Lộng Triều

Lượng công trình xây dựng của Hoài Khánh hai năm nay đứng đầu cả tỉnh, đầy cơ hội. Khang Chí Khuê làm ăn không quá tốt ở An Đô vì nơi này cạnh tranh rất mạnh. Các công ty lắp đặt, thiết kế ở An Đô đều có quan hệ, nếu không cũng là có thực lực mạnh. Khang Nhân Lương lên tỉnh chưa lâu, vì thế Khang Chí Khuê không dám làm quá. Chỉ có thể dựa vào chút quan hệ cũ mà làm ăn.

Sau khi nghe nói Hoài Khánh đang xây dựng nhiều, Khang Chí Khuê vẫn tìm cơ hội đến Hoài Khánh nên nói với ông bố. Không ngờ ông bố vừa nói đã tìm được cửa cho y, Khang Chí Khuê lại vung dao chặt đứt. Nghĩ đến đây Khang Chí Khuê chỉ muốn vung tay tát mặt mình mà thôi.

Triệu Quốc Đống và mấy người Kiều San về phòng. Hắn không muốn gọi điện cho Khang Chí Khuê nhưng không thể không gọi, nếu không chuyện càng lớn hơn. Thằng ranh Trần Siêu đã gọi cảnh sát của đội An ninh trật tự tỉnh. Triệu Quốc Đống lại không muốn tìm Lưu Triệu Quốc, thứ hai tìm người khác sẽ phiền phức, vì thế hắn gọi thẳng cho Khang Nhân Lương. Hắn tin với trí tuệ của Khang Nhân Lương sẽ không bao che Khang Chí Khuê.

- Đống ca, giỏi, rất giỏi.
Về phòng, Trương Thăng không nhịn được kêu lên.
- Mẹ chứ, con của Chủ tịch Khang, mọi người có thấy vẻ sợ hãi của hắn không? Tôi thấy nhất định là bị bố hắn mắng cho một trận tơi bời rồi. Mẹ kiếp, thằng còn lại là con của Tổng đội trưởng Đội an ninh trật tự tỉnh, tôi thấy nó xám xịt sang bên gọi điện bảo người đừng tới. Ha ha, tôi còn sợ bị chúng xử lý nữa chứ?

Thấy Trương Thăng kích động không ngừng đi quanh phòng nói, Triệu Quốc Đống không nhịn được cười khổ nói:
- Trương Thăng, không đến mức như cậu nói chứ? Tôi chẳng qua chỉ trùng hợp quen Chủ tịch Khang mà thôi.

- Được rồi Đống ca, anh đừng có nói, hai mắt em rõ ràng mà. Trước đó em đã thấy anh không bình thường, ngồi cạnh anh mà em thấy rất áp lực. Nói như thế nào nhỉ, giống như ngồi với bố em vậy, làm em thấy không được tự nhiên. Ha ha, đây là quan uy sao?


Trương Thăng mặt mày đỏ bừng như Quan Công. Cảnh vừa nãy đúng là đã, lúc mình ra ngoài đám kia mặt mày vẫn còn sợ sệt, có lẽ không biết là thần tiên nơi nào mà làm đám người Khang Chí Khuê đều phải nhịn.

Lúc ấy Kiều San Kiều Vũ cùng Đồng Úc đều đứng bên ngoài nên nghe thấy hai bên tranh cãi. Chẳng qua các cô không thấy vẻ mặt và thái độ của đôi bên, và cũng chỉ biết Triệu Quốc Đống gọi một cuộc điện thoại là giải quyết được vấn đề.

Mấy tên kia trước còn bắt các cô quỳ xuống mời rượu, nếu thật sự làm như vậy thì các cô đúng là không biết sẽ như thế nào nữa. Trong lòng các cô rất sợ, cảm giác đó chưa từng xuất hiện bao giờ cả. Nhất là các cô sợ nếu đám kia không đồng ý thì bên mình sẽ không thể ra khỏi câu lạc bộ này.

Nhưng mà tất cả đã được giải quyết. Dù là Kiều San Đồng Úc hay là Kiều Vũ khi nhìn Triệu Quốc Đống đều với ánh mắt khác. Kiều San cùng Đồng Úc mặc dù biết thân phận của Triệu Quốc Đống, nhưng các cô thường xuyên ở An Đô nên không quá hiểu về các nơi khác ngoài An Đô.

Dù là Hoài Khánh hay MIên Châu thì đó cũng là thế giới khác hẳn so với An Đô. Dù Triệu Quốc Đống là người như thế nào ở Hoài Khánh đối với các cô cũng không quan trọng. Nhưng hôm nay các cô lần đầu tiên cảm thấy chỉ cần là nhân vật lớn thì dù anh đứng ở thế giới nào vẫn lộ ra ánh sáng.

Kiều Vũ càng rung động hơn. Cô mặc dù là sinh viên đại học nhưng cũng không phải không hiểu đời là gì. Chính vì thế khi chọn bạn trai cô mới cẩn thận. Trương Thăng thực ra không phải người cô hài lòng nhất vì bố y mới làm Phó chủ tịch huyện. Bản thân Trương Thăng cũng không có sức hấp dẫn gì mấy. Chỉ là Trương Thăng rất yêu cô, từ năm một vẫn cẩn thận chăm sóc, hầu hạ cô, trái tim thiếu nữ cuối cùng đã chấp nhận y.

Nhưng chuyện hôm nay là đả kích không nhỏ đối với cô. Hắt chén rượu mà tạo ra vấn đề nghiêm trọng như vậy? Đối phương quá kiêu căng và càn rỡ làm cho cô cảm thấy trên đời không có pháp luật. Nhưng đối phương đúng là có khí thế làm người ta sợ hãi. Con của Phó chủ tịch tỉnh cơ mà.

Cô vốn nghĩ không thể thoát thân thì không ngờ chuyện thoáng cái là qua.

- Đống ca, San tỷ, Úc tỷ, hay là chúng ta về?
Kiều Vũ vẫn còn sợ, cả người như mềm nhũn ra. Đối phương thô bạo đẩy cô vào tường, một giọng nói thô bỉ còn đòi lột quần cô xuống.

Kiều San cùng Đồng Úc đều nhìn Triệu Quốc Đống. Nói thật trong lòng các cô vẫn sợ. Nhất là họ Trần rõ ràng là tên nham hiểm, hơn nữa còn có lai lịch trong công an. Nếu như y thầm gây chuyện thì sao?

Triệu Quốc Đống không nói gì mà chỉ lắc đầu nói:
- Cho người khác cơ hội một chút.

Triệu Quốc Đống biết Khang Chí Khuê không phải kẻ ăn chơi trác táng bình thường.


Khi Khang Nhân Lương cố ý nói chuyện, Triệu Quốc Đống biết mảng xây dựng thành thị của Hoài Khánh không được bình yên, nhiều người nhìn chằm chằm vào đó. Ngay cả Trần Anh Lộc học ở Bắc Kinh cũng phải gọi điện về nói chuyện với Triệu Quốc Đống.

Có một số người không thể từ chối, hơn nữa từ chối nhà này thì nhà khác cũng xen vào mà.

Công ty lắp đặt của Khang Chí Khuê quy mô không lớn nhưng cũng là công ty làm ăn nghiêm chỉnh. Sau khi Khang Nhân Lương nói chuyện với hắn, Triệu Quốc Đống đã tìm người tìm hiểu.

Khang Nhân Lương có danh tiếng khá tốt ở Miên Châu. Ít nhất lúc Khang Nhân Lương ở Miên Châu không dính tới vấn đề kinh tế gì. Nếu thật có chuyện thì Khang Chí Khuê không đến mức mở công ty lắp đặt rồi làm ăn nghiêm chỉnh. Chỉ riêng việc bố y làm Bí thư Thị ủy Miên Châu, y nhận mấy công trình lớn cũng có gì khó. Đương nhiên cũng có thể do Khang Nhân Lương đang phát triển nhanh nên cấm con cái mình dính tới vấn đề kinh tế.

Cửa phòng được mở ra. Trương Thăng đang hưng phấn không khỏi ngẩn ra.

Khang Chí Khuê đổi bộ khác cầm theo chai Louis 13, tay kia cầm chén. Y mỉm cười nói.
- Đống ca, thằng em đến nhận lỗi.

Trương Thăng hơi tránh ra. Khang Chí Khuê thật ra chỉ nhìn Triệu Quốc Đống mà thôi.

- Đống ca.
Khang Chí Khuê cũng không lạ gì Triệu Quốc Đống. Ít nhất từ ông bố mà y biết Triệu Quốc Đống là người mà không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra. Khang Chí Khuê mặc dù không vào chính trị nhưng không xa lạ gì về mấy vấn đề trong chính trị. Theo Khang Chí Khuê biết thì 30 tuổi làm cán bộ cấp Trưởng phòng đã là tốt, có thể lên làm cấp phó huyện là có quan hệ rất cứng. Về phần chính huyện ngoài xuất sắc, chỗ dựa và cơ hội ra thì cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí cơ quan thuộc tỉnh nhưng không có quyền thật gì.


Nhưng Triệu Quốc Đống mới 30 đã thành cán bộ cấp giám đốc sở là điều Khang Chí Khuê chưa từng nghe thấy. Hơn nữa càng khó tin hắn lại là Thị trưởng. Bố y 45 mới thành cấp giám đốc sở, vậy mà đã coi là trẻ.

Nhưng đây là sự thật, Khang Chí Khuê phải thừa nhận, phải cúi đầu với sự thật.

- Ngồi đi Chí Khuê.
Triệu Quốc Đống vẫn khá lạnh nhạt. Chai rượu Rum trên bàn đã vơi phân nửa. Khang Chí Khuê cũng biết loại rượu này nên thấy Triệu Quốc Đống vẫn rất tỉnh táo không khỏi bội phục.

Triệu Quốc Đống cũng có chút bội phục Khang Chí Khuê. Con quan chức cao cấp không phải tất cả đều là mụn, ít nhất chỉ trong thời gian ngắn đã đến nhận lỗi, còn có thể đợi mình tầm nửa tiếng mới tới.

Nhìn Trương Thăng và ba cô gái như ngồi trên đống lửa, Triệu Quốc Đống cũng không nhịn được cười. Hắn vỗ vai Khang Chí Khuê rồi nói:
- Chí Khuê, chắc cũng đến lúc phải về rồi. Lúc rảnh thì cậu tới Hoài Khánh ngồi chơi. Số điện thoại của tôi, cậu cũng có rồi.

Khang Chí Khuê biết ý đứng lên xin lỗi mấy cô gái rồi đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận