Lộng Triều

Triệu Quốc Đống lẳng lặng ngồi nghe Lương Khải Sơn kể lại về Công ty Máy công cụ.

Công ty Máy công cụ bắt đầu suy thoái khi kinh tế Hoài Khánh suy thoái. Còn bây giờ người Hoài Khánh phải gánh trách nhiệm khôi phục nền kinh tế Hoài Khánh.

Ra khỏi văn phòng Lương Khải Sơn, Triệu Quốc Đống cũng thấy đầy xúc động.

Lương Khải Sơn không phải người hẹp hòi, chỉ là không thể vứt bỏ các đồng chí đã cùng chung hoạn nạn bao năm. Trong mắt Lương Khải Sơn, y mãi là giám đốc kiêm Bí thư Công ty Máy công cụ, mãi là thành viên của Công ty Máy công cụ.

Triệu Quốc Đống cũng đã nói rõ mọi chuyện với Lương Khải Sơn. Lương Khải Sơn không phải người không biết lý lẽ. Nhà máy thiết bị xăng dầu mặc dù là công ty thuộc tỉnh nhưng giá trị sản lượng và GDP đều tính trên đầu Hoài Khánh. Triệu Quốc Đống làm Thị trưởng đương nhiên cũng muốn Nhà máy thiết bị xăng dầu phát triển lớn mạnh.

Triệu Quốc Đống đến đã cho thấy hắn tôn trọng Lương Khải Sơn. Lương Khải Sơn cũng có thể nhận ra điều này. Thị xã không thể vì Công ty Máy công cụ mà đình trệ thủ tục niêm yết lên thị trường chứng khoán của Nhà máy thiết bị xăng dầu. Có thể làm như thế này đã là hết lòng.

Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng nói ra điều làm Lương Khải Sơn thấy hứng thú. Loại bỏ khoản nợ của Công ty Máy công cụ, giải quyết vấn đề thuế sẽ có thể khiến cho Công ty Máy công cụ niêm yết được lên thị trường chứng khoán.

Điều này cần Triệu Quốc Đống giải quyết vấn đề tài chính. Mà Lương Khải Sơn cũng cần đi làm công tác tư tưởng ở Công ty Máy công cụ.


Nếu Lương Khải Sơn có thể chủ động tới tìm Trần Anh Lộc nói chuyện thì áp lực bên Thị ủy sẽ giảm đi, nhiều chuyện có thể đẩy nhanh tiến độ. Triệu Quốc Đống tin Trần Anh Lộc sẽ nể mặt Lương Khải Sơn.



- Một chữ. Mệt. Nhưng lại cảm thấy mình gặp việc gì cũng khó có thể làm, đúng là không sảng khoái hư khi em làm Phó thị trưởng thường trực.
Triệu Quốc Đống uống cạn chén và nói.

- Cậu bây giờ mới nhận ra sự khó chịu của anh lúc trước phải không? Thiếu quân, thiếu tướng, làm việc gì cũng khó khăn. Việc không muốn làm mỗi ngày xếp đầy như núi, không nói có chuyện còn cần phải cúi người. Ánh mắt phải nhìn xa trông rộng nhưng khi làm việc cần có chừng mực. Đó mới là một vị Thị trưởng.
Vương Phủ Mỹ cười nói.

- Cũng có vẻ như anh nói, chẳng qua không hoàn toàn giống như vậy.

Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận mình làm Thị trưởng đúng là rất khó khăn. Thảo nào Thư Chí Cao ở Ninh Lăng hay Hà Chiếu Thành ở Hoài Khánh đều không quá thoải mái ở chức Thị trưởng này. Ngay cả Mạch Gia Huy khá cứng rắn nhưng sau khi Kỳ Dư Hồng thể hiện quyền lực của Bí thư Thị ủy cũng phải buồn bã rời đi.

Thị trưởng chính là Thị trưởng, có một khe sâu không thể bù đắp nổi với Bí thư Thị ủy.

Thị ủy phụ trách phương hương, quản lý cán bộ, nói thẳng ra là quản việc lớn. Còn bên chính quyền là chấp hành. Tất nhiên không phải chấp hành ý đồ của Ủy ban Thị xã mà là ý đồ của Thị ủy. Hiểu hay không hiểu đều phải chấp hành.

Thị trưởng thông minh hoặc là nói Thị trưởng có năng lực mạnh thì sẽ khôn khéo đưa suy nghĩ của mình cho Bí thư Thị ủy biết, mong được Bí thư Thị ủy hiểu. Như vậy quan điểm của anh có thể được Bí thư Thị ủy dùng, như vậy anh làm việc sẽ dễ dàng hơn.

Nếu như quan diểm của Thị trưởng và Bí thư Thị ủy hoàn toàn khác nhau, vậy anh muốn làm một Thị trưởng tốt thì cần phải học cách điều chỉnh tâm trạng, học cách thích ứng.

Vì thế khi Thị ủy có quyết định thì Ủy ban cần phải toàn lực chấp hành. Chẳng qua nếu như quan điểm xung đột quá lớn với suy nghĩ của bên Ủy ban, mâu thuẫn quá mạnh thì sẽ khiến cho việc chấp hành của Ủy ban giảm đi nhiều.

Đương nhiên ở tình huống này Bí thư Thị ủy có thể bồi dưỡng vị Phó thị trưởng thường trực đến để phân hóa cơ cấu quyền lực của Thị trưởng, đồng thời Thị trưởng có thể tìm kiếm ủng hộ của vị Phó bí thư Thị ủy. Đây là quá trình thỏa hiệp và đối đầu.

Vương Phủ Mỹ đã vượt qua giai đoạn ban đầu, đã tìm được điểm thăng bằng với Mục Cương. Ở điểm này cả hai cùng bắt tay vì mục tiêu chung. Hơn năm nay kinh tế Thiên Châu phát triển rất nhanh đã chứng minh hiệu quả của việc thỏa hiệp của hai người.


- Còn nói mạnh miệng. Mới một tháng thôi, cuộc sống còn dài, cậu cứ từ từ mà thưởng thức.
Vương Phủ Mỹ không nói nhiều vì Triệu Quốc Đống thông minh như vậy thì sao không hiểu được vấn đề.

Làm Thị trưởng chính là bị chịu áp lực từ nhiều phía, nếu không sao có thể trưởng thành được.

- Có đôi khi em đúng là muốn bỏ qua tất cả mà làm mạnh một phen, nhưng mà lý trí bảo em phải nhịn. Có thể nói không ngừng nhẫn nhịn là tâm trạng chính xác của một Thị trưởng.
Triệu Quốc Đống chép miệng nói.

- Đúng. Nói cho cùng làm Thị trưởng phải có Thị trưởng như vậy, nếu như vội vàng xao động thì nhất định không được. Làm Thị trưởng giống như một người cô con dâu vậy, vừa phải chăm chỉ, vừa không thể làm trái ý bố mẹ chồng. Nếu nắm giữ tốt việc này thì làm Thị trưởng cũng ổn.
Vương Phủ Mỹ gắp miếng cá bỏ vào miệng nhai rồi nói:
- Tương ca, không biết vị Thị trưởng Mễ chỗ anh có phải lo này lo kia giống tôi và Quốc Đống không?

Tương Uẩn Hoa từ nãy không nói mà chỉ ngồi ăn.

Đến khi Vương Phủ Mỹ bắn thẳng vào mình, Tương Uẩn Hoa mới từ tốn nói:
- Các cậu làm Thị trưởng chỉ biến kêu trời kêu đất, chẳng lẽ nghĩ Bí thư sung sướng muốn làm gì thì làm sao? Trên đời đâu có chuyện tốt như vậy? Quyền lợi nghĩa vụ luôn đan xen vào nhau. Hừ, chờ đi, khi các cậu làm Bí thư thì sẽ biết việc bị kẹp không chỉ có mình Thị trưởng mới nhận thấy.

- Ồ, sao cảm thấy như Tương ca cũng kêu trời trách đất vậy? Chẳng lẽ Thị trưởng Mễ kia dám chống đối hẳn sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.


Thị trưởng Thông Thành Mễ Phái là nhân vật khá khôi hài. Triệu Quốc Đống đã gặp Mễ Phái vài lần khi họp. Mễ Phái cũng biết Triệu Quốc Đống đã từng làm việc với Tương Uẩn Hoa ở Ninh Lăng nên khá quen thuộc. Nhưng y không rõ quan hệ cá nhân của hai người là như thế nào.

- Không đến mức đó nhưng y cũng không đến mức như các cậu nói.
Tương Uẩn Hoa thản nhiên nói:
- Nhưng các cậu nếu hy vọng quan điểm của một người hoàn toàn phù hợp với mình thì đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Tương Uẩn Hoa nói vậy làm Triệu Quốc Đống và Vương Phủ Mỹ hiểu rõ quan hệ của Mễ Phái và Tương Uẩn Hoa là như thế nào.

Thấy Vương Phủ Mỹ cùng Triệu Quốc Đống im lặng không nói, Tương Uẩn Hoa cười ha hả nói:
- Sao thế, tôi chỉ nói một câu đã im lặng sao? Không đến mức như vậy. Quan hệ giữa tôi và Mễ Phái không đến mức như các cậu nghĩ. Chính xác mà nói nó giống quan hệ giữa các cậu và Bí thư nơi mình làm việc vậy. Quan hệ công việc bình thường, chỉ thế mà thôi. Ai muốn vượt quá quan hệ này thì kẻ đó không làm tốt công việc, chỉ là bù nhìn.

Tương Uẩn Hoa nói làm cả Triệu Quốc Đống, Vương Phủ Mỹ đều giật mình.

Triệu Quốc Đống bưng chén lên và nghĩ tới lúc mình và Trần Anh Lộc ngồi uống rượu lần đầu tiên. Bởi vì bữa rượu đó làm cho quan hệ của hắn và Trần Anh Lộc trở nên hòa hợp hơn. Điều này làm hắn là Phó thị trưởng thường trực có chỗ dựa mạnh. Nhưng bây giờ thì sao?

Triệu Quốc Đống thầm nghĩ mình và Trần Anh Lộc chẳng lẽ thật sự cũng phải như lời Tương Uẩn Hoa nói ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận