Lệ Quyên dũng cảm nhận công việc, nói chuyện vừa cứng rắn cũng không mất nguyên tắc đã làm mấy vị thường vụ gật đầu, ngay cả Chu Tri Sơn, Khuông Dương đều như vậy. Chẳng qua chỉ có Địch Huy là sa sầm mặt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận