Lộng Triều

Triệu Quốc Đống cũng biết điều mình đang đề cập bây giờ sợ khó làm người ta chấp nhận. Nhưng việc bồi dưỡng sự tự đổi mới, ý thức được nguy cơ của công ty là quá trình trong thời gian dài. Ở điểm này thì do quy mô và ý thức kinh doanh các công ty trong nước thiếu nên khó có thể bồi dưỡng được. Mỗi lần đều nếm mùi thất bại thì mới có thể nhận ra.

Quan điểm này của Triệu Quốc Đống làm mấy vị lãnh đạo Hoài Châu khá xúc động. Khuông Dương không phải người bình thường, có thể ngồi vào vị trí này, kinh tế của Hoài Châu cũng chỉ kém Quy Ninh chút ít thì sao không có bản lĩnh được. Đây cũng là nguyên nhân y mặc dù không hòa hợp với Vương Lệ Quyên nhưng cũng không can thiệp vào việc phát triển kinh tế mà Vương Lệ Quyên đặt ra.

Đối phó với Khuông Dương như thế nào thì Triệu Quốc Đống cũng phải cân nhắc. Hắn biết muốn kéo Khuông Dương đứng về phía mình là không thực tế, làm như thế nào giảm bớt mâu thuẫn, củng cố quan hệ là điều hắn cần suy nghĩ.

Hắn đến Hoài Khánh là để làm việc, chỉ cần không phải người luôn phản đối trong mọi vấn đề của hắn thì hắn có thể dùng.

Khuông Dương cũng không có xung đột căn bản gì với hắn. Hơn nữa Khuông Dương cũng là người có bản lĩnh, kéo gần khoảng cách đôi bên, giữ sự hòa thuận thì tin rằng đó là điều cả hai đều mong muốn.

Đến trưa Khuông Dương mời Triệu Quốc Đống ở lại dùng bữa, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và nhận lời. Điều này không giống tác phong của hắn, chẳng qua lại làm đám người Khuông Dương, Vương Lệ Quyênq vui vẻ. Nhất là Khuông Dương, y biết quan hệ đôi bên thân thiết hơn mới có lợi cho việc trao đổi sâu hơn nữa, nhất là ở vấn đề quy hoạch đô thị.



- Nói như vậy Phó chủ tịch xã Bách Hoa vì hoàn thành nhiệm vụ nên đã tìm người xã hội giúp?

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nói cách khác mặc kệ anh ta dùng cách gì thì cũng là có ý đồ, như vậy sẽ có trách nhiệm.

- Đúng thế, cơ quan công an chỉ sợ cũng nhằm vào điểm này. Mấy tên cầm đầu hành hung đánh người có một trốn đi, còn một người bị bắt. Tổ công tác của Sở công an khá hài lòng với sự phối hợp của Cục Công an và phân Cục Công an Hoài Khánh, Khánh Châu. Có lẽ vụ án về cơ bản sắp xong.
Vu Văn Lượng gật đầu nói. Chuyện này liên quan khá rộng, có hai cán bộ xã dính tới, còn có một Phó chủ tịch xã.

- Tổ công tác có bắt vị Phó chủ tịch xã kia không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và nói.

- Nghe nói tổ công tác cũng có tranh cãi và không cùng ý kiến với việc này. Có người đề nghị có thể giám sát mà thôi.
Vu Văn Lượng hơi do dự. Y cũng thông qua quan hệ mà hỏi được chút tin tức nhưng không quá rõ ràng.

Triệu Quốc Đống hơi yên tâm một chút. Nếu như chưa lập tức bắt tức là việc Phó chủ tịch xã Bách Hoa có trách nhiệm lớn đến đâu trong việc này vẫn còn tranh cãi, ít nhất có thể nói rõ một điều y không cấu kết xã hội đen như bên ngoài đồn thổi.

Nhưng từ việc này đã lộ ra một điều đáng để chú trọng. Đó chính là nội thành Hoài Khánh gồm cả Hoài Châu cùng Khánh Châu vẫn còn thế lực xã hội đen, ngay cả một số cán bộ Đảng viên khi làm việc không còn biện pháp liền nghĩ tới nhờ vả thế lực xã hội đen.

Tập đoàn Mã Cam Xương bị diệt làm cho thế lực xã hội đen của Hoài Khánh thu hẹp lại nhưng không khí Hoài Khánh vẫn chưa thay đổi. Nhất là khu vực ngoại ô Hoài Châu cùng Khánh Châu vẫn còn không gian sinh tồn cho các thế lực xã hội đen. Thế lực này không ngừng bành trướng trong lĩnh vực cung cấp vật liệu xây dựng, vận chuyển.

Khi Công ty khai thác đô thị gặp đủ cản trở, Hứa Kiều đã mấy lần nhắc với Triệu Quốc Đống. Cơ quan công an tham gia chỉ là chữa ngọn không chữa gốc, nhất là nó còn dính tới dòng họ các cán bộ cơ sở làm vấn đề có chút phức tạp.

- Văn Lượng, anh đoán xem lần này tổ công tác của Sở công an sẽ có kết luận khi nào?
Triệu Quốc Đống nói.

- Tôi đoán có lẽ trong vòng một tuần nữa.
Vu Văn Lượng nhíu mày nói.

- Thực ra tình hình về cơ bản đã làm rõ, bây giờ chủ yếu tập trung về Phó chủ tịch xã Bách Hoa kia nắm giữ vai trò gì trong này.

- Ừ.
Triệu Quốc Đống nói.
- Chiều anh thông báo Thị trưởng Lý, Cục trưởng Cục Công an và Phó cục trưởng phụ trách công tác hình sự đến văn phòng tôi, tôi muốn trao đổi vài điều với bọn họ. Phải để bọn họ bố trí một chút công việc, những việc này đã ảnh hưởng tới sự phát triển kinh tế của Thị xã chúng ta.

Vu Văn Lượng ngẩn ra rồi lập tức hiểu ý của Triệu Quốc Đống.
- Thị trưởng Triệu, lúc này mà có hành động thì có thích hợp không? Tôi sợ rằng sẽ khiến Sở công an sẽ nghi ngờ.

- Bao giờ hành động thì phải xem tình hình. Nhưng tôi cảm thấy không nên kéo dài quá lâu. Ý của tôi là sau khi tổ công tác Sở công an rời đi thì chúng ta sẽ bắt đầu. Hoài Khánh chúng ta có vấn đề thì phải do Hoài Khánh chúng ta tự mình giải quyết, như vậy mới giải quyết hoàn toàn được.
Triệu Quốc Đống đứng lên trầm giọng nói.

Ra khỏi văn phòng Triệu Quốc Đống, Lý Trường Giang thấy áp lực lên vai mình không hề nhỏ.

Y vốn nghĩ Triệu Quốc Đống chỉ muốn nhằm vào việc đang bị điều tra, không ngờ Vu Văn Lượng lại đưa cho y một tập tài liệu dày, hơn nữa Vu Văn Lượng còn nói Triệu Quốc Đống cũng đã cẩn thận xem qua, không ít chỗ đều tự mình ghi trên đó.

Lý Trường Giang cũng xem qua, ít ra cũng tầm chục vụ, dính tới đến mấy ngành nghề, nhất là ở hai quận càng thêm đội xuất. Quy Ninh cùng Lâm Giang cũng khá nhiều.


- Sếp, xem ra lần này Thị trưởng Triệu muốn làm lớn rồi đây. Ha ha, hôm nay tôi vừa nhìn là biết chuyện không dễ dàng kết thúc được.
Điền Nhai cười ha hả nói.

Năm ngoái Điền Nhai đã chính thức làm Cục trưởng Cục Công an, căn cơ vẫn chưa củng cố.

Lúc ấy Lưu Liên Xương toàn lực đề cử Phó cục trưởng thường trực Dư Lâm làm Cục trưởng nhưng bị Lý Trường Giang kiên quyết phản đối. Lý Trường Giang lấy lý do bộ máy Cục Công an cần trẻ hóa, tuổi Dư Lâm lại cao nên không thích hợp, vì thế đề cử Điền Nhai trẻ hơn Dư Lâm bốn tuổi. Điều này làm cho Lưu Liên Xương và Lý Trường Giang mâu thuẫn rất lớn.

Lưu Liên Xương thậm chí còn đưa phó giám đốc thường trực Sở công an Nghiêm Lập Dân đến gặp Trần Anh Lộc và Phó Thiên nhằm giúp Dư Lâm lên chức. Nhưng Lý Trường Giang lại được Triệu Quốc Đống kiên quyết ủng hộ, hai người cuối cùng đã thuyết phục được Trần Anh Lộc để Điền Nhai lên chức. Nhưng hai người không thể đuổi được Dư Lâm đi. Tên này vẫn làm Phó cục trưởng thường trực.

Điền Nhai và Dư Lâm đấu tranh gay gắt trong Cục Công an. Chẳng qua Lý Trường Giang lúc ở Cục Công an rất quyết đoán, hai người mặc dù có mâu thuẫn nhưng chỉ có thể nhịn. Bây giờ Điền Nhai làm Cục trưởng, Dư Lâm tiếp tục làm Phó cục trưởng thường trực, Cục Công an liền trở nên không yên ổn. Điền Nhai cũng hiểu cần phải có vài hành động để củng cố uy tín của mình.

- Lão Điền, chuyện này không thể coi nhẹ. Tôi đã xem qua thì thấy hầu hết đã được Thị trưởng Triệu phê vào, hơn nữa sớm nhất đều là từ hơn tháng trước. Xem ra Thị trưởng Triệu đã sớm có ý chỉnh đốn tình hình an ninh trật tự của Thị xã. Chẳng qua Ủy ban Thị xã nhận nhiều đơn thư như vậy, thế Thị ủy và Đảng ủy chính pháp thì sao? Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã thì sao?
Lý Trường Giang đẩy cửa văn phòng rồi ra hiệu Điền Nhai và Dương Viêm vào ngồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận